Lời Tỏ Tình Đẹp Nhất Thế Gian

Chương 30



Editor: Qing Yun

Tiệc sinh nhật tổ chức ở trung tâm thành phố Tokyo, kết thúc nhiệm vụ hai người tùy ý đi dạo ở bên đường chứ không vội vàng quay về Cao Chuyên ngay.

Đi qua một ngã tư đường, phía trước chính là phố buôn bán nhộn nhịp. Tiệm bánh ngọt có diện tích rộng lớn đang có hoạt động đặc biệt, có lẽ đây là tiệm bánh khá nổi tiếng cho nên có không ít người tham gia, vây chặt ngoài cửa, chỉ để lại một khe hở nhỏ cho người lên đài dự thi đi qua.

"Thi đấu ngay tại hiện trường... Phần thưởng dành cho người thắng cuộc chính là một chiếc bánh kem do chính tay cửa hàng trưởng làm..." Có nữ sinh vừa đi tới đang nhón chân đọc nội dung trên poster.

Miyazaki Chihiro nhìn vào bên trong, trên tấm poster là một loạt những danh hiệu cũng như giải thưởng mà cửa hàng trưởng từng nhận được, nhiều tới mức hoa cả mắt, tủ kính trong tiệm trưng bành chiếc bánh kem sáu tầng xa hoa như cũng rực rỡ hơn không ít nhờ những giải thưởng này tô điểm, làm cho không ít người động lòng muốn ăn.

Gojo Satoru ngạc nhiên hỏi: "Muốn ăn bánh kem à?"

Anh cười rộ lên, dáng vẻ như sẽ gọi điện thoại cho người mạng bánh kem đến Cao Chuyên ngay sau đó, Miyazaki Chihiro chỉ vào sân khấu được dựng lên tạm thời của cửa tiệm, chớp mắt nói.

"Thầy chờ em một chút."

Cô đi vào qua khe hở giữa đám đông, bước lên sân khấu nghe nhân viên giải thích quy tắc, nhắc nhở cô quá trình biểu diễn sẽ bị ghi hình lại để làm quảng cáo cho cửa hàng.

Miyazaki Chihiro tùy ý gật đầu, nhận lấy micro.

Đương nhiên không có nhạc đệm, cũng không có người tuyên bố bắt đầu, cô nhìn đường phố người đến người đi náo nhiệt, hát ra câu cát đầu tiên.

Là ca khúc hơi cũ, câu đầu tiên vừa cất lên đã có không ít người ở đây vô thức hát theo.

"Một giọng nói vẫy gọi, ở nơi nào đó sâu thẳm trong tim tôi, ước mình mãi mộng mơ, giấc mơ lay động quả tim này." Giọng hát của thiếu nữ trên sân khấu rất dịu dàng: "Dù bi thương vô tận không thể nào kể xiết, nhưng trong lạc quan, tôi biết rằng mình sẽ tìm thấy bạn."

Bên ngoài đám đông, Gojo Satoru nhìn cô chăm chú, anh cũng đã nhớ lại bài hát này, nhạc kết thúc của anime "Vùng đất linh hồn", bộ phim của đạo diễn Miyazaki Hayao.

いつも何度でも ... Mãi bên tôi

Ánh mắt lướt qua đám đông đang dần bắt đầu hợp xướng, hai đôi mắt có màu mắt hoàn toàn bất đồng nhìn thẳng vào nhau.

"Mỗi lần ta vấp ngã, ta ngước nhìn trời cao. Thức tỉnh trước màu xanh ngát, cứ ngỡ như lần đầu. Cho dù con đường phía trước mênh mông vô tận, đôi tay này nhất định có thể ôm ấp từng tia nắng..."

Tựa như thật sư đi qua vùng đất của linh hồn kỳ bí, không thể vãn hồi thời gian cũ, nhưng lại có thể trở về nhân gian nhờ tiếng ca của cô...

"Con tim tôi ngừng đập, khi nói lời chia tay, trong êm đềm tôi cảm thấy. Con người lặng thinh vô vị của mình bắt đầu lắng nghe, những gì đang tồn tại.

Món quà kỳ diệu của cuộc đời, của cái chết. Gió thổi, phố phường, hoa bay, ta hoà chung điệu múa."

Tiếng hát vẫn còn tiếp tục, không biết từ khi nào mà xung quanh đã đầy ắp tiếng vỗ tay.

*

"Mong bạn hãy thường xuyên ghé thăm! Đây là thẻ hội viên cấp VIP của cửa tiệm, có thể được ăn miễn phí món bánh ngọt mới đó ạ!"

Thi đấu tuyên truyền đạt được thành công viên mãn, tâm trạng của giám đốc tiệm bánh rất vui sướng cho nên nhiệt tình đi giúp đỡ đóng gói bánh kem, lại còn thêm cho một đống món quà nhỏ, tiễn hai người ra tận xe.

Người đến đón bọn họ chính là Ijichi Kiyotaka, trên đường trở về, Miyazaki Chihiro mở mạng xã hội ra xem, phát hiện video thi đấu của mình đã xuất hiện trên xu hướng, xếp hạng ở cuối cùng, nhìn lên trên xem mới thấy xếp hạng đầu tiên là "#Yokohama chợt xuất hiện năm tòa cao ốc đen sì!#"

Cô click mở ra xem, nhìn khung bình luận đang tăng lên không ngừng, khóe miệng gợn lên nụ cười nhạt.

[Từ khi nào mà Yokohama lại có tòa nhà cao to như vậy? Nhìn uy phong ghê! (ảnh chụp từ xa năm tòa nhà cao ốc.jpg)]

[Người địa phương Yokohama làm chứng, hoàn toàn chưa từng thấy công trường thi công, nửa tháng trước chỗ đó vẫn còn là phố buôn bán...]

[Người ở gần đó thật sự bị dọa choáng váng! Đây chắc chắn là sự kiện thần quái...!]

[So với năm tòa nhà này, cái hố trời ở bờ biển kia mới đáng đứng đầu đi?? Nhà có thể do người xây, cái hố kia chỉ có thể là lực lượng siêu nhiên tạo thành!! (ảnh chụp một góc hố trời ở ven biển.jpg)]

[Tán thành, đi nhìn hố trời đi!]

Nỗi sợ hãi với những điều không tưởng tỏa ra khắp các hàng chữ. Gojo Satoru cầm điện thoại hiển nhiên cũng thấy được đề tài này, sắc mắt dần nghiêm túc hơn.

Im lặng một lát, anh bỗng nhiên hỏi: "Dạo này Chihiro đang bận gì vậy?"

Miyazaki Chihiro tắt điện thoại, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cửa kính phản chiếu lại mơ hồ khuôn mặt của Gojo Satoru, cô nhìn chăm chú bóng dáng kia, bỗng ý cười trở nên sâu hơn.

"Nói không chừng đang vội vàng hủy diệt thế giới đấy ạ." Cô đáp bâng quơ.

Bóng người trên cửa sổ xe hơi nhíu mày, cô quay đầu lại nhìn anh.

"Có một ngày, có lẽ thầy cũng sẽ hạ quyết tâm giết chết em..."

Không đợi cô nói hết câu, Gojo Satoru đã ngắt lời.

"Tuyệt đối không có ngày đó."

Miyazaki Chihiro nhìn anh chằm chằm, cười đáp.

"Vậy ạ... Vận mệnh chính là rất vô thường đó."

*

Trở lại Cao Chuyên vừa lúc là thời gian ăn cơm chiều, hiếm được một lần tất cả mọi người đều có mặt ở nhà ăn. Nửa căn phòng được chiều tà ôm ấp, gió cũng vừa độ ấm áp.

Miyazaki Chihiro đẩy bánh kem vào giữa, vẫy tay gọi mọi người đã ăn được gần no bụng, cô bắt đầu chia bánh kem dưới ánh mắt kinh ngạc giật mình của không ít người. Tiệm bánh ngọt còn cố ý tặng một đống đĩa giấy, vừa đủ cô chia cho mọi người.

Miếng đầu tiên là cho Itadori Yuji.

Bạn học nhìn thấy bánh kem này liền hiểu rõ ý của cô, khi nhận miếng bánh cậu ấy đã cắn chặt răng nhưng vẫn không kìm được nước mắt. Miyazaki Chihiro cắm chiếc nĩa nhỏ đỏ rực lên, nhẹ nhàng chớp mắt với cậu ấy.

"Lời hứa hoàn thành nha."

Cười đứng dậy, cô tiếp tục tặng bánh kem cho từng người, vừa chia vừa giải thích.

"Bù đắp cho tiếc nuối sinh nhật tuổi mười chín của tớ... Bánh kem đương nhiên phải ăn cùng nhau mới ngon rồi."

Sinh viên trường Kyoto cảm thấy rất kỳ dạ: "Miyazaki mới mười chín tuổi sao?"

"Thật bất lịch sự, tớ vĩnh viễn mười chín tuổi nhé."

Bên trường Tokyo đương nhiên biết lời này hoàn toàn là sự thật, mặt ai nấy cũng cười không nổi, nhìn phần bánh kem của mình mà lòng muộn phiền.

Chia đến cuối cùng, bánh kem sáu tầng đã chỉ còn phần nhỏ nhất trên cùng. Miyazaki Chihiro ngước mắt nhìn về phía Gojo Satoru đang đứng dựa lưng vào hành lang, cô chỉ phần bánh kem trên cao, nói.

"Thầy ơi, giúp em một chút nhé thầy?"

Đom đóm long lanh bay vào nhà ở sáng trưng đèn đuốc, có mấy con bay xuyên quay hai người. Gojo Satoru nhìn cô qua ánh sáng lấp lánh, anh giơ tay cầm miếng bánh kem chỉ nhỏ bằng bàn tay anh xuống dưới. Miyazaki Chihiro nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, dùng dao chia thành hai phần, đưa một phần trong đó cho anh.

Hai người mỗi người cầm một nửa miếng bánh, cô cầm đĩa của mình nhẹ nhàng chạm vào đĩa của anh, đôi mắt hơi cong.

"Cụng ly."

...

Giải quyết bánh kem xong, lại nghe một khúc chúc mừng sinh nhật lộn xộn là đến lúc tan cuộc. Mọi người sôi nổi đứng dậy chào tạm biệt, Miyazaki Chihiro cười khanh khách vẫy tay chào bọn họ.

"Ngày mai gặp."

Sinh viên trường Tokyo đồng thanh hô to.

"... Ngày mai gặp!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.