Long Tế

Chương 274: Cứ đi ắt có đường



"Ông đồng ý rồi?" Trần Phong cau mày, không ngờ người nhà họ Hoắc lại tìm Thẩm Hồng Xương.

"Có thể không đồng ý sao?" Thẩm Hồng Xương cười gượng, người đứng đầu thành phố và cô hai của nhà họ Hoắc cùng ra mặt, sao hắn dám không nể mặt chứ?

Nhà họ Thẩm mặc dù ở Thương Châu là gia tộc giàu nhất, cũng có chút sức ảnh hưởng, nhưng không thể so nói với nhà họ Hoắc.

Dù rằng hiện giờ nhà họ Hoắc suy thoái, không còn vẻ vang như trước, thì khi gia chủ của họ đến tỉnh Giang Bắc, người ra tiếp đón nhà họ Hoắc của tỉnh Giang Bắc ít nhất cũng phải là quan chức cấp tỉnh.

Đây chính là khác biệt.

"Cậu Trần có mâu thuẫn gì với nhà họ Hoắc sao?" Thẩm Hồng Xương hỏi dò.

"Có chút mâu thuẫn." Trần Phong không phủ nhận, đương nhiên, cũng không thể phủ nhận, nếu Thẩm Hồng Xương muốn biết thì điều tra cái là ra ngay.

"Hả?" Thẩm Hồng Xương há hốc miệng, hắn chỉ hỏi bừa thôi, không ngờ Trần Phong lại có thù với nhà họ Hoắc thật.

Thấy Trần Phong không định nói nhiều, Thẩm Hồng Xương cũng không hỏi nữa.

"Nhà họ Hoắc có phải có ai bị bệnh nặng không?" Trần Phong hỏi, nhà họ Hoắc gióng trống khua chiêng mua dược liệu như vậy, lại còn để ý sen đá, mọi dấu vết đều thể hiện nội bộ nhà họ Hoắc có thể có nhân vật quan trọng nào đó có vấn đề, nên họ mới vội vàng cần loại linh dược như sen đá để duy trì mạng sống.

"Ừm, nghe Hoắc Hồng Nhan nói, ông cụ nhà họ Hoắc - Hoắc Hồng Thu dạo này bị bệnh nặng, có lẽ không sống được lâu nữa, nên thời gian này, rất nhiều con cháu nhà họ Hoắc đều rời khỏi đảo Cảng, tìm kiếm danh y khắp nơi, thu mua linh dược." Thẩm Hồng Xương nói.

Trần Phong hơi ngẩng đầu, thảo nào con cháu nhà họ Hoắc lại lo lắng thế, Hoắc Hồng Thu là trụ cột của nhà họ Hoắc, một mình ông ta nắm giữ gần 70% tài sản nhà họ Hoắc, một câu nói của ông ta có thể quyết định vị trí gia chủ nhà họ Hoắc thuộc về ai.

Những con cháu nhà họ Hoắc này, cứu Hoắc Hồng Thu chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân lớn hơn là vẫn muốn lấy lòng Hoắc Hồng Thu, để tiếp nhận nhà họ Hoắc từ trong tay Hoắc Hồng Thu.

Sau khi dập máy, Trần Phong bóp ấn đường, chỉ cảm thấy việc này hơi khó nhằn.

Nhìn tình hình hiện giờ thì nhà họ Hoắc kiểu gì cũng muốn có sen đá.

Thế cũng có nghĩa là ngày mai anh phải cứng đối cứng với nhà họ Hoắc.

Không phải Trần Phong sợ nhà họ Hoắc, mà Trần Phong đang suy nghĩ làm vậy rốt cuộc có đáng không.

Dù sao nhà họ Hoắc cũng không phải gia tộc nhỏ như nhà họ Đặng và nhà họ Tôn, nhà họ Hoắc là gia tộc hàng đầu chân chính.

Nhìn cả Hoa Hạ thì nhà họ Hoắc cũng có thể xếp vào ba mươi gia tộc đầu tiên.

Tài sản gia tộc năm, sáu trăm tỉ, hơn nữa còn có hai đại sư võ học tọa trấn.

Ở đảo Cảng, một câu nói của nhà họ Hoắc có thể khiến trăm triệu người thất nghiệp, thậm chí gián tiếp ảnh hưởng tình hình kinh tế của đảo Cảng.

Đắc tội nhà họ Hoắc, không khác gì tự tạo cho mình một kẻ địch mạnh.

Lắc đầu, Trần Phong xua hết mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu đi, gục đầu xuống ngủ, cứ đi ắt sẽ có đường, mọi việc đều chỉ có thể đợi ngày mai xem tình hình rồi hành sự.

Hôm sau vừa sáng ra, Trần Phong đã đi thật sớm.

Lần này, ngoài bốn anh em họ Trần, Trần Phong không dẫn ai khác,

Vì dẫn theo cũng là gánh nặng.

Lỡ như xảy ra xung đột với nhà họ Hoắc, động thủ với nhau, thì người bình thường căn bản sẽ không có trợ giúp gì hết, ngược lại còn tạo thêm rắc rối.

Vì suối Ngọc nằm dưới một vách núi trên đỉnh núi, không có đường quốc lộ thông lên đỉnh núi, nên sau khi đến chân núi, Trần Phong chỉ có thể xuống xe, đi bộ lên núi.

Đi được vài bước mới nhận ra dưới chân núi có bảy, tám chiếc Range Rover.

Cạnh xe, hơn hai mươi lính đánh thuê mặc đồng phục màu đen đứng thành ba hàng, họ cõng theo các loại thiết bị chuyên nghiệp khác nhau và ba lô chiến thuật, đang nghiêm túc nghe Hoàng Phi Hạo dạy bảo.

Ở bên cạnh Hoàng Phi Hạo, có hai người đàn ông trung niên và một cô gái nhỏ tuổi.

Hai người đàn ông trung nhiên đều mặc đồ rộng rãi màu đen, một người trong đó chính là Hoắc Thanh Tùng đi cùng Tạ Thiên Sơn hôm qua, người còn lại thì trên mặt có vết sẹo dài, trông có vẻ lớn hơn Hoắc Thanh Tùng một chút.

So với hai người này, thì cô gái trẻ tuổi mặc thời trang hơn hẳn.

Một chiếc áo sơ mi croptop màu đen, trên vai khoác một cái áo choàng phong cách Bohemian, còn mặc một cái quần ca-rô màu xám của Givenchy.

Chân thì đi một dôi giày thể thao màu hồng Trần Phong không nhận ra nhãn hàng, thời trang mà gợi cảm.

Lại nhìn mặt của cô gái, một gương mặt trái xoan cổ điển cực kì tiêu chuẩn, trông dường như chỉ to bằng một bàn tay, cứ như người đẹp tiêu chuẩn nhất bước từ truyện tranh ra.

Khác với mắt của những người đẹp khác, trong mắt của cô gái trẻ tuổi này có cảm giác cao ngạo trời sinh, khiến người ta không dám có chút suy nghĩ xấu nào.

Dường như thấy được ánh mắt của Trần Phong, cô gái xinh đẹp nhanh chóng ngoảnh đầu lại.

Một đôi mắt đẹp có hồn nhìn chằm chằm vào Trần Phong, khi nhận ra Trần Phong chỉ là một người bình thường, trong đôi mắt xinh đẹp của cô gái trẻ tuổi ánh lên vẻ nghi hoặc, người này hôm qua làm sao ép Hoàng Phi Hạo tự chặt một cánh tay?

Lúc này, Hoàng Phi Hạo cũng chú ý thấy Trần Phong.

Lúc thấy Trần Phong, trong mắt Hoàng Phi Hạo xẹt qua sát ý điên cuồng.

Nhưng hắn không gây khó dễ với Trần Phong ngay, mà chuyển sang nhìn Trần Trạch Văn, lạnh lùng nói: "Sư đệ, cậu coi lời tôi nói hôm qua là gió thoảng qua tai sao?"

"Hoàng Phi Hạo, đừng gọi tôi là sư đệ, anh không xứng!" Trần Trạch Văn lạnh lùng nhìn Hoàng Phi Hạo.

"Hoàng Phi Hạo, họ là sư đệ đồng môn hôm qua ông nói?" Cô gái trẻ tuổi quét mắt nhìn bốn anh em họ Trần.

So với Trần Phong, cô ta hứng thú với bốn anh em họ Trần hơn chút, hiện giờ đang là nội chiến của nhà họ Hoắc, cô ta cần người, mặc dù cảnh giới của bốn anh em họ Trần thấp hơn Hoàng Phi Hạo, nhưng dùng tốt thì chưa chắc đã kém hơn Hoàng Phi Hạo.

"Vâng, cô Hoắc." Hoàng Phi Hạo lễ phép gật đầu, cô gái này chính là cô hai của nhà họ Hoắc - Hoắc Hồng Nhan, mặc dù Hoắc Hồng Nhan là con gái, nhưng cô ta lại rất được lòng ông cụ Hoắc, nên trong nội bộ nhà họ Hoắc, tài nguyên cô ta có cũng là lớn nhất.

Nếu không phải vì cô ta là con gái, thì có lẽ nhà họ Hoắc đã vào tay cô ta lâu rồi.

Hoắc Hồng Nhan hơi ngẩng đầu, thu lại đường nhìn, thu phục bốn anh em họ Trần không cần vội, nhiệm vụ cấp bách trước mặt vẫn là tìm được sen đá.

"Cô Hoắc, có cần tôi đuổi họ đi không?" Hoàng Phi Hạo không nhịn được nói, hôm qua ở Kim Chi Đường, bốn anh em họ Trần và Trần Phong khiến hắn bị Tạ Thiên Sơn tát trước mặt mọi người, cuối cùng Trần Phong còn ép hắn phải tự chặt một cánh tay, nên lúc này hắn chỉ muốn xé xác Trần Phong ngay tại chỗ.

"Không cần, các ông có nhiều người thế này, nếu còn để cho họ cướp được đồ, vậy các ông có thể tự kết liễu rồi." Hoắc Hồng Nhan lắc đầu, không hề bận tâm bọn Trần Phong.

Theo cô ta thấy, trong nhóm Trần Phong, cũng chỉ có Trần Trạch Văn là hơi đáng ngại, là giai đoạn đầu Ám Kình.

Ba người còn lại đều là Minh Kình, không khác gì bia đỡ đạn.

Còn về Trần Phong, mặc dù Hoắc Thanh Tùng đã nói Trần Phong có thể là võ sĩ, nhưng cũng chỉ là có thể.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.