Long Tế

Chương 857: Bao che



Trần Phong đi đến cạnh giường, vốn cũng không phải là chuyện to tát gì, nên nói đại: “Nếu cô không ngại thì cùng lên giường nằm tạm một đêm, tôi cũng không phải loại người đó. Nhưng nếu cô ngại thì tự lấy chăn rồi trải xuống đất nằm”.  

Nói xong, anh cũng không chờ xem rốt cuộc Hương Lan lựa chọn như thế nào, anh vén chăn ra rồi nằm vào trong, tiện thể còn để sẵn một khoảng trống của nửa giường.  

Một lúc sau, Trần Phong mới nghe thấy giọng nói của Hương Lan, cô ta đi đến bên cạnh giường, cũng không kéo chăn đắp mà cứ thế mặc nguyên quần áo nằm lên giường.  

Trần Phong có thể cảm nhận được sự căng thẳng của cô ta, điều này cũng khiến Trần Phong cảm thấy ngạc nhiên, lúc ban ngày cô ta còn dám xích lại vào gần người anh, vậy mà giờ lại cảm thấy sợ hãi đến thế.  

Nhưng Trần Phong đương nhiên cũng sẽ không làm gì, cả đêm cũng không nói gì cả.  

Cửa sổ kính bị vỡ, cho dù bên trong có máy sưởi nhưng vẫn khó mà chống lại được những luồng gió lạnh thổi vào, đến sáng ngày hôm sau hai người đều đang trong tình trạng ôm chặt nhau, cùng sưởi ấm cho nhau.  

Sau khi Hương Lan tỉnh dậy, Trần Phong quả thực đã làm như lời anh nói, anh không làm gì cả, tuy hai người ôm nhau nhưng không làm gì khác nên cô ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ là trên khuôn mặt cô ta cũng không biết là vui hay buồn nữa.  

Động tác ngồi dậy của cô ta đã khiến Trần Phong tỉnh giấc, Trần Phong nhìn về phía cô ta.  

Sáng mới ngủ dậy, tóc của Hương Lan hơi rối, vì để mặt mộc nên đã mất đi vẻ kiều diễm khi còn trang điểm, nhưng cũng có nhiều phần thuần khiết hơn.  

Trần Phong chỉ nhìn một cái rồi nói: “Vết thương trên người cô thế nào rồi? Nghiêm trọng không?”.  

Tối qua khi Hương Lan đi vào đã dùng tay phải để ôm ngực, nên chắc chắn đã bị thương bên trong.  

Khi nghe thấy Trần Phong hỏi, Hương Lan lại lắc đầu nói: “Không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe thôi. Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, tôi cũng không tiện tiếp tục ở đây, chờ lát nữa tôi sẽ đi ngay”.  

Trần Phong không nói gì, nhìn Hương Lan bước vào nhà vệ sinh để đánh răng rửa mặt, một lúc sau, chờ khi cô ta đi ra, tóc tai đã được chải gọn gàng, nhưng khuôn mặt vẫn có chút tiều tụy.  

Cô ta nói với Trần Phong: “Cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ tối qua, giờ Hương Lan xin phép đi đây ạ”.  

Nói xong cô ta liền đi ra phía cửa.  

Trần Phong biết nếu cô ta lại đi từ cửa này ra, gặp phải Độc Cô Vân thì cô ta vẫn khó mà thoát được, tuy không biết giữa cô ta và Độc Cô Vân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ thái độ của Độc Cô Vân tối qua cũng có thể thấy được hắn ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hương Lan đâu.  

Cánh cửa ‘cạch’ một cái, nếu Trần Phong giữ Hương Lan ở lại, chắc Hương Lan cũng sẽ đồng ý, nhưng cho đến tận khi cánh cửa khép lại, Trần Phong cũng không nói thêm một câu nào.  

Vẫn là câu nói đó, chuyện của Hương Lan không liên quan gì đến anh.  

Chờ sau khi Hương Lan đi khỏi, Trần Phong cũng đứng dậy đi sang phòng của Lý Tử Duyệt.  

Từ lúc trải qua vụ hôm qua, Trần Phong vẫn sợ cô ấy sẽ bị ám ảnh, nhưng khi Lý Tử Duyệt ra mở cửa nhìn thấy Trần Phong, cô ấy liền trề môi nói với Trần Phong bằng giọng đầy oán trách: “Anh làm gì thế hả, mới sáng ra đã gọi em dậy, em đang ngủ ngon mà”.  

Giờ đã hơn bảy giờ sáng, nhưng Lý Tử Duyệt vẫn đang trong bộ dạng ngái ngủ, cô vật vờ gãi đầu, khiến tóc tai vốn dĩ đã rối sẵn lại càng rối hơn.  

Trần Phong trách nhẹ: “Đúng là đồ vô tư thái quá”.  

Tuy anh nói vậy nhưng vẫn để Lý Tử Duyệt quay lại giường ngủ tiếp.  

Còn anh thì ra thị trấn xem có gì để mua không.  

Thị trấn lúc nào cũng sôi động, mới buổi sáng trong công viên đã có các ông bà cô bác đến đây tập thể dục, có người múa kiếm, có người tập xà đơn, còn có người thì tập các bài tập kéo dãn cơ thể, tuy ai cũng đã có tuổi nhưng cơ thể còn cường tráng hơn cả lớp thanh niên.  

Trần Phong cảm thấy vô cùng dễ chịu nên ngồi xuống chiếc ghế dài trong công viên để ngắm nhìn sự náo nhiệt trong đó.  

Nhưng thú vui tao nhã nhỏ bé này lại luôn bị người khác phá hỏng.  

Một người đàn ông đeo khẩu trang và đội mũ ngồi xuống bên cạnh Trần Phong, lúc đầu Trần Phong không để ý, nhưng đối phương lại lên tiếng trước.  

“Anh Phùng, có người nhờ tôi chuyển đồ cho anh”.  

Lúc đầu Trần Phong hơi ngây người ra, sau đó mới hiểu ra rằng đối phương đang gọi anh, mà Trần Phong cũng chỉ dùng mỗi cái tên này với Hương Lan, nên lập tức hiểu ra đối phương chính là do Hương Lan cử đến.  

“Có chuyện gì thế?”.  

Vì đối phương rõ ràng không muốn người khác biết thân phận của anh ta, nên Trần Phong cũng chỉ nói rất nhỏ.  

“Nhưng trước khi đưa thứ này ra, người đó bảo tôi hỏi anh Phùng một câu hỏi”.  

Trần Phong hơi nhíu mày, anh luôn không thích những chuyện rắc rối.  

Còn sau khi Hương Lan rời xa Trần Phong, tạm thời cô ta cũng không có nơi nào để đi, nếu trở lại lâm trang đó chắc chắn sẽ bị Độc Cô Vân bắt được, nên cô ta nghĩ đến việc đi đến chỗ một người bạn của cô ta.  

Chỗ đó cách khách sạn mà Trần Phong ở không xa lắm, nhưng cô ta lại không dám quang minh chính đại bắt xe đi từ cửa chính, mà lén lút chui ra từ cửa sổ trong nhà vệ sinh tầng một của khách sạn, nhìn xung quanh không có ai mới đi ra đường cái rồi bắt một chiếc taxi.  

Trong nhà một người bạn của cô ta, một cô gái trạc tuổi Hương Lan mỉm cười bưng hai ly rượu sữa Baileys đi đến chỗ Hương Lan.  

“Giờ mình thực sự không còn cách nào khác, đành tạm thời trốn ở chỗ cậu, chờ sự việc lắng xuống thì mình sẽ đi ngay”.  

Cô gái kia có mái tóc đen dài, đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng sáng, mỉm cười nói với Hương Lan: “Cậu khách sáo với mình làm gì, mình đâu có ngại, cậu thích ở đây bao lâu cũng được”.  

Đưa ly rượu cho Hương Lan, cô ta cũng ngồi xuống sofa bên cạnh Hương Lan, nhấp một ngụm hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến cậu thê thảm vậy?”.  

Hương Lan cũng mặt mày ủ rũ, nghĩ đến những chuyện mà cô ta đã gặp phải chỉ thấy càng đau đầu hơn, trả lời với tâm trạng chán nản: “Chẳng còn cách nào cả, tự nhiên gặp phải đối tượng khó nhằn”.  

Cô gái tóc đen lại cười nói: “Một người mạnh vì gạo, bạo vì tiền như cậu mà cũng gặp phải đối tượng khó nhằn sao? Chỉ riêng mấy người xung quanh cậu, chẳng có ai là cậu cảm thấy dễ nhằn cả, nhưng sao giờ lại bị đến nông nỗi này?”.  

“Cậu đừng cười mình nữa, nếu mình được như cậu nói thì cũng không đến mức phải trốn đến chỗ cậu. Nhưng mình cũng không ngờ đối phương nói trở mặt là trở mặt ngay, giờ rơi vào bước đường này cũng là do mình tự chuốc vạ vào thân, chỉ có thể nghĩ xem sau này nên trốn hắn ta thế nào đây”.  

Nói xong, Hương Lan mệt mỏi nằm vào trong lòng đối phương, dựa lên đùi cô ta thở dài một tiếng.  

“May mà có cậu có thể cưu mang mình”.  

Cô gái kia cười nhẹ nói: “Mình không bản lĩnh như cậu đâu, nếu đối phương mà tìm đến đây thật thì mình sẽ là người đầu tiên bán đừng cậu đó”.  

Hương Lan vừa nghe thấy liền giả vờ quở trách: “Cậu dám!”.  

Cô gái vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt của Hương Lan nói: “Mình cũng chỉ là thân con gái yếu đuối, chẳng nhẽ có thể ung dung như cậu đứng trước mấy người tai to mặt lớn sao? Nhưng mà suy cho cùng thì cậu rốt cuộc đã đắc tội với ai thế, không phải là nhà họ Lý của Mạc Lang đó chứ?”.  

Mà hình như cái thế lực Mạc Lang này vô cùng khủng khiếp, cô ta nhắc đến tên thôi cũng cảm thấy hơi e dè, nhìn sang Hương Lan cũng có vẻ sợ cô ta nói ra cái tên này thật.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.