"Cậu..... cậu vừa nói gì?" Giang Ấu Di ngây ngốc, không tin vào tai mình.
Đây chắc là vì ảo giác do chấp niệm của nàng.
"Mình cũng thích cậu." Hai tay Nhan Vị nâng mặt nàng, lặp lại: "Giang Ấu Di, mình nói mình thích cậu!"
Giang Ấu Di bỗng cảm thấy mình sắp không ổn.
Nhan Vị thấy ánh mắt nàng mơ hồ, sắp bay lên trời, vội đè vai nàng kéo nàng về thực tại: "Xin cậu hãy tỉnh lại!"
Giang Ấu Di vẫn ngây ngốc, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, ngơ ngác nhìn Nhan Vị: "Mình đang mơ sao?"
Nhan Vị dở khóc dở cười đáp: "Không phải chỉ tỏ tình thôi sao, cậu cần gì phải như vậy?" Lần trước khi Giang Ấu Di tỏ tình, rõ ràng còn rất bình thường. Hiện tại chỉ đổi thành cô tỏ tình, sao lại ngây ngốc mất rồi?
Xác nhận mình không nằm mơ, Giang Ấu Di khẽ hoảng hốt, sau đó tay chân luống cuống.
Nhan Vị kéo nàng ngồi xuống băng ghế bên cạnh, chờ nàng chậm rãi tiêu hóa.
Qua khoảng mười phút, Giang Ấu Di bình tĩnh, quay đầu hỏi: "Nhan Vị, cậu đang trêu mình sao?" Nàng thật sự rất sợ, lỡ như Nhan Vị nói cô không có ý đó, vậy chẳng phải nàng sẽ điên lên sao?
"Đem chuyện này ra đùa rất vui sao?" Nhan Vị nắm lấy ngón tay của Giang Ấu Di, lặp lại: "Mình thích cậu, chính là kiểu thích mà cậu nghĩ."
Tim Giang Ấu Di đập càng lúc càng nhanh, nàng nhìn chằm chằm vào tay mình đang trong tay Nhan Vị, không dám ngẩng đầu, mặt đỏ như tôm luộc: "Vậy, vậy chúng ta......." là quan hệ gì?
"Ấu Di." Nhan Vị nâng mặt Giang Ấu Di đang ngượng ngùng xoắn xít lên đối diện mình.
Giang Ấu Di bị buộc nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau, đôi mắt của Nhan Vị trong sáng, không có chút ái muội cũng làm Giang Ấu Di dần thả lỏng.
Nhan Vị nghiêm túc nói: "Cậu nghe mình nói hết đã, cái này rất quan trọng."
"Ừ." Giang Ấu Di ngoan ngoãn gật đầu.
Nhan Vị chưa từng thấy nàng ngoan như vậy, suýt không kìm được hôn nàng.
Trong lòng không ngừng a di đà phật, vứt bỏ tạp niệm, Nhan Vị bắt đầu sắp xếp lại ý trong đầu, dùng ngôn từ ngắn gọn súc tích nói với Giang Ấu Di.
Cô hít sâu, chậm rãi nói: "Ấu Di, mình rất thích cậu nhưng mà......."
Giang Ấu Di chưa kịp vui vì nửa câu đầu, đã bị chữ "nhưng mà" như bát nước lạnh khiến tâm nàng lạnh toát.
Nhan Vị thấy sắc mặt Giang Ấu Di thay đổi, cô siết chặt tay nàng, thu hút sự chú ý của nàng, lúc này mới tiếp tục: "Nhưng tạm thời chúng ta không thể yêu nhau."
"Tạm thời." Giang Ấu Di khó hiểu hỏi.
"Nghĩa trên mặt chữ, tạm thời." Nhan Vị khẳng định nói: "Ba mẹ mình quản mình rất nghiêm, bọn họ không cho phép mình yêu sớm, càng đừng nói đến việc đối phương là nữ, nếu bọn họ biết, với sự cố chấp của bọn họ, không biết sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì."
Cô nghĩ về chuyện hai ngày trước mà vẫn thấy đau đầu: "Thành tích lần này của mình không tốt, ba mình đã nghĩ đến việc muốn chuyển trường cho mình, ông ấy thật sự điên mà."
Giang Ấu Di bị dọa hỏi: "Chuyển trường? Khoa trương vậy sao?" Nàng cho rằng mẹ Nhan Vị bảo nàng rời xa Nhan Vị đã rất quá mức, không ngờ ba Nhan Vị còn lợi hại hơn.
Nhan Vị đương nhiên không nói băn khoăn thật sự của Nhan Đình Việt cho Giang Ấu Di: "Mình thích cậu, là kiểu thích muốn mãi luôn bên cậu." Giọng cô bình tĩnh thản nhiên nói ra lời thật lòng.
Cô hy vọng Giang Ấu Di có thể bình an cả đời.
Trái tim của Giang Ấu Di cũng chạy theo những lời của Nhan Vị.
Ngón tay trái của Nhan Vị khẽ xoa mu bàn tay phải của Giang Ấu Di, cô thì thầm rằng: "Năm nay chúng ta 17 tuổi, chỉ còn một năm nữa là 18."
"Trước lúc đó, tất cả những mong muốn của chúng ta đều sẽ không được pháp luật công nhận, ba mẹ có thể lấy thân phận người giám hộ mà thay chúng ta quyết định tựa như chuyển trường, bọn họ không cần hỏi đến sự đồng ý của mình."
Nhan Vị nói lòng vòng, nghe vào hơi khó hiểu, Giang Ấu Di phải mất một lúc mới hiểu.
Nhan Vị bẻ tay Giang Ấu Di ra, tay đan vào tay nàng.
"Sau khi tốt nghiệp trung học, chúng ta có thể đi xa, đi đến thành phố nào đó." Nhan Vị nói ra mong muốn của mình: "Nếu lúc đó, cậu vẫn còn thích mình, chúng ta sẽ bên nhau, đương nhiên, nếu cậu yêu người khác, vậy cứ xem như mình chưa nói những lời này."
Nói xong lời cuối, cô nghiến răng như Giang Ấu Di thật sự yêu người khác."
Giang Ấu Di ngẩn người, quay đầu nhìn đỉnh đầu của Nhan Vị, buột miệng thốt: "Sẽ không, mình chỉ thích cậu."
Nhan Vị cười rộ, nhướng mày đáp: "Lặp lại câu thứ hai."
Giang Ấu Di nghe thấy, ngại ngùng nhấp môi không nói.
"Lặp lại đi mà." Nhan Vị bắt đầu làm nũng.
Giang Ấu Di căng mặt nhìn như không vui nhưng Nhan Vị lại biết nàng đang thẹn thùng, bằng chứng là đôi tai đỏ ửng của nàng.
Dù Nhan Vị làm nũng thế nào, Giang Ấu Di vẫn không nói.
Nhan Vị không vui, lẩm bẩm: "Keo kiệt!"
Giang Ấu Di nhanh trí phản bác: "Chúng ta không yêu nhau, nói như vậy là không ổn."
Nhan Vị còn nhanh trí hơn nàng: "Vậy cậu nói nó với thái độ bạn bè đi."
Giang Ấu Di: "..................."
.....................................
Gió đêm của ngày cuối xuân đầu hạ rất dịu nhẹ, thổi qua những tán lá ở rừng thông tạo ra tiếng xào xạc.
Hai người ngồi cạnh nhau, không ai lên tiếng nhưng các nàng im lặng cũng không khiến bầu không khí xấu hổ mà lại mang đến cảm giác yên tĩnh.
Trời đêm nay không mây, ngẩng đầu có thể nhìn thấy ánh trăng tròn đang treo bên trên.
Nhan Vị ngửa đầu nhìn trăng, Giang Ấu Di nhìn cô.
Đang nghĩ ngợi, Giang Ấu Di bỗng nghe thấy Nhan Vị nói: "Lần này cậu về nhà, ba cậu có làm khó cậu không?"
"Không có." Cô quay mặt đi, bình tĩnh đáp.
Người bên cạnh đột nhiên thở dài, Nhan Vị tiến đến, véo tai nàng.
Lòng bàn tay mềm mại chạm vào vành tai, cảm giác hơi lạnh như dòng điện làm cả người Giang Ấu Di căng thẳng, không dám lộn xộn.
"Cậu, cậu làm gì đó?" Nàng khẩn trương đến líu lưỡi, lắp bắp nói.
Nhan Vị cười lạnh, khẽ xoa tai nàng: "Phạt cậu vì dám nói dối."
Giang Ấu Di cố chấp nói: "Mình không có." Nhưng giọng đã yếu hơn nhiều.
"Trên mặt cậu còn hằn dấu bàn tay mà cậu còn không chịu nhận?" Nhan Vị chỉ vào dấu bàn tay bên tai Giang Ấu Di.
Giang Ấu Di: "................."
Nhan Vị như vậy làm nàng nghĩ đến cảnh cô vợ phát hiện trên mặt chồng mình có dấu son môi lạ.
Suy nghĩ này vừa hiện đã bị cảm xúc của nàng trấn áp, kêu gào rằng không được nghĩ như vậy.
Nhan Vị buông tay.
"Cậu có thể nói với mình." Cô nhìn dấu bàn tay, bảo: "Cậu có thể nói tất cả những chuyện không vui với mình."
Giang Ấu Di cúi đầu: "Thật ra cũng không có gì..........."
Nàng dừng lại, khóe mắt nhìn tay phải Nhan Vị đang nâng lên muốn véo tai mình.
"Khụ." Giang Ấu Di lập tức sửa miệng: "Thì lễ 1/5 mình ở tiệm net, hôm sau bị Giang Khang Quốc bắt về nhà, sau đó bị đánh."
Nói xong, nàng cười: "Là vậy đó, mình quen chuyện này rồi, thật sự, mình không....." sao.
Nàng chưa dứt lời, Nhan Vị đã ôm lấy nàng.
Hai tay dang rộng, vòng lấy vai nàng, để đầu nàng vùi vào khuỷu tay mình như đang bảo vệ nàng.
Giang Ấu Di chớp mắt như muốn làm nước mắt không rơi.
"Cậu như vậy làm mình cảm thấy mình rất yếu ớt." Nói xong những chữ cuối, cô không kiềm được khóc nấc lên.
Cằm Nhan Vị đặt lên đầu Giang Ấu Di: "Mình chỉ muốn ôm cậu, không có ý khác."
Bạn học tiểu Giang không hề yếu đuối, nàng rất rất kiên cường.
Hai phút sau, Giang Ấu Di điều chỉnh cảm xúc xong, nàng lau đi khóe mắt ướt, ngại ngùng nói: "Như vậy hình như không tốt lắm."
Nhan Vị: "............"
Cô cảm thấy cạn lời khi bạn tiểu Giang liên tục nhắc cô rằng "hai người không phải người yêu của nhau".
Tuy rằng, nhưng mà bạn thân ôm nhau một chút thì làm sao?
Nhan Vị buông tay, bẻ tay Giang Ấu Di xem đồng hồ: "Tám giờ hơn rồi."
Văn nghệ kết thúc lúc 8 giờ rưỡi, thời gian các nàng ở chung không còn nhiều.
Trong lúc nhất thời, Giang Ấu Di không biết nên trả lời thế nào, vì thế: "Ừ."
Nhan Vị đỡ trán.
Im lặng một lúc, cô chủ động nói: "Ba mình bảo kỳ này mình nhất định phải thi được hạng nhất, còn nửa tháng nữa, cuối tuần cậu ở lại trường được không? Chúng ta học nhóm, giúp đỡ lẫn nhau."
Trước kia mỗi khi Nhan Vị đưa ra đề nghị này đều sẽ bị Giang Ấu Di lảng tránh.
Nhan Vị biết rõ nguyên nhân.
Lần này cũng vậy, Giang Ấu Di không trả lời ngay.
Trong lòng Nhan Vị rất hụt hẫng, lý do cô không muốn Giang Ấu Di về nhà rất đơn giản, là vì cô không muốn mỗi khi Giang Ấu Di về trường, trên người lại có vết bầm mới.
Trên mặt còn có thể thấy thì những nơi được quần áo che đi, không cần Giang Ấu Di nói, cô không biết sẽ thế nào.
Nhìn thấy đã đến tám giờ rưỡi, học sinh từ hội trường bước ra, sân thể dục bắt đầu có người, các nàng cũng về ký túc xá.
Nhan Vị thầm nghĩ, có lẽ cô sẽ không nhận được câu trả lời.
"Thôi, nếu cậu......."
Cô chưa dứt lời, đã bị Giang Ấu Di ngắt ngang: "Mình sẽ về trường."
Nhan Vị quay đầu lại, Giang Ấu Di đang nhìn cô, ánh mắt hai người chạm nhau.
"Sức khỏe của mẹ mình không tốt, mỗi tuần mình phải về xem mẹ." Cuối cùng Giang Ấu Di cũng mở lòng: "Mình sẽ về nhà vào mỗi thứ sáu, chiều thứ bảy lại lên trường ôn bài với cậu, chịu không?"
Nhan Vị khẽ cười, không phát hiện giọng mình có chút hưng phấn: "Quyết định vậy đi!"