Lừa Chủ Tịch Về Nhà Làm Chồng

Chương 187: 187




Thương Ngộ nhanh chóng biết được cảm giác bất an trong lòng từ đâu tới.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, không chút biểu tình của Thương Đình Lập đột nhiên xuất hiện trước giường bệnh mình, Thương Ngộ thật sự muốn tức điên.

Cậu ta thật không biết ai mời anh tới đây.

Dù sao thì từ sau khi chuyện bắt cóc Sầm Dao bị lộ, Thương Ngộ liên biết bây giờ Thương Đình Lập nhìn thấy cậu ta sợ là chỉ muốn giết chết cậu ta mà thôi.

Chắc chắn sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt cậu ta.

Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có bác hai mới làm được chuyện này.

Thương Ngộ kiềm chế sự hận thù trong lòng, nở một nụ cười bình thản trên khuôn mặt cà lơ phất phơ: “Anh, tìm được người phụ nữ của mình chưa?” Câu hỏi này của Thương Ngộ đương nhiên không phải lời hay.

Cậu ta cho räng Sầm Dao vẫn còn ở trong tay Thương Vân nên câu nói đó rõ ràng chứa đầy trào phúng.

Ánh mắt Thương Đình Lập sắc bén như dao.

Anh nhìn Thương Ngộ nằm trên giường bệnh, ánh mắt không chút độ ấm, như đang nhìn một người không tôn tại.

“Phải khiến cậu thất vọng rồi.

Hôn lễ cuối tháng này của tôi và Sầm Dao, cậu phải gửi một phần tiền mừng lớn đấy” Sao Thương Đình Lập có thể để người khác tùy tiện trào phúng anh được chứ.

Anh nói hai ba câu giết người không thấy máu khiến Thương Ngộ tức đến nỗi thở hổn hển.

Thấy Thương Ngộ vô cùng kích động.

Thương Đình Lập tốt bụng tiêu sái tới cạnh giường cậu †a, giúp cậu ta kéo chăn lên.

Ngay lúc tay anh sắp kéo chăn che tới miệng cậu ta.


Thương Ngộ nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt chứa đầy sợ hãi.

Cậu ta không có cách nào ức chế nỗi sợ trong lòng, sợ Thương Đình Lập trực tiếp dùng chăn ngạt chết cậu ta.

Cậu ta giống như đang đi trên lưỡi dao, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, máu tươi đầm đìa.

Thấy chăn từng chút dịch lên, hô hấp của cậu ta ngày càng nặng nề, tựa như một con cá sắp chết, thở dốc không xong, tim đập kịch liệt.

Nhưng Thương Ngộ lại thấy Thương Đình Lập giúp cậu ta đắp kín chăn xong rồi lập tức lui ra sau, ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó.

Lúc này Thương Ngộ mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng quần áo bệnh nhân trên người cậu ta đã mướt mồ hôi, dán chặt vào người.

Môi của cậu ta trắng bệch, trông càng giống người bệnh nặng chưa khỏi hơn vẻ hồng hào lúc đầu.

“Gậu cho rằng tôi sẽ giết cậu” Chút suy nghĩ đó của Thương Ngộ sao có thể giấu được ánh mắt của Thương Đình Lập.

Nhìn ánh mắt chưa tỉnh táo của cậu ta, Thương Đình Lập nở nụ cười.

Từ sau khi đánh Thương Ngộ nhập viện, trong lòng Thương Đình Lập đã không còn xem cậu ta là người thân.

Dù sao một người anh em suốt ngày tính toán muốn trèo cao, anh thật sự không cần.

So với Thương Ngộ có quan hệ máu mủ, anh càng muốn tiếp nhận Khương Húc Đông không có máu mủ nhưng tình cảm vững chắc kia hơn.

Cho nên, có phải anh em hay không thì không phải máu mủ có thể quyết định.

Thương Ngộ không nói chuyện, nhưng ánh mắt sợ hãi đã tiết lộ tâm tư của cậu ta.

Thương Đình Lập cũng không muốn dây dưa chuyện này với cậu ta.

Hôm nay anh tới đây là do ba uy hiếp.

Nhưng anh cũng thật sự có chuyện muốn nói với Thương Ngộ.

“Mấy ngày nay, nhân viên của Nguyên Thịnh đang được thanh lọc” Anh trầm ngâm một lát, sau đó tiếp tục nói dưới ánh mắt nghi ngờ của Thương Ngộ: “Như cậu nghĩ.

Cậu và Điền Phong Tường cùng nhau tính kế, tuy cậu vì nhập viện mà tránh được nhưng ông ta không may mắn như vậy." “Không thể nào.

Điền Phong Tường không thể vô dụng như vậy” Thương Ngộ không thể tin được.

Con cáo già kia có thế giăng bẫy cậu ta ngay lúc cậu ta cẩn thận tới vậy.

Cậu ta hoàn không tin ông ta sẽ dễ dàng thua Thương Đình Lập như vậy.

Nếu là sự thật, vậy chẳng phải cậu ta ngay cả một nửa của ông ta đều không làm được.

Cậu ta không tin.

Thấy hiện tại Thương Ngộ vẫn cố vùng vẫy giãy chết, Thương Đình Lập trái lại cũng không giải thích nhiều.

Anh chỉ lấy điện thoại, mở ra tin tức truyền thông đưa tin gần đây rồi đưa thẳng tới trước mặt cậu ta.

“Hoảng sợ quá, chủ tịch Điền vất vả nhiều năm của Nguyên Thịnh vì mệt mỏi quá mức mà xỉu ở phòng họp” “Chủ tịch Điền của Nguyên Thịnh bệnh nặng, cổ phiếu của Nguyên Thịnh không giảm mà tăng, có phải có người điều khiến phía sau hay không” “Nguyên Thịnh cải cách lớn, cổ đông đều tạm rời vị trí làm việc.

Nguyên Thịnh gặp nguy hiểm” Mấy trang tin tức đều bị Nguyên Thịnh chiếm giữ.


Thương Ngộ dù không muốn tin cũng chỉ có thể tiếp nhận sự thật Điền Phong Tường đã bị Thương Đình Lập kéo xuống.

Ngón tay rủ bên giường bệnh của cậu ta run rẩy.

Trong lòng cậu ta biết rõ, nếu Điên Phong Tường đã bị Thương Đình Lập kéo xuống thì kế tiếp sẽ tới lượt cậu ta.

Cậu ta vừa bi phẫn vừa cảm thấy may mắn.

May là cậu ta đã chuyển toàn bộ cổ phần của Nguyên Thịnh cho Thương Vân.

Thương Đình Lập muốn hại cậu ta cũng không làm được.

“Bây giờ Điền Phong Tường đang ở đâu?” Nếu được đưa vào viện, chắc hắn cũng sắp tiêu rồi.

Trong lòng cậu ta không tránh khỏi có chút hả hê.

Cho ông ta giăng bẫy cậu ta, hiện ta không phải bị người khác chọc tức tới mức nằm trên giường không dậy nổi sao.

Thương Đình Lập thấy cậu ta chỉ mất bình tĩnh lúc đầu, sau khi thay đổi vẻ mặt lại trở nên cà lơ phất phơ như trước, hơn nữa còn có tâm tư quan tâm chuyện của người khác.

Anh cất điện thoại, cười lạnh lùng: “Cậu nên thành thật nằm ở bệnh viện, đừng nhiều chuyện.

Nếu tôi phát hiện cậu ở sau cản trở thì sẽ không chỉ mất một ngón tay như bây giờ đâu.”
Nói xong lời đe dọa, anh phất tay áo định bỏ đi.

“Đợi đã” Thương Ngộ bị Thương Đình Lập nói tới mức không còn lời nào để nói đột nhiên gọi anh lại.

Thương Đình Lập dừng bước, lạnh nhạt nhìn cậu ta.

Thương Ngộ bỗng nhếch miệng cười, trong mắt chứa đựng sự hả hê.

Cậu ta lấy điện thoại ra, phóng to màn hình.

Một khuôn mặt tinh xảo, dịu dàng xuất hiện trước mặt hai người.

Vẻ mặt bình tĩnh của Thương Đình Lập biến thành màu đen, hơi thở trên người trở nên tối tăm.

Tấm hình đó rõ ràng là Sầm Dao, ngay cả đồ trên người cũng là đồ cô mặc hôm nay.


Thương Đình Lập chỉ quan tâm vì sao Thương Ngộ có tấm hình này.

Thương Ngộ như nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Cậu ta cất điện thoại, còn tấm tắc than thở: "Tấm hình này chụp đẹp thật nha.

Nhưng người phụ nữ này không phải chị dâu tương lai của tôi à.

Anh, đây không phải người anh sắp kết hôn sao? Sao lại xuất hiện ở Weibo của người khác, hơn nữa còn làm như vậy cao thanh, khoảng cách gần như vậy, vừa nhìn đã biết được chụp giùm.

Anh, không phải anh không thỏa mãn được chị dâu tương lai nên cô ta mới cảm sừng anh đấy chứ”
Rõ ràng Thương Ngộ cổ ý châm chọc, khiêu khích.

Bây giờ cậu ta cũng chỉ là vò đã mẻ, cái gì cũng mặc kệ.

Cho dù là chuyện gì, chỉ cần có thế làm tốn thương Thương Đình Lập thì cậu ta sẽ cố hết sức gây tổn thương lớn nhất cho anh.

Nhưng trừ chuyện này ra, Thương Ngộ cũng không tránh khỏi nói thầm.

Sầm Dao vậy mà lại có quan hệ với Thương Vân, thủ đoạn thật sự cao siêu.

Chẳng trách một người phụ nữ từng kết hôn như cô vẫn có thể câu được người luôn lạnh nhạt vô tình với phụ nữ như Thương Đình Lập.

Nếu không phải cậu cài đặt chế độ xem trước ở Weibo của Thương Vân thì đã bỏ lỡ tin tức này.

Hơn nữa, thời gian đăng thật rất tốt, đúng lúc Thương Đình Lập sắp đi.

Quả thật là ông trời cũng giúp cậu ta.




— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.