Long Tế

Chương 884: Chị em thâm tình



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Anh nói: “Có lẽ chúng ta vẫn nên về sớm thì hơn, nơi này thực sự không phải nơi mà chị em cô nên ở lâu”.

Trần Phong không phải muốn chùn bước, không phải anh sợ bản thân mình, chỉ là lo cho hai chị em nhà này, hai người như là đóa sen trắng trong núi sâu chưa từng bị vấy bẩn, có thế nào cũng không nên để chuyện này bôi nhọ bọn họ.

Nhưng không ngờ lần này Phượng Thê lại từ chối: “Tôi nghĩ chị có tỉnh lại, cũng không đồng ý rời đi đâu, tính cách của chị rất bướng bỉnh, có người không cho chị ấy đi cứu người, thì chị ấy cho dù có chết, cũng phải dốc hết sức cứu người ta”.

Trần Phong biết Phượng Thê hiểu Long Lăng nhất, nếu cô ấy đã nói như vậy, thì đích thị là như vậy.

Phượng Thê đứng bên cạnh Trần Phong, sắc mặt tái nhợt, Trần Phong vừa cảm thấy có gì không đúng, Phượng Thê đã ngất sang một bên.

Trần Phong vội vàng kéo cô ấy về đằng trước, để ít nhất cô ấy cũng không ngã xuống đất.

Dìu Phượng Thê trong tay, Trần Phong bé tiếng gọi tên Phượng Thê.

“Phượng Thê, tỉnh lại đi. Cô làm sao thế?”.

Một thoáng sau, Phượng Thê từ từ mở mắt, nhìn thấy Trần Phong ở trước mặt, cô cũng không lập tức đẩy anh ra, hình như là cơ thể không trụ được, cô cũng biết điều đó.

“Tôi không sao, chỉ là hơi bí bách, đỡ tôi sang bên kia ngồi đi”.

Trần Phong không nói gì mà làm theo, dìu Phượng Thê đi đến bên một chiếc ghế trong phòng Long Lăng ngồi xuống.

Cơ thể của Phượng Thê rất mềm mại, trên người cũng tỏa ra một mùi thảo dược nhè nhẹ, không nồng đậm như Long Lăng, phần nhiều xen lẫn mùi cơ thể của phụ nữ.

Khi ngọc quý rời khỏi vòng tay, Trần Phong có phần không nỡ, nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, sau khi anh đặt Phượng Thê ngồi vững, bản thân cũng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, vội hỏi: “Giờ thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?”.

Phượng Thê gục đầu xuống bàn, nhỏ nhẹ nói: “Không sao rồi, anh không cần quá lo lắng”.

Cô cố gắng nở một nụ cười, nói với Trần Phong: “Anh làm như thế, sẽ khiến người ta động lòng đấy, phụ nữ thích nhất là điều này”.

Trần Phong thấy cô ấy vẫn có thể nói đùa, trong lòng mới thầm yên tâm, chắc chỉ là do quá suy nhược, anh trêu lại Phượng Thê: “Động lòng càng tốt, ít nhất tôi biết mình vẫn còn sức hấp dẫn”.

Phượng Thê ngán ngẩm nói: “Chính cái kiểu không đứng đắn này, chị mà biết, nhất định sẽ mắng anh là đồ khốn”.

Trần Phong vốn muốn dìu Phượng Thê về phòng, nhưng cô ấy từ chối, cô ấy tính một lát nữa Long Lăng sẽ tỉnh lại, cảm giác nếu như lúc tỉnh lại, chị không nhìn thấy mình ở bên cạnh, nhất định sẽ lo lắng.

Trần Phong cũng không kiềm được mà cảm động trước tỉnh cảm chị em của bọn họ.

Quả nhiên đúng như những gì Phượng Thê nói, bên giường Long Lăng có động tĩnh, hình như Long Lăng đã tỉnh lại.

“Anh mau ra xem đi”, Phượng Thê vội vàng nói với Trần Phong.

Mà Long Lăng vừa mở mắt ra nhìn thấy Trần Phong, giống như Phượng Thê đoán, câu đầu tiên cô ấy đã hỏi: “Phượng Thê sao rồi?”.

“Cô ấy không sao, đang ở kia”.

Trần Phong chỉ vị trí của Phượng Thê cho cô ấy, Long Lăng nghiêng đầu ra nhìn, quả nhiên thấy Phượng Thê đang ngồi ở đó, mặc dù sắc mặt không tốt, nhưng vừa nhìn cô ấy đã nhận ra, Phượng Thê chỉ hơi suy nhược một chút thôi, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều.

Sau đó mới nói với Trần Phong: “Anh có thể rót cho tôi cốc nước không?”.

Cô ấy rất khách sáo, Trần Phong vội vàng đi ra bàn, rót một cốc nước lọc, sau đó đưa đến trước mặt Long Lăng, nằm ở trên giường không tiện lắm, nhưng vì vết thương, cô ấy cũng không cách nào tự ngồi dậy được, chỉ đành nói với Trần Phong: “Đỡ tôi ngồi dậy”.

Trần Phong liền ngồi xuống bên cạnh giường của Long Lăng, đưa tay đỡ lấy lưng của Long Lăng, cơ thể mảnh mai ấy vậy mà chỉ hết có nửa vòng tay của Trần Phong.

Trần Phong từ từ đỡ cô ấy dậy, anh có thể nhìn thấy làn da trắng nõn và nhẵn nhụi trên phần gáy của cô ấy, những sợi lông mao nhàn nhạt dường như cũng cử động theo làn da.

Trần Phong vội nhìn đi chỗ khác, mà Long Lăng vừa ngồi dậy lại không hề hay biết, vẫn uống cốc nước trong tay Trần Phong.

Nhưng vì không khống chế được cơ thể, nên không thể dùng miệng để uống nước, chỉ đành không ngừng ngửa cổ lên.

Trần Phong cũng để ý thấy, nên từ từ nâng cao cốc nước, để Long Lăng có thể uống hết.

Đợi Long Lăng uống hết cốc nước, Trần Phong thu cái cốc về, Long Lăng hình như vẫn chưa hết khát. Nhưng cô ấy cũng không yêu cầu thêm nữa, chỉ nhìn Trần Phong ở bên cạnh, bởi vì bây giờ Trần Phong đang đỡ cô ấy dậy, cho nên hai người tựa rất sát vào nhau.

Thậm chí mùi đặc trưng của đàn ông còn không ngừng phả vào mũi cô ấy, mà loại mùi hương này bất giác khiến cô ấy nhớ lại sự việc xảy ra tối hôm đó, nhất thời ngượng ngùng đỏ ửng mặt lên.

Chỉ có thể thỏ thẻ nói với Trần Phong: “Được rồi, để tôi nằm xuống đi”.

Mặc dù Trần Phong cảm thấy cơ thể mềm mại của cô ấy đặt trong lòng rất thoải mái, nhưng cũng không muốn khiến Long Lăng hiểu nhầm mình, vốn dĩ giữa hai người có khúc mắc rồi, nên cô ấy vừa nói xong anh liền đặt cô ấy xuống luôn.

Thấy chị đã không sao, Phượng Thê lòng vốn nặng trĩu giờ mới từ từ dễ chịu hơn, cô ấy cũng không làm phiền Long Lăng nghỉ ngơi, nói vài câu với Long Lăng xong liền cùng Trần Phong rời đi.

Vừa hay sau khi ra khỏi cửa, thì nhìn thấy Thiên Tầm Nghệ đi vào.

Vì xảy ra chuyện như thế ở nhà họ Thiên, anh ta đương nhiên rất áy náy, thật ra đêm hôm qua vẫn liên tục xin lỗi, có điều Long Lăng lúc đó vẫn chưa tỉnh lại, mà Phượng Thê thì lo lắng cho Long Lăng, đương nhiên không có tâm trạng nói nhiều với Thiên Tầm Nghệ.

Giờ anh ta lại đến đây, đương nhiên vẫn là để xin lỗi, tuy đây là gia tộc có thực lực lớn mạnh nhất hoang mạc, nhưng gặp phải chuyện này, Trần Phong sao có thể không tức giận chứ.

Cho nên câu đầu tiên anh đã mắng Thiên Tầm Nghệ: “Nhà họ Thiên mệnh danh là thế gia lâu đời, đế vương của hoang mạc, nhưng lại để cho người ta tìm đến cửa, hơn nữa còn làm người khác bị thương. Tôi thấy các anh cũng chỉ hữu danh vô thực thôi”.

Châm chọc khiêu khích, Thiên Tầm Nghệ vừa nghe đã biết Trần Phong cố tình che giấu sự tức giận, nhưng lỗi là của nhà anh ta, anh ta thật sự không thể phản bác, chỉ đành để mặc cho Trần Phong nói.

“Đúng là lỗi của chúng tôi, mấy vị đến nhà họ Thiên chúng tôi, chữa bệnh cho bố tôi, lại rơi vào tình cảnh này, thật là do nhà họ Thiên chúng tôi chăm sóc không chu đáo, cái này tôi xin nhận lỗi”.

Trần Phong nói rất nhiều câu chối tai, nhưng Thiên Tầm Nghệ đều im lặng nghe, không dám phản bác gì, đến cả Phượng Thê cũng không nhìn được nữa.

“Được rồi, đây cũng không phải lỗi của nhà họ Thiên, bọn họ cũng không hi vọng chúng ta bị thương thật mà”.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.