Long Tế Chí Tôn

Chương 181: Bà cô hắc ám



Nửa tháng sau, trưởng lão phái Nga My tên là Phương Di đã đến thành phố Tây Xuyên.

Phương Di năm nay 33 tuổi, có tài năng thiên bẩm, trước giờ phái Nga My chưa có một vị trưởng lão nào trẻ tuổi như vậy, hơn nữa phong thái khác người, khiến ngay cả Vu Lan cũng ngưỡng mộ vô cùng.

Hai năm trước sau khi cô ta đã phá vỡ được mức Tiên Thiên viên mãn, hiện giờ vẫn đang mắc kẹt ở đó.

Cho nên lần này xuống núi, Vu Lan muốn tặng người này một món quà gì đó.

Thứ đầu tiên cô ta nghĩ đến chính là Phá Chướng Đan trong tay Trần Dương.

Nói thật, Trần Dương căn bản là không muốn cho, nên chỉ tiện mồm nói: “Thôi được, chuyện Phá Chướng Đan để mai nói, giờ tôi phải vào trường rồi”.

“Vậy, anh đừng quên đó, ngày mai tôi sẽ lại đến tìm anh!”, Vu Lan hô lớn về phía Trần Dương.

Khi Trần Dương đến lớp học, thì mọi người ngồi đã đầy lớp, bên trong nói chuyện ầm ĩ, chả khác nào cái chợ bán rau cả.

Anh vừa đi vào liền thấy Lý Thiên Bá đang vẫy tay gọi: “Tiểu Dương, lại đây!”

Lý Thiên Bá ngồi ở vị trí trung tâm, có thể nói đây là vị trí đẹp nhất trong lớp.

Tuy nhiên Trần Dương nhanh mắt phát hiện ra, ngồi phía trước họ chính là Tư Mã Yến Như, cô ấy toát lên một khí chất thanh tú, giống như một vầng sáng trong đêm, khiến Trần Dương không rời mắt.

Trần Dương quay lại nhìn cô ấy thêm lần nữa, giơ ngón tay cái về phía Lý Thiên Bá nói: “Chọn được vị trí quả không tồi nhỉ!”

Lý Thiên Bá nháy nháy mắt, lộ ra một nụ cười tinh quái.

Trong lúc cả lớp còn đang ồn ào, hỗn loạn, một cô gái tay ôm đống sách mặc bộ váy díp bước lên trên bục giảng.

Cô gái này tuổi chắc chưa đến 30, thân hình nóng bỏng khiến cho ai nấy nhìn cũng nuốt nước miếng “ừng ực”.

Thân hình vô cùng nở nang, giống như một quả đào chín căng mọng, chỉ cần bóp nhẹ một cái là nước sẽ chảy ra.

Đặc biệt là đôi mắt bồ câu, càng mê đắm lòng người, một cô gái yêu kiều như thế, nhưng lại có thể nhìn thấy sự uy nghiêm ngút trời.

Hai cực khác nhau nhưng lại tồn tại trong một con người.

“Mọi người im lặng!”

Cô ta đặt sách lên trên bàn: “Tôi tên là Hạ Lam, là trưởng lão của phái Vô Lượng Kiếm, cũng là chủ nhiệm của các em.”

Sao cơ!

Trưởng lão nội môn của Vô Lượng Kiếm phái, địa vị của cô ta thật là không tầm thường!

Ha ha ha!

Đúng là may mắn quá đi, vốn tưởng rằng có thể học cùng Tư Mã Yến Như đã là tốt rồi.

Ai ngờ lại có một cô chủ nhiệm nóng bỏng như này, nói ra chắc ai cũng phải ghen tị.

“Thưa cô, em có một câu muốn hỏi, cô có người yêu chưa?”

Lúc này, tiếng ai đó từ trong 1 góc vọng lại.

Vừa dứt lời, những học sinh nam khác trong phòng cũng rối rít bàn tán.

Kẻ dám hỏi câu này, tên là Tất Kiến, cũng có thể tạm gọi là công tử con nhà giàu, nhà cậu ta mở một hệ thống nhà hàng ở thành phố Tây Xuyên.

Trên bục giảng, Hạ Lam nghe thấy câu hỏi này, khuôn mặt liền nghiêm túc hơn nữa, cau mày lạnh lùng nói: “Cậu nói gì?”

Tất Kiến cười nhìn Hạ Lam, làm ra bộ dạng bị hớ, nói: “Cô giáo sao phải quan trọng hóa vấn đề lên thế…”

Cậu ta còn chưa nói hết thì một quyển sách đã đập thẳng vào mặt.

Một tiếng bụp thật lớn, khiến tất cả mọi người đều giật mình.

Lực ném ra không hề nhẹ, đầu của Tất Kiến lúc này thấy ong ong, mòng mòng.

Hạ Lam lạnh lùng nói: “Nhớ lấy, sau này trong giờ học tôi không cho phép nói những chuyện không liên quan, có hiểu không!”

Vừa dứt lời, từ Hạ Lam toát ra một một luồng khí mạnh, cô ta đưa tay ra, có một lực nào đó khiến cuốn sách được ném đi lúc nãy bay trở lại.

Trời ạ, cương khí phát ra ngoài, Hạ Lam này quả nhiên xứng đáng tu sĩ đạt đến cảnh giới Phản Phác.

Chỉ vài giây, trong lớp liền yên tĩnh, không nghe thấy dù chỉ là một tiếng động.

Tất cả mọi người dường như nín thở, không ai dám ho he nửa lời!

Tất Kiến bị dọa sợ gần chết, toàn thân toát hết mồ hôi hột!

Thật không ai nghĩ tới, cô giáo Hạ này thực lực lại mạnh đến vậy, cảnh giới Phản Phác, cái này chỉ có thể là hàng đại tu sĩ, muốn bóp chết cậu ta cũng dễ như bóp một con gà con.

Trần Dương cũng thầm cảm thấy kinh hãi, anh vốn tưởng rằng mình đạt đến trình độ Tiên Thiên đã là lợi hại rồi, vậy mà cô giáo chủ nhiệm còn đạt đến Cảnh giới Phản Phác, anh cũng thầm hiểu ra rằng, những thầy cô giáo ở trường này chắc chắn ai nấy cũng đều là hàng đại tu sĩ.

Trời ạ, nếu như Hạ Lam này còn đạt đến cảnh giới Phản Phác, thì thầy hiệu trưởng sẽ? Cảnh giới Quy Chân?

Chẳng cần nói đến cảnh giới Quy Chân, ngay cả cảnh giới Phản Phác Trần Dương còn không phân định được.

Phải hiểu rằng, vượt qua được cảnh giới Phản Phác, chân khí trong cơ thể đều chuyển thành cương khí, ngay cả súng lục cũng khó có thể hạ gục họ, thì có thể thấy tu sĩ đạt đến cảnh giới Phản Phác lợi hại ra sao.

“Nhớ chưa!”, Hạ Lam nhìn Tất Kiến và nói, khiến cậu ta sợ run bần bật gật đầu rùm rụp: “Em nhớ rồi ạ, nhớ rồi ạ!”

Giải quyết xong Tất Kiến, Hạ Lam nhìn xuống dưới lớp lạnh lùng nói: “Lúc nãy ở cổng trường tôi nhìn thấy có người đánh nhau, là học sinh lớp này, là ai thì tự giác đứng lên, đừng để tôi phải ra tay”.

Dứt lời, không ít người trong phòng học nhìn về phía Lý Thiên Bá.

Vừa rồi ở cổng trường Lý Thiên Bá đã đánh Tào Bảo.

Lý Thiên Bá nhìn về phía những kẻ đó, trừng mắt nói: “Sao nhìn tôi làm gì?”

Bị anh ta trừng mắt lên nhìn như vậy, đám học sinh kia nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, mẹ kiếp, dám chọc giận Lý Thiên Bá, chắc hẳn là ngứa đòn.

Hạ Lam cười lớn, đưa tay lên chỉ về phía Lý Thiên Bá và Trần Dương: “Là hai cậu, đứng dậy cho tôi”.

Lý Thiên Bá trừng mắt nhìn những kẻ xung quanh, đều là mấy tên nhãi ranh miệng còn hôi sữa.

Trần Dương nhìn Lý Thiên Bá, anh lắc đầu, tỏ ý nhắc Lý Thiên Bá nghe lời Hạ Lam mà đứng dậy.

“Cái cậu trên mặt có vết sẹo, là Lý Thiên Bá có phải không?”

Hạ Lam nhìn Lý Thiên Bá, lạnh lùng nói: “Cậu là cháu đích tôn nhà họ Lý nổi tiếng thành Tây Xuyên, tên của ông nội cậu là Lý Thế Hùng. Mười lăm năm trước nhà cậu và nhà họ Hoắc đã đánh nhau để tranh giành địa bàn. Trong cuộc tranh giành ấy, bố mẹ của cậu đã bị nhà họ Hoắc dựng nên một vụ tai nạn xe giả khiến cả 2 qua đời, tôi nói không sai chứ? Sau khi diệt được nhà họ Hoắc, thì gia đình cậu chính thức nắm quyền kiểm soát hơn một nửa thành phố Tây Xuyên, có đúng không? ”

Khỉ thật, hóa ra trong chuyện này ẩn chứa nhiều sự tình như vậy.

Khó trách trước đây đã từng nghe nói, khi xưa Tây Xuyên còn có một thế lực họ Hoắc, thì ra là đã bị nhà họ Lý tiêu diệt.

Khuôn mặt Lý Thiên Bá biến sắc, chuyện cha mẹ của anh ta là vết sẹo sâu trong lòng, anh ta nhìn Hạ Lam bằng ánh mắt không thiện cảm, nếu như không phải vì cô ta quá mạnh thì anh ta sẽ không để yên.

Nhìn thấy ánh mắt hung hãn của Lý Thiên Bá, Hạ Lam cũng không thèm để ý, phía sau sự phớt lờ đó là một sức mạnh rất lớn đã được mài giũa lên.

Bất kỳ ai cũng không dễ dàng đụng tới được.

Hạ Lam khoanh tay trước ngực, nhếch khóe miệng, nhìn xuống phía dưới và nói: “Trước khi mỗi người các em nhập học ở đây, thì bối cảnh gia đình đều đã được điều tra rõ ràng”.

“Tôi nắm rõ trong tay những tài liệu đó, nên muốn nhắc trước cho các em nhớ, không cần biết là thế lực của gia đình các em có lớn tới đâu, thì ở trong trường này đều cần thành khẩn một chút”.

Nói xong, Hạ Lam chuyển hướng nhìn về phía Trần Dương đang đứng bên cạnh Lý Thiên Bá: “Cậu là Trần Dương đúng không? Trong tài liệu ghi rõ, cậu là con rể của nhà họ Tô? Hai năm trước cậu đến làm rể nhà họ, thường ở nhà nấu cơm, hơn nữa đối với nhà họ Tô cậu không hề có tiếng nói, bố mẹ cậu hiện giờ vẫn đang ở quê sống vất vả, có đúng không?”

Hạ Lam liên tục đặt câu hỏi về phía Trần Dương, trong phòng ai nấy đều lặng thinh, rồi sau đó họ đồng loạt cười lớn, nhìn Trần Dương bằng ánh mắt giễu cợt.

“Câm miệng lại hết cho tôi, sau này trong giờ học của tôi, nếu như tôi không cho nói thì không ai được lên tiếng”. Hạ Lam tức giận, lúc này một luồng cảnh giới Phản Phác toát ra, khiến ai nấy đều thấy khó thở.

“Mẹ kiếp, người phụ nữ này sao lại vô lý như vậy, cười cũng không cho cười là sao!”

Phía dưới bục giảng, ai nấy nhìn nhau, không dám hé răng.

Mẹ khỉ, còn tưởng may mắn lắm mới có cô chủ nhiệm xinh đẹp, kết quả đúng là gặp phải mụ hắc ám, tháng ngày sau này lại mệt mỏi rồi đây.

Không ít người thầm than trong lòng.

Hạ Lam liếc nhìn Trần Dương một cái, rồi nói: “Trần Dương, Lý Thiên Bá đánh người là đủ rồi, cậu còn tham gia góp vui làm gì? Dù sao cậu cũng chỉ là một chạn vương không tiếng nói, nếu đắc tội kẻ khác, thì liệu khá lên được sao?”

“Cô giáo, em không có ra tay…”

Trần Dương cảm thấy có chút không vui, anh không hề làm gì, vậy sao lại có thể đổ tội lên đầu anh được?

Hạ Lam cau mày nói: “Còn chối sao, xem ra hôm nay phải dạy cho hai cậu một bài học, hai cậu, ngày đầu tiên đến trường đã dám đánh nhau, cả hai đi ra sân thể dục hít đất một nghìn cái cho tôi”.

Mẹ kiếp, hít đất một nghìn cái!

Lý Thiên Bá vốn dĩ cảm thấy bực bội, giờ nghe lại còn phải đi hít đất, thì kể ra lúc đấy không đánh cho xong: “Sao cơ, hít đất một nghìn cái, cô dựa vào đâu vậy”.

Vừa nói dứt lời, Lý Thiên Bá cảm thấy người như đổ sụp, giống như đang phải khiêng một hòn núi lớn vậy.

“Phụp” một tiếng, Lý Thiên Bá đã quỳ sụp xuống đất.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.