Lừa Gạt

Chương 2



"Xin lỗi." - Lý Diễm Thanh vươn tay ấn đầu Lý Nhạc Nhất lại, kéo cậu đi.

Trên đường đi, cô liếc nhìn mặt cậu, Lý Diễm Thanh không nhịn được lải nhải: "Đã nói là hôm nay chị sang vườn rau nhà bác Trương làm việc, nói em ở nhà một mình rồi mà, sao lại chạy ra ngoài chơi?"

Lý Nhạc Nhất không nói gì như đang đắm chìm trong cái gì đó.

Vừa bước chân vào trong sân, một giọt chất lỏng rơi trên mu bàn tay Lý Diễm Thanh, còn mang theo độ ấm cơ thể, cô cuống quýt nghiêng đầu nhìn. Lý Nhạc Nhất há miệng, bị mất một răng, xung quanh vết thương đã chảy máu.

"Chị ơi, đau..." - Lý Nhạc Nhất há miệng nói chuyện, giọng nói cũng hàm hồ.

Lý Diễm Thanh đau lòng, cứng giọng sai bảo: "Đau thì đừng nói, ngồi bên kia."

Đợi Lý Nhạc Nhất ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế ngoài nhà, cô mới xách hòm thuốc ra, thấm ướt khăn lau mặt cho cậu. Lý Nhạc Nhất giơ tay muốn tự lau lại bị cô gạt ra: "Ngồi yên đấy, đừng tưởng em bị thương thì chị sẽ không mắng em."

Khuôn mặt được lau về màu trắng nõn ban đầu, Lý Diễm Thanh ném khăn vào chậu nước, xoa má cậu: "Ngoài mặt ra, còn chỗ nào bị thương không?"

Lý Nhạc Nhất lắc đầu.

Lý Diễm Thanh cười lạnh một tiếng, tìm cồn và tăm bông trong hòm thuốc, lọ cồn đã sắp thấy đáy, phải dốc ngược nó lên mới đủ ướt bông. Lý Diễm Thanh chấm bông tăm lên mặt Lý Nhạc Nhất, giọng điệu hung tợn nhưng lực tay không hề mạnh chút nào: "Bị thương ở đâu nữa thì đừng giấu, nếu em để nó lở loét ra như lần trước, chị sẽ cắt tay em."

Lý Nhạc Nhất ngoan ngoãn nghe, không nói lời nào, cũng không dám nhúc nhích, tần suất chớp mắt cũng rất thong thả.

"Bọn nó lại bắt nạt em à?" - Lý Diễm Thanh bôi thuốc xong, ngồi xổm trước mặt hắn, trong tay vẫn cầm tăm bông.

Lý Nhạc Nhất cúi đầu suy nghĩ một lát, lắc đầu.

Vết thương này đúng là do cậu tự ngã, nhưng cậu ra khỏi nhà là do bọn nó gọi đi. Bọn nó là đám trẻ con tám, chín tuổi trong thôn, rõ ràng Lý Nhạc Nhất lớn hơn chúng nó mười tuổi, nhưng chúng nó lại thích đi tìm Lý Nhạc Nhất chơi, cũng chỉ có chúng nó đồng ý chơi với Lý Nhạc Nhất.

Hôm nay chúng gọi Lý Nhạc Nhất chơi trốn tìm, ban đầu phạm vi nhỏ, dễ tìm, chúng chơi không đủ vui. Cuối cùng chúng nó mở rộng phạm vi đến toàn bộ thôn, ai là người cuối cùng không bị tìm thấy sẽ chiến thắng.

Lý Nhạc Nhất ngồi xổm sau một gốc cây đầu thôn suốt hai giờ, không có ai đến tìm cậu. Cậu không ngồi nổi nữa, muốn đứng lên cho đỡ mỏi chân lại nhìn thấy một bóng người cách đó không xa lắm.

Lý Nhạc Nhất thấy người này bước đi chậm rì rì, chỉ cảm thấy hắn rất đẹp, áo đẹp, quần đẹp, tóc cũng đẹp. Lý Nhạc Nhất muốn thò người ra nhìn cho rõ, không ngờ do ngồi lâu nên hai chân đã tê rần, mà cậu lại đang đứng trên dốc, không may mất đà lăn thẳng xuống trước mặt người kia. Kết quả là mặt mũi người kia thế nào còn chưa nhìn được, cậu đã tự ngã mặt mũi đầy bùn mất rồi.

"Em bị thương trong miệng hả? Chỉ lắc đầu không nói gì?" – Lý Diễm Thanh tức giận, nói xong mới nhớ ra đúng là miệng cậu bị thương, cô đành phải nói: "Mở miệng ra chị nhìn xem."

Lý Nhạc Nhất há to miệng, răng nanh bị rụng mất chỉ còn một lỗ hổng, lợi cũng sưng lên, ứ máu. Trong thông không có bệnh viện, muốn đi khám bác sĩ phải lên huyện cách đây mười mấy kilomet. Lý Diễm Thanh thấy cậu thế này cũng không biết có nghiêm trọng hay không, nhưng hôm nay không còn sớm nữa rồi, chỉ có thể đợi ngày mai dắt cậu đi khám.

"Đau không?"

Lý Nhạc Nhất gật đầu một cái.

"Đau mới nhớ được." – Lý Diễm Thanh tiện tay ném tăm bông sang bên hàng rào, sau đó hất cằm về phía chậu nước và khăn lông, nói: "Tự em rửa tay sạch sẽ, chải đầu tóc gọn gàng. Chị đi nấu cơm."

Lý Nhạc Nhất rướn cổ nhìn Lý Diễm Thanh xách hòm thuốc vào nhà rơi chậm rãi mở tay trái ra. Nơi đó bị va vào đá, bị cứa thành vài vết máu đáng sợ.

Cậu cắn răng rửa sạch bùn đất trên tay, rồi dùng khăn lông lau khô, sau đó đi đến bên hàng rào, ngồi xổm xuống nhặt tăm bông lên, cùng phần bông không chị chạm đất cẩn thận bôi lên vết thương.

Vết thương này không nghiêm trọng, cho nên không cần để chị biết.

Lý Nhạc Nhất lau xong, thổi phù phù, gió còn chưa lọt răng mà bên răng nanh bị mất đã truyền đến cơn đau thấu tim. Giống như có ai đó cầm dùi sắt đập vào răng cậu vậy. Lý Nhạc Nhất đành từ bỏ, bưng chậu nước đi đổ, trên mặt nước phản chiếu gương mặt cậu, cậu lại vô thức nhớ đến người kia.

Cuối cùng cậu đã thấy được mặt người đó.

Cậu cảm thấy người đó cười lên đẹp cực kỳ.

Bên này, Kỳ Hàn ngồi trước cửa nhà bà nội chơi điện thoại hai tiếng liền, đùi hắn sắp bị muỗi cắn thành một tấm áo giáp da người.

Màu xanh lam trên bầu trời chỉ còn dư lại một chút, sắp phải dung nhập vào màn trời xanh đen, ngược lại các ngôi nhà trong thôn dần sáng đèn khiến bụng Kỳ Hàn bất bình lên tiếng.

Tín hiệu trong thôn kém muốn chết, Kỳ Hàn đi lòng vòng quanh sân mãi mới bắt được tín hiệu. Hắn gọi điện cho bà nội, chưa đến hai giây đã nghe được tiếng điện thoại bàn rung trời phát ra từ trong nhà, tiếng chuông này to đến mức đứng đầu thôn cũng nghe thấy được, nhưng bà nội Kỳ Hàn thì không, để mặc đứa cháu đích tôn đáng thương ngoài cửa làm thức ăn cho muỗi.

Điện thoại thông báo không đủ 10% pin, Kỳ Hàn tuyệt vọng. Hắn cảm thấy cuộc đời mình sắp bị hủy diệt ở cái thôn này chỉ trong một tháng. Để không làm mình chết thảm trong sân, Kỳ Hàn quyết định ra ngoài tự cứu lấy mình.

Sau khi đi lướt qua hai người đàn ông lực điền, Kỳ Hàn gặp được một ông lão có vẻ dễ gần, hắn tiến lên hỏi: "Ông gì ơi, ông có biết cửa hàng nào gần đây không?"

Ông lão sắc mặt dễ gần nhìn Kỳ Hàn, cười hiền từ: "Cửa hàng Thượng đóng cửa rồi, cậu vào nhà trọ đi."

Thấy Kỳ Hàn bất động, ông còn thúc giục hắn: "Đi nhanh lên, nhà trọ cũng sắp đóng cửa rồi."

Kỳ Hàn vẻ mặt chết lặng rời đi.

Hắn suy nghĩ kiêu ngạo có thể mài ra ăn được không, đáng lẽ hắn nên gọi điện thoại cho mẹ, chứ không phải đối đầu với ông Kỳ, dù sao trong nhà hắn mẹ hắn mới là to nhất.

Lại xuống sườn nũi, quả nhiên chỗ đó có một cửa hàng, ngoài cửa có một tấm biển được viết bằng bút lông – "Cửa hàng Hạ".

Rất điệu nghệ, chữ Hán cổ Trung Quốc..

Kỳ Hàn vào trong, cửa hàng Hạ này lại cho hắn một hiểu biết mới. Muốn trách chỉ có thể trách nơi này quá nhỏ, đồ vật quá nhiều, Kỳ Hàn đứng trước một đống khoai lát, cảm giác chúng nó muốn nhảy vào lòng mình. Hắn nhanh xong lấy hai bao, xách thêm một thùng mì đến trước quầy tính tiền.

Nhìn mãi không thấy mã QR đâu, Kỳ Hàn chỉ đành hỏi ông chủ sau quầy thu ngân: "Chỗ chú dán mã QR ở đâu?"

"Mã gì?" – Chú kia đang đọc truyện hăng say, bị hắn ngắt đoạn còn hơi khó chịu: "Ở đây không có mã?"

"Không có mã tôi quét mã trả tiền cho chú kiểu gì?"

Ông chú dứt khoát đặt cuốn truyện xuống, kiên nhẫn giải thích cho Kỳ Hàn: "Thứ nhất, ở đây không có mã, thứ hai, cậu lấy tiền ra, đưa cho tôi, không cần quét."

"Tôi không có tiền."

"Không có tiền thì mua cái gì mà mua, để lại chỗ cũ cho tôi nhanh." – Ông chú lại lầm bầm một câu: "Làm mất thời gian đọc truyện của tôi."

Cứ thế, Kỳ Hàn bị đuổi ra, cũng thành thức ăn cho đống muỗi ngoài cửa hàng.

Cậu chủ Kỳ phát điên, xắn tay áo cộc đến tận vai: "Đây, ăn đê. Để tao xem chúng mày ăn tao nhiều hơn hay tao đập chúng mày nhiều hơn."

Vừa nói xong, hắn va phải một đôi mắt trong trẻo.

Lý Nhạc Nhất đã tắm rửa sạch sẽ, đứng bên kia không nói lời nào, hai mắt sáng lấp lánh như đã chờ mong Kỳ Hàn từ lâu.

Kỳ Hàn nhớ tới lời của cậu, thái độ cũng dễ gần hơn một chút, hắn ngoắc ngoắc tay với Lý Nhạc Nhất như gọi cún, Lý Nhạc Nhất bay vèo đến chỗ hắn.

Kỳ Hàn vốn định hỏi cậu có tiền không, sau lại nghĩ làm sao mà cậu có tiền được, hắn hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"

Lý Nhạc Nhất không dám nói cậu đến đây mua đồ ăn, tối nay chị nấu cơm quá cứng, hơn nữa cậu còn đang đau răng, không ăn được bao nhiêu cả. Nhưng nếu để chị biết được cậu dùng tiền tiết kiệm để mua đồ ăn độc hại sẽ bị mắng một trận. Cậu đành hỏi ngược lại Kỳ Hàn: "Cậu đến đây làm gì vậy?"

Nghe thấy cậu hỏi một câu dài, Kỳ Hàn giật mình, hắn nhớ buổi chiều người này vẫn còn lắp bắp nói hai chữ một lần, sao đột nhiên lại nói chuyện nhanh nhẹn thế này rồi.

Kỳ Hàn hơi nghiêng đầu không chắc chắn lắm: "Cậu... khỏe rồi?"

"Cái gì khỏe?" – Lý Nhạc Nhất không hiểu ý của hắn, thực ra cậu có thể nói chuyện bình thường, chỉ là không hiểu vì sao buổi chiều gặp Kỳ Hàn lại nói lắp bắp không rõ lời như thế.

"Không có gì." – Nhìn thế này Kỳ Hàn đủ biết là cậu không khỏe. Lý Nhạc Nhất cũng không hỏi nữa, bởi vì mọi người đều biết cậu ngốc, rất nhiều người không muốn giải thích cho cậu, cậu nghe không hiểu, nhưng cậu không hỏi, bởi vì cậu sẽ không nhận được đáp án.

Kỳ Hàn đoán cậu tự ý ra khỏi nhà, đang nghĩ ngợi không biết có nên làm người tốt đưa cậu về nhà hay không, bụng hắn lại réo ầm lên.

"Cậu đói à?"

"Ừ." – Kỳ Hàn dùng tay đè đè bụng, cậu chủ Kỳ không muốn mất mặt trước một đứa bé ngốc.

"Tớ mời cậu ăn nha!"

"Cậu có tiền?"

"Ừa!" – Lý Nhạc Nhất gật đầu một cái thật mạnh, tóc một tờ tiền màu xanh lục từ trong túi ra đưa đến trước mặt Kỳ Hàn.

Kỳ Hàn nhìn tờ giấy trị giá một tệ mà rơi vào trầm tư, mệnh giá của tờ tiền này thuộc dạng có rơi ngoài đường Kỳ Hàn cũng sẽ không thèm nhặt.

Hắn còn đang do dự không biết nên nói thế nào, Lý Nhạc Nhất đã tung tăng dắt tay hắn vào trong cửa hàng, vừa đi vừa hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Không phải tôi muốn ăn cái gì, mà là tờ tiền của cậu thì mua được cái gì.

Kỳ Hàn thực sự không hiểu được bây giờ có thể mua gì với một tệ, nhưng Lý Nhạc Nhất lại khăng khăng chờ hắn trả lời, cậu Kỳ dứt khoát tự sa ngã: "Mì gói."

Lý Nhạc Nhất gật đầu, buông tay hắn ra đi đến khu đồ ăn vặt, Kỳ Hàn liếc qua một loạt mì gói sau lưng Lý Nhạc Nhất, cũng không nhắc nhở cậu, chỉ nhìn xem cậu có thể lấy được gì từ trong đống bánh quy kia.

Lý Nhạc Nhất không lấy nhầm, cậu cầm đúng một gói mì đưa đến trước mặt Kỳ Hàn.

Kỳ Hàn nhìn chằm chằm chữ vị hải sản bạch tuộc poulp Pháp, suy nghĩ vài giây, hỏi khô cằn: "Còn vị khác không?"

Hắn dị ứng hải sản.

Lý Nhạc Nhất chạy đi tìm, lục lọi một hồi tìm được gói mì vị bít tết bò Australia.

Rất không tồi, ở nơi này còn được ăn món ngon nhập khẩu thế này.

Nhìn thấy Kỳ Hàn gật đầu, Lý Nhạc Nhất vui mừng kéo hắn đi trả tiền.

Ông chủ vừa lật được hai trang truyện lại bị một người quen thuộc chắn trước mặt, chú ngẩng đầu lên không kiên nhẫn: "Đã nói không có mã."

Ánh mắt vô tình chạm đến người bên cạnh, ông chú ngẩn ra, ngay sau đó cười tươi thân thiết: "Nhạc Nhất hả, cháu mua gì?"

"Cháu mua cái này." – Lý Nhạc Nhất đặt gói mì lên quầy.

"Mì gói? Chị cháu có cho cháu ăn cái này không?"

"Cháu không ăn." – Lý Nhạc Nhất lắc lắc đầu, vui vẻ chỉ chỉ Kỳ Hàn, nói: "Cậu í ăn."

Tầm mắt ông chú lại đặt trên người Kỳ Hàn, chú nhớ tên này vừa nói không có tiền.

Kỳ Hàn nhìn được trong mắt ông chú dần hiện lên một câu "Người ngốc mà cậu cũng dám lừa" đầy khinh thường, hắn muốn giải thích, ông chú lại không thèm nghe lời của hắn, quay đầu lại hỏi Lý Nhạc Nhất: "Cậu ta muốn cháu mua gói mì này cho cậu ta à?"

"Không phải! Tự cháu mua cho cậu í." – Lý Nhạc Nhất ưỡn eo, lời lẽ chính nghĩa trả lời.

"Cháu mua cho cậu ta, tiền ở đâu ra?"

Nghe được lời này eo Lý Nhạc Nhất lại cong xuống, cậu không thể để chị biết.

Tờ một tệ này là mùa đông năm ngoái chị cậu sai cậu đi mua đồ, còn thừa nên cho cậu dùng. Lý Nhạc Nhất tiếc không nỡ tiêu, thực ra hôm nay cậu cũng không nhất quyết sẽ tiêu đến nó, cậu chỉ muốn đi xem thôi, không ngờ lại gặp được người mà mình đang mong nhớ cả đêm.

Gặp được rồi, Lý Nhạc Nhất cũng không dám đến gần, Lý Nhạc Nhất sợ mình lại làm người ta sợ như buổi chiều. Lý Nhạc Nhất đứng yên một chỗ nhìn hắn, nhìn thấy hắn xắn tay áo lên không biết đang làm cái gì. Không ngờ người đó lại thấy được cậu, Lý Nhạc Nhất lập tức nhìn hắn chằm chằm, cậu muốn nhìn thêm vài lần nữa, sợ một lát nữa thôi hắn sẽ đuổi cậu đi.

Kết quả người kia không chỉ không đuổi cậu, còn dùng tay ngoắc cậu qua, đây là việc vui vẻ nhất trong ngày của Lý Nhạc Nhất. Mà hôm nay còn một việc vui vẻ hơn nữa, là người đó đói dụng, Lý Nhạc Nhất có thể mời người ta ăn cái gì đó, vậy là tờ tiền duy nhất của cậu có thể dùng được rồi.

Thấy cậu mãi không trả lời, Kỳ Hàn cho rằng cậu đổi ý, hắn lạnh nhạt nói với ông chủ: "Tiền này tôi mượn, tôi sẽ trả lại cậu ta.

Ông chủ ném cho hắn ánh mắt "Coi như cậu vẫn còn lương tâm", cười tủm tỉm thu tiền.

Kỳ Hàn cầm mì ra khỏi cửa hàng, Lý Nhạc Nhất đi theo sau hắn, mới đi được ba bước cậu đã vội nói: "Không cần cậu trả."

Kỳ Hàn cười lạnh: "Bây giờ ở đây lại giả làm người hiền lành, không đổi ý nữa?"

Lý Nhạc Nhất không hiểu vế trước của hắn, chỉ nhận ra hắn hơi tức giận, cậu vội vàng lặp lại: "Tớ không đổi ý, không cần cậu trả."

"À, vậy thì trả mì cho cậu, tôi không cần cậu mời." – Kỳ Hàn nhét mì vào lòng Lý Nhạc Nhất.

Lý Nhạc Nhất ôm gói mì không biết phải làm sao, bây giờ răng cậu vẫn còn đau, một mình không ăn hết được. Gói mì này vốn dĩ là cậu mua cho Kỳ Hàn, đầu óc cậu ngốc nghếch, không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này, rõ ràng vừa nãy hắn còn gật đầu.

Việc này lại khiến Lý Nhạc Nhất nghĩ mình làm hỏng chuyện, cậu cúi đầu, chị nói không được khóc ở bên ngoài, Lý Nhạc Nhất cũng không muốn khóc, chỉ là cái mũi quá chua xót. Cậu đã chấp nhận việc đầu óc mình không bình thường từ rất lâu rồi, nhưng hôm nay đột nhiên cậu không thể chấp nhận nổi.

Nếu mình có thể nói rõ, có phải cậu ấy sẽ không giận, sẽ nhận lấy gói mì này không.

Lý Nhạc Nhất nhút nhát ngẩn đầu lên nhìn Kỳ Hàn, trong một giây ánh mắt cậu chạm vào hắn, Kỳ Hàn có cảm giác bị ai đó cầm búa tạ nện một cái vào thẳng tim mình, khiến tim hắn rúm ró lại.

"Cậu không ăn, cũng đừng giận." – Lý Nhạc Nhất vừa nói xong, lại lùi ra sau một bước, cậu vẫn còn nhớ buổi chiều cậu tiến một bước hắn lùi một bước, cậu nghĩ có lẽ tại mình đứng gần quá mới khiến hắn tức giận.

"Vẻ mặt cậu là thế nào đấy? Cứ như tôi đang bắt nạt cậu vậy." – Kỳ Hàn cứng miệng nói vậy, nhìn thoáng qua khoảng cách giữa hai người, lại hỏi: "Cậu đứng xa thế làm gì? Không lại đây rồi nói được à?"

Hai mắt Lý Nhạc Nhất sáng lên một chút, chân cậu cẩn thận bước lên một bước, gói mì vẫn được cậu ôm trong lòng.

Kỳ Hàn liếc cậu một cái, đột nhiên vươn tay: "Đưa mì cho tôi, tôi đói."

Hai mắt Lý Nhạc Nhất càng sáng, đôi tay cậu đưa vụt gói mì cho hắn.

Kỳ Hàn cầm mì, bạo lực xé mở, đúng là hắn đói, nhưng hắn vẫn không quên bẻ một nửa cho Lý Nhạc Nhất.

Lý Nhạc Nhất lắc đầu, cậu không ăn.

"Có ăn không?"

Thấy Kỳ Hàn lại nhíu mày, Lý Nhạc Nhất sợ hắn giận, nhận lấy một nửa gói mì, cậu bẻ lấy nửa non, còn lại đưa hết cho hắn.

"Ăn một chút là đủ rồi."

Kỳ Hàn thấy cậu chỉ ngậm mì, không nhai nuốt, liền hỏi: "Ngon không?"

Lý Nhạc Nhất gật đầu, hừ hừ kêu ăn ngon, cũng không biết Kỳ Hàn có nghe được hay không. Hắn cắn vài miếng đã hết nửa già gói mì, cuối cùng còn đánh giá một câu.

"Ngon chỗ nào, khó ăn muốn chết."

- -------------------

Tác giả: Viết đoạn gặp nhau cứ thấy cấn cấn, tui viết xong đọc đi đọc lại vẫn chẳng có cảm giác gì, đúng là không thể xử lý nổi chi tiết nhỏ này mà.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.