Đối diện là đám người Ngự Quy bao quanh, Triệu Hoài lại chẳng mải mai để tâm tới họ. Một thân cao ngạo, uy nghiêm mà đứng đó. Càng là như thế, đối phương càng là căm phẫn. Này, cũng quá là xem thường người khác đi.
- Tên khốn nhà ngươi, nói ngươi đấy có nghe không? Làm mặt ngầu với ai thế? Ngứa đòn sao?- Tay đối phương chỉ thẳng vào mặt hắn, lớn tiếng mà quát tháo.
- Các ngươi... Nói nhiều như thế, có biết là phiền lắm không? Khó khăn lắm mới khóa miệng được cô ta, lại đến các ngươi. Phiền phức thật đấy!- Triệu Hoài một mặt âm trầm, lộ rõ vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Ngươi... Ngươi... Khốn kiếp, định dọa ai vậy? Cái tên tàn phế này, còn không mau lập tức quỳ xuống xin lỗi bọn ta. Bọn ta còn tha lỗi cho, còn không ngươi chỉ có nước c·hết!- Bọn họ đã có chút run sợ nhưng lớn giọng mà phách lối.
- Ta cho các ngươi ba giây, lập tức cút khỏi tầm mắt ta. Nếu như không nghe, vậy thì đừng trách ta ra tay vô tình!- Triệu Hoài nghiêng đầu, ánh mắt lãnh đạm mà nhìn về bọn họ. Lời này nói ra, hoàn toàn không giả.