Lúc nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn, anh mới phản ứng ý bảo hắn dừng lại đi, ai lại đi cần những thứ đó. Nhưng chưa kịp nói thì Ảnh Quân đã ra giá tiếp, người trên kia cũng không bỏ cuộc mà đấu giá cùng anh. Dẫu mới chỉ là món đầu tiên nhưng số tiền đã dần tăng đến gần 13 tỉ. Lúc người bí ẩn kia ra giá tiếp, Tà Từ Khương nhảy bổ dậy định chặn mồm hắn lại, nhưng thế nào hắn lại nghĩ anh đang sốt sắn sợ mất hàng.
"20 tỉ!" Hắn nói trên mặt vẫn không cảm xúc, xong rồi lại quay qua trầm giọng hỏi anh: "Vậy được rồi chứ?"
"20 TỈ, là 20 tỉ, 20 tỉ lần 1!!!"
Hội trường xì xào bàn tán, người bí ẩn cũng có vẻ như bỏ cuộc.
"20 tỉ lần 2!!!"
Quần chúng ăn dưa đang đợi liệu có bước ngoặc nào xảy ra tiếp không. Đáng tiếc là nhiều tiền quá, đại gia đến mấy cũng phải suy xét việc bỏ hơn 20 tỉ chỉ để mua một viên ngọc. Tiếng ra giá "20 tỉ lần 3!" kết thúc, người đấu giá như đại hỉ, nhiệt tình chúc mừng Ảnh Quân đã dành được viên Serendibite quý hiếm có một không hai. Hắn ngồi khoanh tay lại, mặt lộ ra vẻ đắc ý như thể "ông đây muốn thì đừng hòng ai thèm có.", không giống với Tà Từ Khương bên cạnh mặt lạnh mặt dữ muốn tẩn tên ngốc kia một cái để hắn tỉnh ngộ.
Những món đồ tiếp theo được đưa lên nhưng không có món nào làm anh thấy hào hứng, giá nó cũng tầm trung trung nên không hút được sự chú ý của kẻ tiếc tiền này. Có lẽ hắn cũng cảm thấy thế nên hai người mắt nhắm mắt mở tựa tựa vai nhau như muốn ngủ gục tới nơi, may mắn là Ảnh Quân vẫn đủ tỉnh táo để giữ vững phong độ. Hắn ngồi nghiêm chỉnh hai chân bắt chéo vào nhau, khuôn mặt lạnh lùng nhìn ngắm các món bảo vật đang được đấu giá. Hắn còn cố ý nghiêng về trái hạ thấp vai xuống để anh có thể dễ dàng dựa. Một vài người len lẻn nhìn qua chỗ anh và hắn nghĩ ngợi gì đó, đảm bảo ngày mai hotsearch sẽ căng lắm đây.
Tiếng của người đấu giá hô to lên theo đó là tiếng hò reo mang chất giọng trẻ trung của các cô cậu thiếu gia nhà giàu đánh thức Tà Từ Khương đang mơ màng tỉnh dậy. Người anh giật nảy lên, nhanh chóng điều chỉnh phong thái nghiêm túc ngồi lại. Anh đánh mắt dò xét xung quanh, miệng không tự chủ được mà hỏi: "chuyện gì vậy?".
"Món đồ tiếp theo khá được yêu thích. Không thì cậu cũng tỉnh dậy xem cái đi."
Hắn dịu dàng nâng tay lên chà vào khoé môi ngái ngủ của anh, hạ giọng đáp. Tà Từ Khương tò mò, rốt cuộc là quý giá cỡ nào mà được săn đón đến thế? Nhân viên của buổi đấu giá đem một chiếc mũ ra. Nhìn chung nó là mũ của các tay đua, nhưng anh không phân biệt là hạng mục đua nào vốn anh chỉ để ý tới xe chứ chưa quan tâm đến bộ môn tốc độ này bao giờ. Bỗng Tà Từ Khương chợt nhớ ra, buổi đấu giá trước cũng có đôi găng tay của một tay đua tên Lương Vĩnh gì gì đó được mua với giá trên trời. Đừng nói là...
"Đó là HP7, mũ được các tay đua F1 tinh dùng.", lời giải thích của hắn kéo anh từ mớ suy nghĩ hỗn độn ra. Anh cuối cùng cũng nhớ đôi găng tay từng được đấu giá kia cũng là của một tay đua F1. Vậy thì nó hấp dẫn chỗ nào? Không lẽ mấy người kia muốn mua về để đua xe à? Tà Từ Khương khó hiểu ngó nhìn xung quanh, vẻ mặt ai cũng hào hứng khi nhìn thấy món hàng. Thậm chí còn có vài cô tiểu thư vùi mặt lén nhìn xuống hàng ghế trước, trong đôi mắt tràn ngập sự ngại ngùng lẫn phấn khởi.
"Món đồ không như thế thì không phải là vấn đề, ở đây họ dư sức mua cả chục cái nón ấy về để dùng.", hắn trầm giọng nói.
"Vậy sao..."
"Sức hấp dẫn của chiếc mũ đó là ở người xài nó. Tà Từ Khương, cậu thật sự rất hai lúa đấy."
Ảnh Quân đăm chiêu nhìn anh trên mắt lộ cả ý trêu chọc. Tà Từ Khương dẫu có hơi ngượng nhưng trên mặt anh vẫn không biểu lộ nhiều cảm xúc lắm, chỉ có bất ngờ và bất mãn.
"Tôi hai lúa thật đấy. Tôi không thích xe đua như quý tộc các anh đâu.", anh mặt lạnh đáp, ai biết trong lòng cuồn cuộn cơn sóng phẫn nộ.
Hắn cũng không để ý, chỉ xoay người lại chăm chú nhìn chiếc mũ như thể hắn thật sự sẽ tậu nó về nhà. Tà Từ Khương định mở miệng hỏi thì Ảnh Quân cắt ngang lời anh:
"Đừng lo, tôi không mua thứ đó đâu. Tôi không thích Lương Vĩnh Chi."
"Lương Vĩnh Chi?
Anh cũng sực nhớ ra tay đua kia tên là Lương Vĩnh Chi, rất nổi tiếng trong nước lẫn thế giới. Đó là anh nghe người ta nói vậy chứ nếu không ai giới thiệu thì anh cũng chả biết tên tay đua kia là ai.
"Con trai út của Tề gia rất thích Formula 1, trong giới thượng lưu bộ môn tốc độ này cũng rất được săn đón nên việc nó xuất hiện trong buổi đấu giá lần này cũng không hiếm lạ. Dù không nổi tiếng ở Châu Á nhưng số tiền các tài phiệt chi ra để thoả mãn lĩnh vực đua xe này cũng không ít đâu. Giờ thì cậu hết thắc mắc rồi chứ? Đây là cái người ta gọi là "đu Idol" đó."
Hắn chống cằm nhìn anh, giọng nói không nhanh cũng không chậm từ từ kể rõ ngọn ngành. Dù không muốn thừa nhận nhưng nhờ hắn anh mới có câu trả lời cho dấu chấm hỏi lớn mình đặt ra bấy lâu nay.
Ánh đèn chiếu xuống chiếc mũ mang màu trắng bạch kim như chiếu sáng cả căn phòng. Từng đường vân thiết kế tinh xảo xen lẫn các dòng chữ được khắc lên điệu nghệ càng tôn cho chiếc mũ sự bức phá vào táo bạo, khiến người ta có cảm giác bản thân mình thật sự đang đứng trên một chặng đua dài, chặng đua của tiền bạc và danh vọng. Trên phần kính chắn trước xuất hiện một vết nứt kèm dòng chữ ký màu xanh đậm của Lương Vĩnh Chi tôn lên giá trị của thứ đồ này.
Người đấu giá ra con số khởi điểm là 250 triệu. Lần lượt sau đó là tiếng ra giá của các vị khách, không ai chịu thua ai, gần như tất cả đều muốn sở hữu chiếc mũ đã đồng hành cùng thần tượng của họ suốt bấy nhiêu năm. Họ như điên cuồng ra giá hơn khi biết chiếc HP7 đó đã cứu mạng Lương Vĩnh Chi trong chặng đua tại Tây Ba Nha vào năm ngoái, khiến cho chiếc mũ nứt một phần kính chắn. Hội trường nháo nhào ra giá, âm thanh ồn ĩ làm Tà Từ Khương đinh tai. Đúng là nó, chính là không khí náo nhiệt của buổi đấu giá trước, cũng là đôi găng tay của tay đua kia.
Số tiền đã gần hơn 1 tỉ đồng, chiếc mũ không ngừng tăng lên giá trị của nó. Cuối cùng món đồ rơi vào tay của một vị phu nhân nhà giàu, bà ta muốn tự tay bước lên bục đấu giá để nhận món "bảo vật" mình vừa dành lấy được. Tiếng cộp cộp của giày cao gót vang lên giữ hội trường tĩnh lặng, quý phu nhân bước đi như người chiến thắng thật sự, đằng sau đó không ít người cắn răng ghen tị với bà ta. Bỗng một thân anh cao lớn từ ghế trước đứng dậy xoay người lại, y đưa tay lên ý muốn cùng bà ta bước lên bục đấu giá. Hội trường lại một lần nữa xì xào bàn tán, trong tai Tà Từ Khương nghe thoang thoảng mới biết người đàn ông kia là Lương Vĩnh Chi, đúng là đẹp trai như lời đồn.
Anh nhìn chầm chầm y đánh giá, người bên cạnh lại nhăn mày như ăn phải giấm chua lét. Hắn cau mày lại, nhìn sang anh nhưng do mải mê ngắm người kia mà anh không hề để ý tới ánh mắt của hắn. Ảnh Quân giãn cơ mặt ra, mặt lạnh đưa tay lên niết mạnh lỗ tai Tà Từ Khương làm anh giật mình.
"Gì...gì vậy!!?" Anh nghiêng người ra xa, tay che tai trợn tròn mắt nhìn hắn.
Hắn cố ý ghé sát lại gần, thì thầm to nhỏ bên tai anh: