Đồng thời cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng đám người đang lui tới.
Có lẽ là bởi vì Lễ Tình Nhân, cho dù là vào thời gian lên lớp nhưng vẫn có thể thấy được vài cặp đôi.
Có một cô gái ôm một bó hoa thật lớn, giống như rất hào hứng mà trò chuyện với chàng trai bên cạnh. Chàng trai kia nhìn cô ấy nói chuyện, miệng không hé lời nhưng phỏng chừng cũng rất vui vẻ.
Có một đôi khác chỉ lẳng lặng mà nắm tay nhưng bước đi lại đều một cách kỳ lạ, nhìn qua như là một loại tình cảm
tế thủy trường lưu*.
*Tế thủy trường lưu: Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
Lộ Tiêu Tiêu quỳ bên rào chắn trêи sân thượng, đầu dựa vào hàng rào thép không gỉ có chút lạnh buốt vì thời tiết, nhìn người dưới lầu mà trong lòng lộn xộn.
Cho dù gió rất lớn, thổi mái tóc của bản thân đến rối bù nhưng cô đều không có ý định đi xử lý.
Cô không quan tâm nơi mình quỳ có sạch sẽ hay không.
Trong đầu cô, chỉ lặp lại lời vừa rồi Mạc Hi Thần đã nói với Hoa ɖu͙ƈ Kỳ.
“Tôi không nhận chocolate.”
“Tôi chỉ cảm thấy bổ núi băng ra cũng khá tốt.”
Lời nói của Mạc Hi Thần khiến cô rơi vào hồi ức hoảng sợ cực lớn.
Tựa như trở lại năm lớp 9 ấy, lúc đó cô dưới cái gọi là bạn bè xúi giục đã tặng cho Hoa ɖu͙ƈ Kỳ một hộp chocolate sữa mình thích nhưng lại bị từ chối.
Nhưng Hoa ɖu͙ƈ Kỳ từ chối lại không phải đầu sỏ gây tội lớn nhất khiến cô giảm béo.
Mà là những người bạn đó, còn có những lâu la phía sau Hoa ɖu͙ƈ Kỳ.
Bon họ sau đó trắng trợn truyền tin nói cô gái béo nhất lớp 9 vậy mà như hổ rình mồi với hot boy.
Nói cô không biết xấu hổ, nói cô ngay cả Trư Bát Giới cũng không bằng, cũng không tự soi gương xem dáng vẻ của mình đi.
Cô không biết năm đó Mạc Hi Thần phản ứng thế nào nhưng năm đó anh không vươn tay ra giúp cô.
Thật vất vả mới thoát được bóng ma này, cô lại có ý định tặng anh chocolate……
Quả nhiên cô vẫn không thích hợp với yêu đương.
Nghĩ như vậy, Lộ Tiêu Tiêu cũng không khỏi buông bỏ.
Chỉ là giọt nước mắt trêи má bại lộ tình cảnh hiện giờ của bản thân.
Cô rất muốn nôn ra lắm.
Sốt ruột mà mở cặp sách của mình ra, cô cố gắng tìm túi nôn đã lâu không dùng đến từ bên trong, một hộp đồ như vậy cũng được cô mang theo.
Hi Thần. Nắng sớm.
Một chiếc hộp màu cam ấm áp với một dải ruy băng vàng.
Là chôclate được chuẩn bị cho Mạc Hi Thần.
Từ năm lớp 9 tới nay, cô đã không đụng qua chocolate. Trước kia chocolate là thứ cô chưa bao giờ rời tay, cho nên sau nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ như in hương vị chocolate sữa lúc ấy.
Nhưng không hiểu sao cô lại rất muốn nếm thử chocolate do tự mình làm.
Làm chocolate nhiều lần như vậy, thậm chí còn trở thành giáo viên ( tuy rằng bình thường cô chỉ hướng dẫn chung chung) nhưng cô chưa bao giờ ăn chocolate mình làm.
Dạ dày quay cuồng dữ dội hơn như sắp trào ra bất cứ lúc nào.
Nhưng tay cô đã cầm chocolate lên, sau đó tháo sợi dây ruy băng xinh đẹp kia ra.
Mở hộp ra, sáu viên chocolate với nhiều hình dáng khác nhau đã nằm gọn gàng bên trong đó.
Cô thực sự đã chuẩn bị rất cẩn thận hộp chocolate này, chỉ để tạo cho Mạc Hi Thần một sự bất ngờ.
Dù sao trước đó, cô vẫn chưa nói rõ với Mạc Hi Thần rằng liệu cô có đưa chocolate cho anh hay không.
Cô cầm viên chocolate có hình dạng năm sao lên, ngửi thấy mùi hương nồng nàn của nó, sau đó bỏ vào trong miệng.
Không kịp nhai thêm vài lần, cô vội vàng nuốt nó xuống. Tuy nhiên, hương vị có tác dụng chậm, lúc này mới từ từ ngập tràn trong khoang miệng của cô.
Nước mắt cô chảy ra càng dữ dội hơn.
“Thật khó ăn……”
Thật sự, quá khó ăn.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tự tay làm chocolate hơn một năm nay, đều làm chocolate mới mỗi ngày, cuối cùng thành phẩm lại khó ăn như vậy.
Cô vẫn luôn mua loại chocolate nguyên chất này hoàn toàn không hề hợp với sữa bò. Chocolate là một loại mang theo hương vị đắng nghét, mà sữa lại là cảm giác ngọt và béo ngậy.
Hai hương vị hòa quyện vào nhau, có cảm giác ngọt nhưng hơi đắng.
Đây không phải là chocolate sữa.
Mệt cho cô vẫn luôn còn cảm thấy vị ngọt này có thể chứng minh rằng chocolate sữa cô làm rất ngon.
Nước mắt cô chảy ra càng nhiều hơn.
X
Hạ Hầu Lam vốn đang quấn lấy đàn anh mà anh anh em em nhưng di động vang lên lại khiến cô ấy không thể không chú ý một chút.
Cái đứa vô lương tâm nào lại ngay hôm Lễ Tình Nhân gọi điện thoại quấy rầy cô ấy thế này! Lúc này chị đây đang cua trai đó!
…… Này, không đúng, cái tên ghi chú này……
Em gái lớn Tiêu Tiêu?
Người nào đó vốn đang uất ức lập tức không phát cáu nữa, dù sao em gái gọi điện thoại cho cô ấy là em gái mà mình và Phó Nhược Hàm chú ý thật lâu!
Bởi vì lúc làm chocolate mà trao đổi dãy số khiến Hạ Hầu Lam đột nhiên cảm thấy bản thân có một loại cảm giác ỷ lại.
“Alo, Tiêu Tiêu?”
“……”
Gió bên chỗ Lộ Tiêu Tiêu rất lớn, cô nói chuyện cũng rất nhỏ như là muỗi kêu ong ong. Hạ Hầu Lam hơi khẩn trương, cũng không biết Lộ Tiêu Tiêu ở chỗ nào nữa, chỉ có thể tiếp tục hét qua điện thoại:
“Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu?”
“…… Tiểu Lam……”
Hạ Hầu Lam ngây ngẩn cả người.
Đó là giọng nữ đang khóc nức nở kèm theo run rẩy.
Đó là điều họ chưa bao giờ nghe thấy trước đây, tràn ngập bi thương.
“Tiêu Tiêu, nói cho tớ biết, cậu ở đâu?”
Hạ Hầu Lam ngày thường trông không đáng tin cậy nhưng tại thời điểm này lại đột nhiên vượt qua Phó Nhược Hàm.
Đừng vội.
Tuy rằng Lộ Tiêu Tiêu hiện giờ đang khóc lóc, nhưng trong giọng nói của cô không có sợ hãi hoặc là hoảng sợ, điều này chứng tỏ rằng tình hình bây giờ của cô là an toàn.
Nhưng vì sao cô khóc?
Chẳng lẽ Mạc Hi Thần ức hϊế͙p͙ cô?
Nghĩ đến đây, Hạ Hầu Lam đột nhiên muốn đánh cho Mạc Hi Thần một bạt tai.
Mạc Hi Thần: Ách xì!
Mạc Hi Thần đang đợi người đẹp trêи con đường Lộ Tiêu Tiêu về nhà nhất định đi qua thì đột nhiên hắt xì.
Kỳ quái, ai lại tự dưng nói về mình vậy?
Nhưng hôm nay Tiêu Tiêu về trễ quá, chỉ là do bản thân tan học muộn một chút. Dựa theo suy đoán của bản thân, anb đứng ở chỗ này, bất kể cô về trễ hay ở chỗ nào cũng có thể thấy mình mà……
Thật chờ mong, cuối cùng Tiêu Tiêu có làm chocolate cho anh hay không.
Bởi vì khóc thút thít, Lộ Tiêu Tiêu nói chuyện hết sức khó khăn, đứt quãng nhưng Hạ Hầu Lam vẫn miễn cưỡng nghe ra hiện tại cô ở nơi nào. Nói tạm biệt với đàn anh có sắc mặt không vui vẻ, Hạ Hầu Lam mang túi chạy lên sân thượng khu dạy học của cô ấy.