Bên cạnh giường có một đôi dép lê bằng vải bông, đi vào cảm giác rất ấm áp.
Phượng Thê xỏ dép vào rồi đi ra khỏi phòng.
Nhìn thì là một phòng dành cho khách ở, không có những đồ vật cá nhân của chủ nhà, chỉ có vài bức tranh sơn dầu treo trên tường, căn phòng vô cùng sạch sẽ và thoáng đãng.
Nhìn từ cửa sổ ra bên ngoài là một hoa viên rất rộng lớn, không thấy bóng người nào trong hoa viên cả, nhưng bình thường chắc vẫn có người dọn dẹp cắt tỉa, nên hoa cỏ trong vườn đều rất có trật tự.
Ở trong phòng không tìm thấy bất cứ thứ gì, Phượng Thê liền đi ra ngoài cửa.
Bên ngoài vọng đến tiếng bước chân, hình như không chỉ là của một người.
Sau đó cánh cửa phòng cô ấy được mở ra, Phượng Thê như thể sợ hãi nên cô lùi vào trong tường.
Và hai người đi vào là hai người phụ nữ mặc quần áo giống nhau, trước ngực có đeo tạp dề, trông khoảng 30 tuổi, giống như người giúp việc của căn nhà này vậy.
Bọn họ nhìn thấy Phượng Thê tỉnh dậy, nhưng cũng không kinh ngạc nhiều, trong đó có một người hơi gầy đã mỉm cười nói: “Cô tỉnh lại rồi à?”.
Phượng Thê vẫn còn hơi sợ, nhưng nhìn hai người này chắc sẽ không hại cô, nên cô liền mạnh dạn hỏi: “Đây là đâu vậy?”.
Người phụ nữ gầy nói: “Đây là biệt thự của ông chủ Tiền”.
Phượng Thê hỏi lại: “Ông chủ Tiền sao?”.
Nhưng hai người phụ nữ đó đều không trả lời cô ấy, chỉ đi vào đặt vài bộ quần áo vào trong tủ của căn phòng, sau đó nói với Phượng Thê: “Nếu cô đói thì có thể ra nhà ăn ở bên ngoài, ở đó có đồ ăn đấy”.
Phượng Thê gật đầu.
Chờ sau khi hai người đó đi ra, Phượng Thê mới ra khỏi phòng.
Đây là một khu nhà rất rộng, rộng đến mức chỉ là đi ra ngoài hành lang thôi cũng phải dài đến hơn mười mét.
Hai bên hành lang còn có vài phòng nữa, các phòng đều đóng cửa, Phượng Thê cũng không để ý, cô cứ thế đi đến cuối hành lang.
Đó hình như là nhà ăn mà hai người phụ nữ kia vừa nói, một chiếc bàn ăn dài bốn, năm mét đặt ở giữa nhà ăn, hai bên đặt rất nhiều ghế, trong đó phần lớn là ghế trống, chỉ có phía đầu bàn là có bốn, năm người đang ngồi.
Phượng Thê nhận ra một trong số những người đó, ông lão ngồi ở đầu bàn chính là người hôm đó đến khu nhà của cô.
Ông lão nhìn thấy Phượng Thê, cơ thể còng của ông ta đứng lên, nói với Phượng Thê: “Cô Thường”.
Phượng Thê gật đầu, nhưng lại không biết nói gì cả, cô ấy vẫn nhớ cháu nội của ông lão này đã xông vào nhà của cô.
Ông lão chậm rãi bước đến trước mặt Phượng Thê, Phượng Thê lại hơi sợ, định lùi lại.
Nhưng ông lão đến trước mặt cô lại cúi người xuống, cái lưng vốn còng sẵn giờ lại càng cúi thấp hơn.
“Thực sự xin lỗi, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm về tổn thất của hai cô”.
Phượng Thê cuối cùng cũng nhớ đến Long Lăng, vội vàng hỏi: “Chị tôi đâu? Các người đã làm gì chị tôi hả?”.
Nói đến Long Lăng, Phượng Thê gần như cũng không sợ ông lão đứng trước mặt cô nữa.
Ông lão đứng lên nói: “Cô Long Lăng chỉ là chưa tỉnh lại, cô ấy nằm ở ngay phòng bên cạnh phòng cô đó”.
Phượng Thê nghe thấy, cũng không quan tâm đến ông lão đang nói chuyện trước mặt cô, mà cô quay người chạy luôn ra phía ngoài.
Bên cạnh phòng cô có hai phòng, cô liền mở đại cửa của một phòng, quả nhiên trên giường có một người đang nằm, Phượng Thê liền chạy đến, đó là Long Lăng.
Cô vội vàng kiểm tra tình trạng của Long Lăng, thở đều, các mạch ổn định, không có dấu hiệu bất thường nào.
Lúc này mới khiến Phượng Thê yên tâm.
Và ông lão đã đứng trước cửa phòng, nói với Phượng Thê: “Về chuyện này, chờ sau khi cô Long Lăng tỉnh dậy, tôi sẽ giải thích rõ cho hai cô”.
Nói xong ông ta liền quay người đi, Phượng Thê gọi lại: “Ông chờ chút”.
Ông lão lại quay đầu nhìn cô, Phượng Thê hỏi: “Trần Phong đâu? Giờ Trần Phong đang ở đâu vậy?”.
Nhưng hình như nhắc đến Trần Phong, mặt ông lão lập tức biến sắc, mắt ông ta chảy ra hai hàng nước mắt, rồi lạnh lùng nói: “Mong cô Phượng Thê hãy chăm sóc tốt cho cô Long Lăng”.
Chỉ nói một câu như vậy rồi quay người đi luôn.
Phượng Thê vốn định hỏi thêm, nhưng cánh cửa đã bị ông ta khép lại.
Trần Phong lúc này đang ở trong một căn mật thất đen tối ẩm ướt dưới lòng đất, bốn phía kín bưng, chỉ có thể nghe tiếng nước tí tách trong bóng tối.
Trần Phong vẫn chưa tỉnh lại, hai tay của anh bị treo bằng xích sắt kiên cố, hai chân cũng bị xích lại.
Phía cuối đường hầm, một cánh cửa gỗ mục nát đang từ từ mở ra, ông lão vừa rồi còn dùng bữa trong nhà ăn, lúc này đang đưa một tên đô con bước vào.
Ông lão hỏi: “Hắn vẫn chưa tỉnh sao?”
Tên đô con kia trả lời: “Hôn mê hơn một ngày rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh lại”.
Ông lão gật đầu, rồi lại hỏi: “A Tứ đâu rồi?”.
“Một chân đã tàn phế, nó vốn chỉ giỏi các chiêu thức bằng chân, giờ xem ra chỉ là một người vô dụng thôi”, giọng nói của tên đô con vô cùng bình thản, như thể A Tứ không liên quan gì đến hắn vậy.
Nhưng thực ra A Tứ chính là em trai ruột của hắn.
Ông lão an ủi nói: “Tìm bác sĩ tốt nhất để nối lại chân cho cậu ta, nếu không được thì thay bằng chân giả. Sau này làm bảo vệ cho nhà họ Tiền”.
Ông lão nói xong, tên đô con vội vàng cảm ơn nói: “A Tam xin được thay em trai cảm ơn ông chủ ạ”.
Ông lão xua tay nói: “Đây là việc tôi nên làm thôi, vốn dĩ là do A Kiệt gây ra chuyện này mà”.
Nói xong, hai người đã đến nơi đang nhốt Trần Phong.
A Tam đi lên phía trước mở cửa cho ông lão.
Ánh đèn ở hành lang chiếu vào trong căn phòng tối thui, nhưng có thể nhìn thấy được mặt của Trần Phong, vô cùng thê thảm, đến hình dạng cũng không rõ nữa, chứ đừng nói đến các vết thương trên cơ thể.
Nhưng kỳ lạ là Trần Phong vẫn chưa chết, anh vẫn đang thở, chỉ là hơi thở rất yếu ớt.
A Tam đứng trước mặt Trần Phong, hỏi ông lão: “Ông chủ, có cần làm cho hắn tỉnh không?”.
Ông lão gật đầu, A Tam liền xách một xô nước trong phòng lên hắt thẳng vào mặt Trần Phong.
Một thùng nước lạnh thấu xương tạt vào mặt Trần Phong, Trần Phong đang trong hôn mê cũng bị làm cho tỉnh lại.
Khắp người anh run rẩy, cơ thể vô cùng yếu ớt, xô nước lạnh này đủ để khiến anh bị tổn hại rất lớn.
A Tam lại vẫn chưa mãn nguyện, liền tiến đến tát cho Trần Phong vài cái, lúc này mới khiến Trần Phong hoàn toàn tỉnh táo.
Sau khi tỉnh lại, nhìn thấy hai người trước mặt, Trần Phong đã không muốn nói gì nữa.
“Mày đã giết A Kiệt, cái tính mạng này của mày đã không còn là của mày nữa, cho đến giờ tao vẫn chưa giết mày chỉ là vẫn chưa để mày nếm mùi đau đớn thôi”.
Giọng nói của ông lão đầy vẻ thù hận, nghĩ đến A Kiệt bị gi3t chết chính là cháu nội của ông ta.
Trần Phong lại không có chút hối hận nào, chỉ nhìn ông lão rồi nghiến răng nói: “Cho dù có cho tôi một cơ hội nữa, tôi vẫn sẽ giết hắn”.
Câu nói vừa dứt, A Tam liền đấm một cú vào mặt Trần Phong.
“Muốn chết à”.
Trần Phong quay đầu lại, lạnh lùng nhìn A Tam một cái như thể muốn cắn một miếng thịt trên mặt của A Tam vậy.