- Sao mặt ba khó coi thế bộ hợp đồng có chuyện gì sao.
- Thằng nhóc Minh Thái bỗng nhiên hôm.nay lại giở chứng không chịu ký hợp đồng. Trong khi hai bên đã thoả thuận ổn hết rồi. Ba Thư thở dài, còn cô lặng thinh. Có phải vì cô mà hợp đồng không được ký.
- À mà ba con về đây không chỉ đoàn tụ gia đình đâu còn kiếm việc làm nữa. Con định xin vào làm việc ở công ty.
- Hà hà tốt con muốn có việc làm,ta cho con nhưng con phải lấy được chữ ký của Minh Thái, con được nhận.
- Chuyện này...
- Ta cho con ba ngày.
-Sao nhanh vậy ba.
- Một hợp đồng béo bở không nên để lâu. Coi như cho con lấy công chuộc tội. Ráng mà làm tốt.
- Con biết rồi.
Ngọc Thư thở dài, cô đi bộ về nhà thay vì taxi. Lâu ngày mới về lại quê nhà đường không còn nhớ rõ nữa. Là cô thay đổi sao.
Píp. Tiếng còi xe hơi kéo cô về lại hiện thực. Khỉ thật cô đi bộ ảnh hưởng gì tới chiếc Porsche màu bạc đó chứ. Tiếng còi vang lên lần hai.
- Này bộ đường đông lắm hay sao. Tôi cản các người à.
- Bao năm rồi vẫn ăn nói như vậy. Người đàn ông bước xuống chiếc xe, cơ bắp không giấu nổi dưới lớp áo sơmi trắng.
- Minh...Minh Thái. Ngọc Thư sững lại
- Sao thế tên tôi xa lạ đến vậy hả. Dù sao cũng là lớp trưởng của cậu nguyên một năm 12 cơ mà. Lên xe đi tôi đưa cậu về.
- Cài dây an toàn vào. Minh Thái nhắc nhở. Bộ bên Anh người ta lái xe không thắt dây an toàn sao. Anh rướn người về phía Ngọc Thư, lấy dây an toàn thắt lại cho cô.
- Cảm ơn. Cô lí nhí, từ khi nào trước Minh Thái cô lại không tự tin như thế này chứ.
Không biết là Ngọc Thư quá mệt hay Minh Thái chạy xe quá êm chỉ một chốc cô đã ngủ gục. Khẽ liếc mắt qua bên cạnh, Ngọc Thư đang tựa đầu vào kính xe ngủ.
- Tính xấu ăn sâu vào máu em rồi. Anh mỉm cười. Cô ngủ rồi coi như anh không biết nhà cô nhé. Minh Thái lái xe đưa Ngọc Thư về nhà mình.
- Con gái đói bụng không. Mẹ có làm ít bánh trà xanh cho con đấy.
- Yay ôm cái nào. Mẹ con là tuyệt nhất.
- Lên tắm rửa sạch sẽ đi nào. Người con bốc mùi rồi đấy.
- Tuân lệnh mẫu thân.
Gia đình cô bây giờ hạnh phúc quá. Ngày cô rời đi, nghe được tin ba mẹ cô cũng rút lại đơn ly hôn, cho người lùng sục khắp nước Anh nhưng cô trốn cũng giỏi lắm. Suốt thời gian ấy cô vừa đi học,vừa đi làm thêm. Những ngày đầu tiên hết sức khó khăn may sao có Vũ Khang âm thầm bay sang Anh giúp đỡ em gái. Coi như cô ra đi cũng có cái lợi,cũng có cái hại. Cô cảm thấy có lỗi với Minh Thái, bạn bè cùng lớp dù sao cũng gắn bó với nhau hơn một năm trời lúc ra đi lại không thèm từ biệt ai hết. Thiệt có lỗi quá đi mất.
***
- Ngọc Thư. Cô đưa mắt về phía cửa sổ, vô thức nhìn sang cửa sổ đối diện. Bên ấy cửa đóng im lìm. Lại ảo tưởng có người đang gọi.
- Đi đâu vậy. Không phải hồi nãy em nói Fuck sao. Giường tôi cũng êm lắm đấy. Tôi tuy chưa có kinh nghiệm nhưng nhất định sẽ học hỏi tốt. Em yên tâm
- Thật vô liêm sỉ. Ngọc Thư bỏ chạy ra ngoài. Mặt thật sự là max dày rồi. Không thể tin được. Sao lại có con người như thế trên đời cơ chứ. Thật là lần sau phải cẩn thận hơn mới được.