Thời gian trôi qua hơn một trăm ngày Long Thần lại thấy được Bích Ương hoàng thành một lần nữa. Tòa thành này không hề phát sinh biến hóa chút nào, tường thành, cổng thành và kiến trúc vẫn tản ra quang mang xanh lục kỳ ảo. Ánh mặt trời chiếu xuống khiến cho cả vùng rộng lớn giống như tiên cảnh dưới trần gian.
Long Thần đứng ở vị trí cách Bích Ương hoàng thành gần một dặm, ánh mắt nhìn vào dòng người đông nghịt chờ trước cổng thành trong lòng sinh ra vô vàn cảm khái. Lúc trước chính là tại tòa thành này hắn đã bị người ta chèn ép đến thở không nổi. Thế nhưng hiện tại hắn cần đến một nơi khác.
"Đi, tiểu Hi, ngay bây giờ chúng ta sẽ đi Nghịch Ương tiên cảnh, trước tiên tìm kiếm Cửu Thiên Tiên Linh quả giúp người khôi phục thân thể. Sau đó ta mới yên tâm đối phó hoàng tộc."
Long Thần nói xong lập tức rời khỏi Bích Sơng hoàng thành, cất bước đi về phía thông đạo Nghịch Ương tiên cảnh.
"Thần ca ca, Cửu Thiên Tiên Linh quả có cần lắm không?"
Linh Hi thấp thỏm lo âu hỏi nhỏ.
"Ý, câu này là có ý gì? Chúng ta từ Nguyên Linh thành trải qua không biết bao nhiêu khổ nạn, bây giờ ngươi không muốn nhận lấy Cửu Thiên Tiên Linh quả sao?"
Long Thần lấy làm kỳ quái vì câu hỏi này.
"Không có gì, ta chỉ sợ ngươi bị thương mà thôi."
Linh Hi cố gắng che giấu tâm tình của mình vì không muốn Long Thần rơi vào hoàn nguy hiểm.
"Không cần lo lắng, nơi này chỉ có duy nhất Kiếm Hoàng Thông Thiên cảnh mới có năng lực ngăn cản ta. Coi như là hắn cũng không thể giữ ta lại được, lúc này Kiếm Hoàng đang ở tại Bích Ương hoàng thành, ta tiến vào Nghịch Ương tiên cảnh hẳn là không gặp nguy hiểm gì đâu."
Long Thần cười cười nói.
Linh Hi nghe thế cũng không phản đối nữa, thật ra vấn đề làm nàng lo lắng chính là có nên sử dụng Cửu Thiên Tiên Linh quả hay không chứ không phải là sợ Long Thần gặp nguy hiểm.
"Quên đi, Thần ca ca đã muốn tìm kiếm Cửu Thiên Tiên Linh quả thì cứ để hắn thỏa tâm nguyện. Sau đó ta mới quyết định có nên sử dụng hay không, hi vọng hắn sẽ không trách ta."
Nội tâm Linh Hi rất là khổ sở vì chuyện này nhưng nàng cũng không biết nên nói gì cho tốt.
Long Thần vừa tán gẫu với Linh Hi vừa đi tới Nghịch Ương thành, hắn vẫn còn nhớ rõ đường đi ở trong thành. Lần trước hắn đi theo thành viên Thiên Lang bang cảm thấy tòa thành này vô cùng xa lạ nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn lột xác, không còn là một gã thiếu niên ngây ngô như trước nữa.
Sau khi đi được một nửa lộ trình, phía trước bỗng nhiên truyền đến thanh âm đánh nhau, Long Thần lặng lẽ nhích tới gần, từ trên cao nhìn xuống thấy được hai đội ngũ đang đánh nhau ác liệt. Trong đó có một nhóm người mặc trang phục hộ vệ hoàng cung, tổng cộng sáu bảy Võ giả bảo vệ một người thanh niên ước chừng hai mươi lăm tuổi. Người này dáng ngoài khá giống Cửu hoàng tử, Long Thân loáng thoáng nghe thấy ba chữ Đại hoàng tử lập tức xác định thân phận của đội ngũ này.
"Tiểu Lang, cái tên Đại hoàng tử kia có thù oán với ngươi không?"
Long Thần nhớ được Tiểu Long từng nói mình có thù oán với thành viên hoàng tộc. Trong đó Kiếm Hoàng ra mệnh lệnh, Kiếm Ma và Lâm Tử Thần là người chấp hành. Vì thế hắn mới hỏi lại để xác định rõ ràng.
Tiểu Lang khẽ lắc đầu.
"Hoàng tộc vốn không có người tốt, để ta giết hắn xem như món khai vị cho chuyến đi này. Thế nhưng hình như hắn đánh không lại đối phương?"
Trong lòng Long Thần suy tính rất nhanh, sau đó hắn tập trung quan sát đội ngũ kia. Nhóm người này khoác áo choàng đen, trên mặt che miếng vải đen rất phù hợp với phong cách đám sát thủ thường dùng. Lúc này một gã trung niên vạm vỡ đang cố gắng đột phá phòng ngự, thực lực tên này vào khoảng Thiên Hà cảnh để bát trọng hắn là không bao lâu nữa sẽ có thể giết sạch những hộ vệ của Đại hoàng tử.
"Có kẻ muốn ám sát Đại hoàng tử, xem ra vô tình gặp được đồng đạo rồi, ha ha ha!"
Long Thần cười thầm trong bụng, có lẽ hắn không cần phải xuất thủ làm gì cho tốn công.
Ngay lúc này Đại hoàng tử tức mắng chửi:
"Các ngươi là do Lâm Tử Thần phái tới đúng không? Tên kia quả nhiên là lòng dạ rắn rết, phụ hoàng chỉ nói một câu muốn chọn Thái tử không ngờ hắn đã vội vàng phải người tới giết ta. Chẳng lẽ hắn nghĩ phụ hoàng là kẻ ngốc sao?"
"Đại hoàng tử, ngươi nói không sai, chúng ta đúng là thuộc hạ của người đó. Nhưng người ngu ngốc không phải là bệ hạ mà là ngươi. Điện hạ làm việc từ trước đến giờ mạnh mẽ vang dội, thiên phú và tiềm lực độc nhất vô nhị trên cõi đời này. Bệ hạ coi trọng chính là điểm này mới sắp đặt hoàn cảnh tự do cho ngài ấy. Chỉ cần ngươi chết, lấy thực lực và địa vị của hắn trong triều còn có ai dám ý kiến?"
Đám Hắc y nhân đoán chừng đã nắm giữ mạng Đại hoàng tử vào trong tay nên không hề lo lắng chút nào, gã đầu lĩnh dứt khoát vỗ ngực thừa nhận.
"Lâm Tử Thần chỉ là một tên vũ phu, hắn vốn không hiểu thế nào gọi là trị quốc bình thiên hạ. Lâm Phách Thiên ta mang binh chinh chiến đã nhiều năm, cố thủ biên cương, bài trừ gian hung, Tứ thư Ngũ kinh thông hiểu rõ ràng. Ta mới là người thích hợp làm Thái tử, về phần Lâm Tử Thần nên tập trung tu luyện nâng cao thực lực là được rồi. Nếu để cho hắn trị quốc sợ rằng không được mấy năm Thương Ương quốc sẽ rơi xuống vạn trượng, dân chúng lầm than."
Lâm Phách Thiên tức giận nói.
"Xin lỗi, nhiệm vụ của chúng ta là giết người. Còn những chuyện khác ngươi cứ đợi xuống địa ngục từ từ nói đi, ha ha ha!"
Gã nam tử Thiên Hà cảnh đệ bát trọng vừa nói vừa hạ sát hại tên hộ vệ che trước mặt Lâm Phách Thiên, sau đó hắn đánh ra một quyền chuẩn bị kết thúc tính mạng đại hoàng tử.
"Thương Long kiếm khí."
Ngay lúc này ánh mắt Lâm Phách Thiên lóe lên tia sáng lạnh, bảo kiếm trong tay đột nhiên chém ngang một đường dũng mãnh ép lùi đối phương.
"Kiếm võ giả quả nhiên là mạnh mẽ khác thường, chẳng qua là giãy chết mà thôi. Đại hoàng tử, đi đường vui vẻ!"
Gã võ giả áo đen bị bức lui nhất thời giận dữ, tốc độ tăng lên vài phần, vung tay đánh ra một chưởng chấn văng thanh kiếm trong tay Đại hoàng tử. Sau đó một tay khác nắm thành quyền đánh vào ngực Lâm Phách Thiên.
Nếu như một quyền này đánh trung khẳng định đoạt mạng Lâm Phách Thiên.
"Đại hoàng tử!"
Mắt thấy Lâm Phách Thiên sắp sửa mất mạng những gã hộ vệ ở gần đó trợn trắng mắt. Lỡ may Đại hoàng tử chết đi thì bọn họ cũng không có khả năng sống sót.
Nhưng mà bọn họ không rảnh tay quay về cứu viện.
Trong lúc tất cả mọi người cảm thấy tuyệt vọng gã võ giả áo đen cười lạnh chuẩn bị hạ sát Lâm Phách Thiên. Thế nhưng khi bàn tay hắn cách lồng ngực Lâm Phách Thiên chỉ có mười phân đột nhiên dừng lại.
"Chuyện gì xảy ra?"
Tất cả mọi người đều giật mình kinh hãi, vội vàng mở to mắt ra quan sát mới thấy sau lưng gã võ giả áo đen có cái gì đó là lạ. Thì ra ở vị trí hậu tâm hắn lòi ra đầu mũi kiếm nho nhỏ còn đang rỉ máu.
Võ giả Thiên Hà cảnh đệ bát trọng lại bị một kiếm xuyên tim chết không kịp ngáp.
Tất cả mọi người dại ra, bộ dạng sững sờ chết lặng, còn Lâm Phách Thiên vốn cho rằng mình hẳn phải chết. Nội tâm hắn lâm vào tuyệt vọng cùng cực, thế nhưng chờ mãi không thấy đối phương hạ sát thủ, đến khi hắn mở mắt ra mới thấy một màn khó thể tin nổi.
Gã võ giả áo đen vẫn đang nắm cổ áo Lâm Phách Thiên, chỉ đáng tiếc hắn đã không còn khí lực đánh ra đòn tối hậu.
“Phụt!”
Thanh kiếm kia được rút ra, thi thể gã võ giả áo đen chậm rãi ngã xuống đất. Ngay lúc này Lâm Phách Thiên cảm giác phía sau lưng mát lạnh, một bóng dáng di chuyển với tốc độ thật nhanh xuyên qua đám Hắc y nhân, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tất cả Hắc y nhân lần lượt ngã xuống, chốc lát sau người kia mới dừng lại nhìn xuống đồng thi thể lạnh lẽo.