Lớp Học Của Cừu

Chương 51: Tài liệu



Bạch Chiêu Chiêu bỗng cảm thấy sợ hãi, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

Nhưng chưa đợi cô nói chuyện thì ông chủ đã bị Diệp Chi Du kéo mạnh ra!

“Anh làm gì thế!” Diệp Chi Du chắn ở trước mặt gã ta, biểu tình âm trầm, giống như một con chó hung dữ đang bảo vệ thức ăn: “Nói chuyện thôi mà, cần gì phải lại gần như thế? Không biết mùi thuốc lá rất hôi hả?!”

Thế mà Kha Cát Lợi lại không tức giận, vẻ mặt gã ta tươi cười khó lường, lười biếng dựa vào kệ hàng, cười hỏi: “Cậu đẹp trai, đây là bạn gái của cậu à?”

Nhưng Bạch Chiêu Chiêu lại không hề thấy ý cười trong mắt gã ta.

“Liên quan gì đến anh.” Diệp Chi Du bị hỏi đến đỏ mặt, nhưng sắc mặt cậu vẫn không thay đổi.

Gã ta nhún vai và cười, sau đó chậm rãi quay về phía sau quầy thu ngân.

“Chúng ta... chúng ta mau đi thôi...” Cô kéo ống tay áo Diệp Chi Du.

Diệp Chi Du nhận ra Bạch Chiêu Chiêu đang sợ hãi...

“Được, chúng ta đi.” Cậu kéo lấy tay cô.

Nếu như Kha Cát Lợi thật sự là ác linh, bọn họ lại trực tiếp đối đầu như thế thì hiển nhiên là không khôn ngoan. Ít nhất bọn họ cũng nên thông báo cho Thạch Dũng. Dù sao ông ấy cũng có súng.

“Này, không mua album nữa à?” Kha Cát Lợi cười hì hì và hỏi.

“Tôi không mang tiền. Mai lại đến...” Nói xong, Bạch Chiêu Chiêu vội vàng theo Diệp Chi Du chạy ra ngoài.

Giống như trước kia, xe bus vẫn đúng giờ đến trạm.

Cửa xe mở ra, vẻ mặt người lái xe vừa nghi hoặc lại vừa hoảng sợ.

— Là ông chú lái xe vẫn còn sống kia.

Có lẽ ngay cả người giấy lái xe cũng không thấy đâu nữa rồi.

“...” Cô và Diệp Chi Du im lặng quẹt thẻ, lại nhìn bảng tên của người lái xe.

“Ôi, cháu gái.” Trần Hữu Hào do dự quay đầu nhìn cô: “Cháu... cháu đi học có gặp bạn cháu không?”

Cô biết vì sao người lái xe lại hỏi như vậy. Bởi vì trên đường không có một bóng người.

Cô nhìn Diệp Chi Du rồi nhẹ giọng nói: “Tớ nghĩ chúng ta nên thức tỉnh ông ấy.”

Bởi vì cho dù họ không cố ý thức tỉnh ông ấy thì chính ông ấy cũng sẽ cảm thấy không thích hợp và sẽ tỉnh lại.

Diệp Chi Du cũng gật đầu.

Trần Hữu Hào lại hỏi: “Cháu gái, cháu có nghe thấy chú nói không? Cháu nhìn bên ngoài xem, thật kỳ quái.”

Lúc này, ánh mắt cô mới chuyển sang người lái xe: “Chú, có gì lạ đâu, chúng ta sắp chết rồi.”

“Cái gì?” Trần Hữu Hào theo bản năng muốn mắng cô nói vớ vẩn, nhưng sau đó ông ấy lại giống như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, khí lạnh lan ra, làm tóc gáy ông ấy dựng đứng lên, cả người cũng rét run theo.

Ngay lập tức, miệng lưỡi ông ấy run lên nhưng không nói nên lời.

“Chú, phiền chú đưa chúng cháu về nhà đi.”

Một hồi lâu sau, xe mới khởi động, trong thành phố xám xịt hoang vắng đầy bụi đất và tạp âm, chiếc xe chạy về phía khu chung cư Lâm Đường.

Bạch Chiêu Chiêu vẫn đang nghĩ về chuyện ác linh, cô ghé vào tai Diệp Chi Du và nói: “Tớ cảm thấy Kha Cát Lợi kia thật sự có vấn đề.”

“Cho nên chúng ta phải trở về nói cho chú Thạch biết. Gã ta ẩn nấp lâu như vậy mà cũng không bị chúng ta phát hiện, có phải là bởi vì gã ta đã thức tỉnh rồi không?”

“Tớ cũng không biết nữa. Tớ vẫn cho rằng gã ta chỉ đơn thuần muốn tránh cảnh sát điều tra mà thôi. Bởi vì trước khi chúng ta chết, cảnh sát tuần tra trong thành phố có rất nhiều mà.”

“Cũng có thể... Vậy chúng ta trở về rồi lập tức đi tìm chú Thạch trước.”

Trên đường đi không có một chiếc xe nào, đèn giao thông đã sớm trở thành vật trang trí, những chiếc đèn mờ ảo đầy bụi không còn phát ra ánh sáng nữa. Khi xe bus đến trạm, Bạch Chiêu Chiêu đi đến bên cạnh người lái xe: “Chú Trần, bây giờ chú biết cháu không lừa chú rồi chứ.”

Trần Hữu Hào thất thần lau mặt, lẩm bẩm hỏi: “Cho nên, cháu và cậu học sinh...”

Diệp Chi Du nói: “Vâng. Chúng cháu cũng sắp chết rồi. Nhưng mà cũng khó nói được. Có lẽ chúng ta còn có thể được cứu sống.”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Ông ấy nhìn xuống tay mình, lòng bàn tay đỏ lên, chứng minh sức sống của ông ấy...

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Cháu không biết...”

“Có phải do chú lái xe không đàng hoàng...” Ông ấy nhớ lại chuyện không ổn của mấy ngày hôm nay, buồn bã ngẩng đầu lên...

“Có phải chú hại chết các cháu không...”

Bạch Chiêu Chiêu hơi ngạc nhiên: “Chú, sao chú lại nghĩ như vậy?”

Ông ấy ngơ ngác lặp lại: “Sao chú lại nghĩ như vậy...”

Diệp Chi Du sợ ông ấy đánh mất ý chí sống nên cậu lập tức hỏi: “Chú, chấp niệm của chú là gì? Chú có ước mơ gì nhất định phải hoàn thành hay không? Hoặc là có người nào đặc biệt quan trọng không?”

Miệng Trần Hữu Hào há ra rồi đột nhiên ngậm chặt lại.

Bạch Chiêu Chiêu cho rằng ông ấy không biết chấp niệm là gì, cho nên cô dịu dàng giải thích: “Chú, chấp niệm chính là thứ sẽ làm tim chú đập nhanh hơn, là người hoặc là chuyện chú quan tâm nhất khi còn sống.”

Một lúc lâu sau, Trần Hữu Hào nhìn cô một cái rồi rũ mắt, lắc đầu.

“Thôi vậy, nhưng mà nếu chú nhớ ra thì chỉ cần chấp niệm đủ mạnh cũng có thể làm chú sống sốt. Đừng nản lòng.” Nói xong, Bạch Chiêu Chiêu lộ ra nụ cười nhạt, nhảy xuống bậc thang của xe bus: “Chúng cháu còn có việc. Chú, hy vọng chú có thể tiếp tục lái xe. Sau này có thể chúng cháu còn muốn đến trường nữa đó.”

Bất kể là hôm nay hay ngày mai, chỉ cần Thạch Dũng gật đầu đồng ý thì bọn họ sẽ mang các lá bùa tử thần kia đưa cho Kha Cát Lợi.

Đợi đến lúc cô và Diệp Chi Du đi vòng qua xe bus rồi bước về phía khu chung cư, Trần Hữu Hào mới vịn vào cửa sổ xe và hét to: “Cháu gái, chú vẫn sẽ lái xe đến đúng giờ!”

Cô quay đầu lại, mỉm cười và vẫy tay với ông ấy.

-

Trên đường trở về khu chung cư, Diệp Chi Du vẫn luôn không ngừng gãi cánh tay của mình.

“Cậu đừng gãi nữa!” Bạch Chiêu Chiêu chú ý đến nên vội vàng giữ chặt tay cậu: “Nhỡ bị nặng hơn thì sao?”

“Nhưng vết thương ngứa lắm. Tớ bị ngứa đến tỉnh cả ngủ.” Cậu nói xong thì lại vô thức gãi tay.

“Để tớ thổi cho cậu! Cậu không được chạm vào.” Bạch Chiêu Chiêu sợ cậu lại gãi tiếp nên cô cẩn thận mở từng lớp băng vải trên cánh tay của cậu ra—

“A, cái này...” Cô ngây ra.

Vết thương của Diệp Chi Du chẳng những không chuyển biến tốt mà còn trở nên càng trầm trọng hơn!

Ở chỗ bị cắn, miệng vết thương đã mưng mủ thành màu đen, mạng nhện màu đen ở dưới da cậu tràn ra, trông rất đáng ngại.

“Không sao đâu...” Diệp Chi Du cảm thấy vết thương đó rất kinh tởm nên không muốn dọa cô sợ. Cậu chẳng hề để ý đến mà kéo tay áo của mình xuống: “Bà Tôn nói rồi, không cần biết ở trong mơ bị thương đến mức độ nào, chỉ cần sống lại thì tất cả cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.”

Bạch Chiêu Chiêu lo lắng nhìn cậu: “Thật à? Vậy cậu có thể cắt bỏ tay ở trong mơ không?”

Cậu cười: “Cậu đừng đùa nữa.”

Hai giây sau—

“Không phải chứ... Cậu thật sự muốn tớ cắt bỏ tay hả?” Cậu ngạc nhiên.

“Bởi vì nhìn nó rất nghiêm trọng...”

“Vậy cũng không thể cắt bỏ tay được! Tay là mạng sống của tớ...” Cậu hoảng sợ hoạt động cánh tay: “Bây giờ trừ ngứa ra thì tớ không cảm thấy có gì khó chịu cả.”

“Nhưng mà, đợi đến lúc cậu cảm thấy khó chịu thì không chừng phải cắt toàn bộ cánh tay mất.”

“Không không. Tớ cảm thấy rất bình thường.” Cậu nhanh chóng đổi chủ đề: “Chỉ cần bắt được ác linh rồi tiến vào giấc mơ tiếp dẫn là cánh tay của tớ sẽ tốt thôi. Nếu như cắt bỏ, không chừng đến tầng tiếp theo của giấc mơ thì vẫn thiếu một bên đó.”

“Ừ, cũng đúng...” Bạch Chiêu Chiêu bị thuyết phục, lại quấn băng lại cho cậu: “Vậy chúng ta đi lên tìm chú Thạch trước.”

Hai người lên tầng, gõ cửa, nhưng không có ai ra mở cửa. Ngược lại, Từ Sĩ Hưng ở sau cánh cửa đáng thương hô lên:

“Ai thế?”

Bạch Chiêu Chiêu nhìn sang Diệp Chi Du, sau đó cô bám vào cửa, nhỏ giọng nói: “Anh Hưng, tôi đến cứu anh đây. Anh có thể ra mở cửa cho tôi được không?”

“Chiêu Chiêu...” Diệp Chi Du lập tức biết được cô định làm gì!

— Cô muốn thừa dịp Thạch Dũng không có ở nhà để đi tìm phần tài liệu kia!

“Suỵt...” Cô giơ tay lên, ngón trỏ đặt lên môi cậu: “Cậu không muốn biết rốt cuộc Kha Cát Lợi có phải ác linh không à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nhưng mà...”

Cậu cảm thấy rất đáng ngại!

Sao có thể tin tưởng lời của một con quỷ ở cấm địa được chứ...

“Em gái?” Từ Sĩ Hưng cũng rất vui mừng: “Em, em chờ một tí, để tôi thử xem...”

Trong phòng vang lên tiếng chuyển động của sô pha. Một lát sau, Từ Sĩ Hưng hình như bị ngã một cái, bên trong vang lên tiếng “Rầm”, còn có tiếng kêu thảm thiết “Ai ui” của ông ấy.

“Anh Hưng?” Cô sợ ông ấy ngã chết nên thử gọi.

Tay nắm cửa bắt đầu chuyển động, ngay sau đó lập tức rắc một cái và mở ra.

Bạch Chiêu Chiêu vội vàng mở cửa ra và nhìn thấy trong phòng rất bừa bộn. Từ Sĩ Hưng đang nửa nằm trên mặt đất, một tay bị còng vào chỗ vịn tay của sô pha.

Cơ thể ông ấy bị kéo thành một đường thẳng, kéo lệch cả chiếc sô pha, lúc nãy ông ấy đã dùng chân để mở cửa.

Lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm, làm cho cả ba người đều hoảng sợ. Giây tiếp theo, mưa tí tách rơi xuống.

Từ Sĩ Hưng hồi thần, nước mắt lưng tròng, giống như tiên nữ ngồi dưới ngai vàng của Thái Hậu: “Em gái, thật tốt quá. Tôi biết em tin tôi mà. Mau, em có chìa khóa còng tay không?”

Nhưng Bạch Chiêu Chiêu lại hỏi ngược lại: “Chú Thạch đâu?”

“Tôi cũng không biết. Anh ấy nói muốn tìm manh mối ở nơi phát hiện được thi thể... Em gái, tôi thật sự không phải tội phạm giết người. Tôi sẽ không chạy đâu. Tôi muốn ở cùng với cảnh sát Thạch. Nhưng cái còng tay này làm tôi khó chịu quá, có thể giúp tôi tháo ra không...”

Bạch Chiêu Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức nói với Diệp Chi Du: “Cậu vào phòng tắm canh cửa căn hộ giúp tớ được không? Tớ đi tìm.”

“Chiêu Chiêu...” Cậu vẫn muốn ngăn cản cô.

“Diệp Chi Du.” Khuôn mặt của cô bỗng trở nên lạnh lùng, thậm chí có thể nói là lãnh khốc: “Vì sao cậu không giúp tớ? Không phải cậu đã nói tin tưởng tớ nhất à?”

“Tớ... không phải không tin cậu...” Cậu hơi bị bộ dạng của cô dọa sợ, nhưng cuối cùng cậu vẫn lùi bước, thở dài nặng nề: “Được rồi. Vậy cậu nhanh lên! Trời mưa rồi, có lẽ cảnh sát Thạch sẽ sớm trở lại thôi.”

Từ Sĩ Hưng ngây ngốc ở một bên mà thuyết minh: “Em gái, không phải em muốn cứu tôi à?”

Nhưng Bạch Chiêu Chiêu đã đi vào trong phòng ngủ của Thạch Dũng rồi. Cô tìm tòi thật cẩn thận từng chỗ một, thậm chí còn lật cả đệm của ông ấy lên để tìm.

“Sao rồi?” Diệp Chi Du từ trong phòng tắm thò đầu ra hỏi.

Từ Sĩ Hưng và Bạch Chiêu Chiêu đồng thời nói:

“Tư thế này làm tôi đau lưng quá...”

“Không tìm thấy, không biết nó ở đâu...”

“Thử đổi phòng khác xem.” Diệp Chi Du lại rụt trở về chỗ cũ.

Bạch Chiêu Chiêu giống như một con chuột nhỏ màu trắng, nhanh chóng lẻn vào một phòng khác.

Lúc mở ngăn tủ thứ nhất ra, một phần tài liệu đập vào mắt cô. Cô vui vẻ mở ra xem.

Phải xem đến tận hai, ba lần, cô mới nhận ra đây chỉ là một phần tóm tắt các chi tiết của vụ án mà thôi, là phần phỏng vấn về các mối quan hệ xã hội của nạn nhân khi còn sống. Bên trong không xuất hiện tên của Kha Cát Lợi, cho nên rất có thể không phải là phần tài liệu này.

Cô lập tức cảm thấy ảo não, giận mình đã lãng phí thời gian!

Ngoài phòng khách, Từ Sĩ Hưng lại đáng thương nói: “Có thể giúp tôi cởi nó ra trước được không? Lưng tôi đau quá...”

Tay Bạch Chiêu Chiêu bắt đầu hơi run lên, cũng không quan tâm đến việc thu dọn chỗ bừa bộn này nữa mà bắt đầu lục lọi một cách mù quáng—

Cho đến khi cô mở ngăn kéo dưới cùng ra—

Bên trong có một phần tài liệu lặng lẽ nằm ở đó.

Rõ ràng còn chưa xem nội dung bên trong, nhưng cô đã nhận ra rằng đây chính là phần tài liệu đó!

Nhưng mà, mục tiêu đang ở gần trong gang tấc rồi, cô lại cảm thấy hoảng sợ và không dám cầm lên xem...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.