Một thằng con riêng vĩnh viễn không được nhà họ Trần công nhận, không thể để người khác biết!
Dù hai tháng trước Trần Trấn Nam đã tuyên bố lập Trần Phong làm người kế thừa nhà họ Trần.
Từ trên xuống dưới nhà họ Trần vẫn không ai coi Trần Phong ra gì!
Tất cả mọi người đều biết rõ thân phận người thừa kế này chỉ là trên danh nghĩa!
Một khi Trần Phong mất đi giá trị lợi dụng, vậy địa vị của anh ở nhà họ Trần sẽ không bằng con chó!
Đến lúc đó, ai cũng có thể giẫm anh một phát!
Lời của Trần Anh Nhu khiến tim Hạ Mộng Dao không kiềm được thắt lại, cô không ngờ, tình hình nội bộ của nhà họ Trần lại rắc rối, phức tạp như vậy.
Trần Phong là người thừa kế nhà họ Trần, nhưng bây giờ, tùy tiện một người nhà họ Trần cũng có thể giẫm lên đầu Trần Phong.
"Con khốn, sợ rồi hả? Sợ rồi thì xin tôi đi, xin tôi tha cho cô." Thấy gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao bắt đầu trắng bệch, Trần Anh Nhu không nhịn được càng đắc ý hơn.
"Cút!" Hạ Mộng Dao chán ghét nhìn Trần Anh Nhu một cái, dù thế nào cô cũng sẽ không cúi đầu trước đồ điên như Trần Anh Nhu.
"Con khốn, cô còn dám cứng miệng!" Sắc mặt Trần Anh Nhu bất giác lạnh đi: "Cô thực sự không sợ tôi giết cô?"
"Tại sao tôi phải sợ?" Hạ Mộng Dao bật cười: "Nếu cô có thể giết tôi thì đã giết lâu rồi, căn bản sẽ không nói lắm lời vớ vẩn với tôi như vậy."
"Được! Được! Được!"
Trần Anh Nhu nghiến răng nghiến lợi, nói liên tiếp ba chữ được.
"Không sợ đúng không?"
"Vậy bà đây hôm nay sẽ khiến cô sợ!"
Trên gương mặt Trần Anh Nhu ánh lên vẻ dữ tợn, nói rồi, cô ta bèn nắm chặt con dao trong tay, đâm mạnh vào mu bàn tay của Hạ Mộng Dao.
"Phập" một tiếng.
Con dao đâm xuyên cánh tay, máu bắn tung tóe.
Đau đớn như xé ruột xé gan khiến Hạ Mộng Dao kêu la thảm thiết mất kiểm soát, trên trán bỗng chốc đổ đầy mồ hôi hột.
"Đau không?" Trên gương mặt Trần Anh Nhu xuất hiện nụ cười dữ tợn và sung sướng.
Hạ Mộng Dao cắn chặt răng, căm phẫn nhìn Trần Anh Nhu, không nói lời nào.
Trần Anh Nhu cau mày: "Không đau?"
"Xem ra tôi vẫn quá nhân từ rồi." Trần Anh Nhu thở dài, xoáy con dao bên trong thịt Hạ Mộng Dao, máu tươi lại ứa ra.
Hạ Mộng Dao đau đớn gào thét, gương mặt xinh đẹp trắng nhợt như tờ giấy.
"Thả con gái tôi ra!"
Lúc này, Lâm Lan thét ré lên, cuồng loạn lao qua.
Nhưng bà ta còn chưa đến trước mặt Trần Anh Nhu, đã bị một vệ sĩ mặc vest đen túm tóc, lên gối một cái vào bụng dưới của bà ta.
Sau khi kêu hự một tiếng, Lâm Lan cuộn mình ngã xuống đất.
"Con không xin tha?" Trần Anh Nhu cười khẩy nhìn Hạ Mộng Dao.
"Đồ điên! Cô có giỏi thì giết tôi đi!"
Cả gương mặt Hạ Mộng Dao ngập trong nụ cười thê lương, yếu ớt.
"Giết cô?"
"Giết cô tôi thì tôi đi đâu tìm món đồ chơi thú vị thế này." Trần Anh Nhu cười khẩy liên tục, nói rồi, cô ta lại rút con dao trên cánh tay Hạ Mộng Dao ra, sau đó lại đâm vào cánh tay còn lại của Hạ Mộng Dao.
Hạ Mộng Dao rên một tiếng, cơ thể không nhịn được run rẩy.
"Xin tôi, cầu xin tôi thì tôi sẽ tha cho cô."
Cả mặt Trần Anh Nhu dữ tợn nhìn Hạ Mộng Dao, cô ta không tin trên đời này có người phụ nữ nào cứng đầu cứng cổ như vậy.
"Cút!"
Hạ Mộng Dao cắn chặt răng tức giận quát, trong đôi mắt đẹp tỏa ra nỗi hận thấu xương.
"Cút?"
Sắc mặt Trần Anh Nhu lại lần nữa âm u, cô ta cười gằn: "Con khốn, cô đúng là cứng đầu thật đó!"
"Nhưng mà tôi thích người cứng đầu như cô!"
Nói rồi, cô ta lại ngoáy con dao trong cánh tay Hạ Mộng Dao.
Đau đớn dữ dội khiến trán Hạ Mộng Dao nổi đầy gân xanh, cả người rơi vào trạng thái gần như hôn mê.
"Thế đã không được rồi?"
"Đúng là đồ vô dụng!"
Trần Anh Nhu hơi khó chịu chửi một câu, sau đó rút dao găm ra, nhìn Lâm Lan, chán ghét nói: "Gọi điện cho thằng con hoang kia, bảo nó về trong mười phút, muộn một phút thì tôi sẽ chặt một ngón tay của con khốn này."
Lâm Lan run cầm cập, vội vàng gọi vào số của Trần Phong.
"Đồ chết bầm, mau lăn về đây, Hạ Mộng Dao bị người ta hành hạ chết rồi!" Lâm Lan vừa khóc vừa gào.
"Cái gì?"
Trần Phong bàng hoàng như bị sét đánh.
Lúc này, đầu bên kia vang lên tiếng cười khẩy của Trần Anh Nhu:
"Đồ con hoang, tao cho mày mười phút, mười phút sau, nếu tao chưa thấy mày, thì tao sẽ chặt từng ngón, từng ngón tay của con khốn này."
"Trần Anh Nhu!"
Sắc mặt Trần Phong thay đổi hẳn, có thế nào anh cũng không ngờ, Trần Anh Nhu lại đến Thương Châu lúc này.
Tút, tút.
Không đợi Trần Phong nói, Trần Anh Nhu đã dập máy.
Cơn giận chưa từng có bùng lên trong lồng ngực Trần Phong, Trần Phong cảm giác lồng ngực mình sắp nổ tung rồi.
"Cậu Trần, sao thế?"
Trần Trạch Văn lo lắng hỏi.
"Bộp!"
Trần Phong không nói gì, đạp một phát vào cửa xe tải, kình khí cả người vận chuyển đến cực hạn, lao xuống núi.
"Con khốn, cô đoán xem, thằng con hoang kia có thể về trong mười phút không?" Trần Anh Nhu vừa lau máu trên con dao, vừa thờ ơ hỏi.
Đôi mắt Hạ Mộng Dao hé mở, đã gần đến bờ vực đánh mất ý thức.
Trần Anh Nhu thở dài: "Nếu trong phòng mười phút không về được, vậy chỉ có thể khổ cho cô thôi."
"Thực ra tôi cũng không muốn như vậy, nhưng vừa nghĩ đến cái vị trí thằng con hoang kia ngồi bây giờ, là tôi rất bực mình."
"Bực mình thì phải trút ra."
"Hai người cũng lại đây quỳ đi." Trần Anh Nhu lại nhìn Lâm Lan và Hạ Vệ Quốc.
"Tôi... tôi khỏi quỳ nhé, quan hệ của tôi với thằng vô dụng kia không tốt, tôi chỉ muốn nó đi chết thôi." Lâm Lan lắp bắp nói.
"Thế à?" Trần Anh Nhu cười khẽ, sắc mặt dần lạnh đi: "Nhưng bà có quan hệ với thằng con hoang kia!"
“Chỉ cần là người có quan hệ với thằng con hoang đó thì đều không thể sống yên ổn!”
Hai người bị ấn quỳ xuống đất.
Trần Anh Nhu nhìn thời gian.
"Còn ba phút nữa."
"Hai phút..."
"Một phút..."
"Ba mươi giây..."
"Thằng con hoang kia hình như không kịp rồi.”
Trần Anh Nhu thở dài, dường như hơi tiếc cho Hạ Mộng Dao.
"Nếu nó đã không đến kịp vậy tôi đành thực hiện lời hứa của mình vậy."
Trần Anh Nhu cười dữ tợn cầm dao lên, định chém xuống.
Đúng lúc này, một giọng nói tàn bạo vang lên ở cửa: "Dừng tay!"
"Dừng tay?"
Trần Anh Nhu cười khẩy, không ngoảnh đầu lại, mà lại nắm chặt con dao trong tay chém mạnh vào ngón tay của Hạ Mộng Dao!
"Cô muốn chết?"
Mắt Trần Phong như nứt ra, động tác này của Trần Anh Nhu khiến mồi lửa giận trong lòng anh bỗng chốc bị đốt cháy toàn bộ!
Anh vọt lên, đến trước mặt Trần Anh Nhu, đấm một phát về phía đầu Trần Anh Nhu!
Nhoáng cái, Trần Anh Nhu bị cảm giác khủng hoảng chết chóc dày đặc bao trùm.
Cô ta thót tim!
Tốc độ của Trần Phong sao có thể nhanh vậy?
Gần như là ngay khi vừa nghĩ xong, thì Trần Anh Nhu đã lộn người, rời khỏi vị trí ban đầu.