“A di đà phật, bần tăng là các lão bảo vệ kinh thư của Thiếu Lâm, tầng này có tất cả bảy mươi bốn cuốn”.
Trần Dương gật đầu một cái, bảy mươi bốn cuốn kinh thư, nếu như vậy, thì xác xuất có được bí tịch sẽ lớn hơn.
Bất luận là hai quyển Thần Kinh hay là bảy mươi hai tuyệt kỹ, thì có được chúng đã là một món hời lớn.
Trần Dương hít sâu một hơi, đi về phía giá sách để bí tịch.
Khi anh đi đến phía trước giá sách thì liền ngây người ra, bởi vì ngoài mấy cuốn sách ít ỏi, và ngoài kinh thư làm từ trúc ra thì còn có cả làm từ da thú, thậm chí anh còn thấy mấy hạt xá lợi.
Đột nhiên, Trần Dương có một linh cảm nào đó, anh đưa mắt nhìn về một miếng da thú.
Chính là nó!
Trần Dương cầm lấy miếng da thú đó rồi đi ra, vị các lão Thiếu Lâm bảo vệ kinh thư mở to mắt và chỉ về phía mật thất bên cạnh rồi nói: “Cậu có ba ngày để lĩnh hội, sau ba ngày, vật sẽ về nguyên chủ”.
Nói xong, vị hòa thượng tóc bạc liền nhắm hai mắt lại.
Những chữ được viết trên tấm da thú đều là chữ Phạn, cũng may khi Trần Dương học về đồ cổ anh cũng hiểu được đôi chút.
Ba chữ Phạn to đùng ở phía đầu đem dịch sang chữ hán thì thật bất ngờ chính là Tẩy Tủy Kinh!
Mẹ khỉ!
Lần này trúng mánh lớn rồi!
Đây là Tẩy Tủy Kinh một trong hai quyển Thần Kinh!
Tuy nhiên Tẩy Tủy Kinh này được viết bằng chữ Phạn, nên dù người bình thường có lấy được, nếu không thông hiểu Phạn văn thì cũng sẽ lúng túng.
Trần Dương xúc động đến tột cùng, Tẩy Tủy Kinh sao, không biết là đã đọc qua tiểu thuyết hay chưa? Nhưng có thể giúp tẩy tủy phạt gân.
Thật sự là sẽ giúp cho năng lực được bộc phát mạnh!
Trần Dương không thể chờ thêm nữa anh nhanh chóng tiến vào bên trong mật thất, bắt đầu dốc sức tu luyện.
Có được cuốn Tẩy Tủy Kinh này chẳng khác nào ăn Thiên Linh Hộ Cương hoàn, có thể nói, trong tay Trần Dương có được Tẩy Tủy Kinh, thì chẳng khác nào có một tấm vé nước đến cảnh giới Phản Phác.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh phải lĩnh hội được đầy đủ Tẩy Tủy Kinh.
Nghĩ đến đây, Trần Dương hít thật sâu, nén sự kích động trong lòng lại, dốc sức tìm hiểu.
Đầu tiên anh cẩn thận dịch những dòng chữ Phạn kia ra, sau đó học lặp đi lặp lại cho đến khi thuộc trôi chảy, lúc đó anh mới đặt miếng da thú xuống.
Trong mật thất từng giây từng phút thời gian trôi qua, khí tức trên người Trần Dương ngày một mạnh lên.
Không biết đã qua bao lâu rồi, bỗng cánh cửa mật thất mở ra, thời gian ba ngày đã hết.
Trần Dương không ngớt lời khen “Tẩy Tủy Kinh” không hổ danh là một trong hai đại kinh của Thiếu Lâm, bỗng chốc có thể giúp anh tăng vọt hai cấp lên đến hậu kỳ!
Chỉ cần thêm một bước nữa thôi, thì anh sẽ đạt đến đại tu sĩ Tiên Thiên viên mãn!
Anh vận chuyển chân khí, chân khí cũng mạnh lên gấp mấy lần.
Không chỉ có vậy, anh cảm thấy đôi tai thính hơn, đôi mắt cũng sáng lên, có những chuyện mà trước đây anh không hiểu, giờ chỉ cần suy nghĩ một chút là đã có thể được những khúc mắc trong đó.
Công hiệu lớn nhất của Tẩy Tủy Kinh này chính là tẩy tủy phạt gân, tẩy luyện tư chất của người tu luyện, Trần Dương trước đây đã được dùng Long Hổ Đan, giờ lại được luyện Tẩy Tủy Kinh, bí tịch tầm thường rơi vào tay anh, thì ngay trong chốc lát anh có thể hiểu được thấu đáo.
Có thể nói, hiện giờ Trần Dương giống như thiên tài trong số đại thiên tài.
Một niềm tự tin mãnh liệt bỗng thắp lên trong anh, đó là sự tự tin của kẻ mạnh.
Lần này vì để trộm được kinh thư mà anh đã vào học viện Lục Phái, quả là đúng đắn, cố gắng thêm nữa, anh dám chắc trong vòng một tháng thì có thể đạt đến đại tu sĩ cảnh giới Phản Phác!
Nghĩ đến đây, Trần Dương đứng lên, anh vận chân khí, những bụi bẩn trên người anh cũng rơi xuống.
Ra khỏi mật thất, Trần Dương có cảm giác dường như đã trải qua một kiếp.
Anh mang Tẩy Tủy Kinh về chỗ cũ, rồi đi ra khỏi Tàng Kinh Các.
Ra đến bên ngoài, Trần Dương sừng sờ.
Trời ạ.
Trời tối rồi? Bên ngoài đen như mực vậy, anh liền mở điện thoại ra xem.
Mẹ khỉ, đã đến Quốc Khánh rồi hả, hôm nay trường học nghỉ mà?
Pu pu pu!
Vừa mở nguồn lên có vài giây, âm thanh báo hiệu tin nhắn liền vang lên không dứt.
Anh tắt máy đã ba ngày nên nhất định sẽ có nhiều người tìm!
Trần Dương nhìn qua thì thấy có Chu Hữu Danh, Triệu Hà Cầu, Trương Lệ Nhân, Lưu Quốc Bang, toàn bộ bọn họ đều rủ anh đi nghỉ lễ.
Ngoài ra còn có Từ Tiểu Nhu, thậm chí ngay cả Tư Mã Yến Như cũng gửi tin nhắn cho anh.
Đương nhiên còn có Tô Diệu!
Trần Dương trả lời tin nhắn của từng người họ.
Khi anh đang nhắn dở thì có một cuộc gọi đến! Là Tô Diệu gọi tới!
“Trần Dương, cuối cùng anh cũng nghe điện thoại rồi!”, vừa kết nối với đầu dây bên kia đã có thể nghe thấy âm thanh lo lắng của Tô Diệu: “Em nghe Từ Tiểu Nhu nói là anh vào Tàng Kinh Các, giờ anh ra rồi sao?”
Mấy ngày này Tô Diệu vô cùng nhớ Trần Dương, mỗi ngày cô đều gọi điện thoại cho anh, nhưng thật buồn là không có hồi âm, có gọi mấy thì cũng tắt máy!
Vào ngày Quốc Khánh, người ta ai nấy đều có đôi có cặp, cô thì một mình lẻ bóng.
Trung Thu năm nay cô đã lỡ mất rồi, nên không muốn đến ngày Quốc Khánh cũng vậy!
Bây giờ Tô Diệu quý trọng từng giây từng phút ở bên cạnh Trần Dương.
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ Quốc Khánh, trên đường phố tấp nập rộn ràng, cô đã hẹn đi dạo phố cùng với Lý Mật.
Khi cô nhìn thấy những cặp tình nhân ngọt ngào bên nhau trên đường, thì lại càng nhớ Trần Dương.
Vậy nên cô đánh liều gọi một cuộc điện thoại, trong lòng vẫn nghĩ anh còn đang tắt máy, không nhờ rằng lại gọi được!
Trần Dương hiểu ý cười một tiếng hỏi: “Ừ anh vừa ra, bây giờ em đang ở đâu?”
“Em đang trên đường Miếu Hội, đang ở cùng Lý Mật, ở đây có nhiều người, đông vui lắm! Anh đến đây đi dạo cùng em có được không?”
Nghe thấy giọng nũng nịu của vợ, trong lòng Trần Dương cũng cảm thấy rạo rực, đã mấy ngày anh không gặp Tô Diệu rồi, cũng nhớ cô, anh liền nói: “Anh đến đó bây giờ đây, em và Lý Mật chờ anh ở đâu đó nhé!”
Nghe được câu trả lời của Trần Dương, tâm trạng của Tô Diệu lập tức thay đổi hẳn!
Cô liền vội vàng quay sang hỏi Lý Mật: “Mật Mật, cậu thấy trông mình ăn mặc thế nào, kiểu tóc này có được không...”
Nhìn thấy bộ dạng như thiếu nữ mới biết yêu của Tô Diệu, Lý Mật thấy vui, cười gật đầu nói: “Trông đẹp lắm, Trần…Trần Dương nhất định sẽ thích!”
“Có thật không?”, Tô Diệu mừng rỡ nói.
“Thật chứ!”, Lý Mật gật đầu khẳng định.
…
Đường Miếu Hội là con đường cổ lớn nhất của thành phố Tây Xuyên, vào mỗi ngày mười lăm hằng tháng sẽ có múa sư tử, múa hoa đăng, con đường này vẫn giữ được giá trị nhân văn nguyên thủy.
Giờ là Quốc Khánh, vào ngày mừng lập quốc này, thì con đường này lại càng đông vui nhộn nhịp.
Thật sự là có quá nhiều người, đúng là vô cùng tấp nập.
Chán quá, Trần Dương chỉ còn có cách là xuống khỏi taxi để đi bộ qua đó.
Cửa hàng nào cửa hàng nấy đều treo cờ đỏ, dường như trong tay ai nấy cũng cầm cờ đỏ, múa sư tử, múa hoa đăng, đi đi lại lại trong đám người.
Hai bên đường phố, còn có tung hứng, có người thổi tò he từ đường, có cả múa rối.
Trần Dương nhìn những môn nghệ thuật bằng tay truyền thống được truyền lại từ thế hệ trước này, cảm thấy rất thú vị, vậy nên anh vừa đi vừa ngắm nhìn vừa tìm Tô Diệu.
…
Lúc này ở một góc khác.
Tào Bảo kéo Vu Lan đến trước một gian hàng.
“Tào Bảo, anh dẫn tôi đến đây làm gì? Đây không phải là chỗ xem bói sao?”, Vu Lan nhíu mày, thực sự thì cô ta không thể nào tin tưởng được vào mấy cái chuyện xem bói.
“Lan Lan, anh nghe người nhà nói, ông thầy này xem rất chuẩn, hay em để ông ta xem cho một quẻ đi!”, Tào Bảo nhìn Vu Lan với ánh mắt lấy lòng.
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị gì, đã đến rồi thì xem thôi!”, Tào Bảo hí hứng kéo Vu Lan đến trước gian hàng, hắn nhìn ông thầy rồi nói: “Thưa ông, phiền ông xem cho bạn gái tôi một quẻ!”
Ông thầy bói này chừng năm mươi tuổi, trời tối mà ông ta đeo một cái kính lớn, người không biết chắc sẽ tưởng ông ta là một người mù!
“Vị tiểu thư này hai mươi chín tuổi họ Vu, không biết là tôi xem vậy đúng không?”, lúc này ông thầy bói đưa tay lên bấm bấm, sau đó hỏi.
Đầu tiên Vu Lan cảm thấy sửng sốt, chợt hô lên kinh ngạc, cái này đúng quá đi!