Khi xuống núi sắc trời đã không còn sáng nữa. Gojo Satoru biết cô nhờ Fushiguro Megumi gọi mọi người đến thì ra chiều hiểu rõ, anh quyết định cùng đi xuống với cô.
"Muốn hoàn thành đánh dấu chú lực một lần luôn à, quá hao tâm tốn sức rồi." Anh quấn bịt mắt lên, đôi tay đút vào túi quần sóng vai đi cùng cô.
Miyazaki Chihiro không để bụng: "Không hao tâm tổn sức gì đâu ạ, thao tác tinh tế luôn là sở trường của em. Thầy luôn dùng ánh nhìn cũ để nhìn em, nói không chừng tương lai sẽ chấn động lắm đấy ạ."
"Bây giờ đã siêu giật mình rồi!" Gojo Satoru khoa trương cười nói: "Thật hiếm khi nghe được Chihiro tự tin như vậy."
Thiếu nữ luôn lo âu áp lực từ sau khi trở thành chú thuật sư trong trí nhớ bình tĩnh nhìn anh,
"Bởi vì đã mạnh hơn thầy rồi."
"Oa, thật sao?"
Giọng điệu của Gojo Satoru bất giác nhẹ nhàng hơn, anh dừng vài giây, khi lên tiếng lần nữa đã mang theo chút ảo não thở dài.
"Cũng sẽ cảm thấy Chihiro không mạnh như vậy mới tốt, như vậy có vẻ người thầy phải bảo vệ học trò này rất kém cỏi."
Rõ ràng là chuyện cực kỳ nặng nề nhưng lại được anh nói với giọng điệu rất đúng mực, có chút thương cảm nhưng không đến mức khiến người nghe khổ sở, làm cho bi thương trong quá khứ cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hai người cứ đi như thế đến cuối đường lúc nào không hay, Miyazaki Chihiro đi xuống bậc thang cuối cùng, nhẹ nhàng nói.
"Nhưng mà, em cũng muốn bảo vệ thầy mà."
*
Địa điểm mà Fushiguro Megumi chọn là một căn phòng học bỏ không.
Ba người năm nhất quét tước phòng một lần, gọi hết những người được dặn lại đây, khi mọi người đã đến gần như đông đủ, Miyazaki Chihiro và Gojo Satoru cũng tới rồi.
Phòng học không dừng đến nên không có bàn ghế, mọi người đứng tốp năm tốp ba, nhìn cô đi đến giữa phòng học. Bởi vì các sinh viên không hiểu đây là có chuyện gì cho nên Gojo Satoru đứng trên bục giảng chủ động giải thích, nói lại chuyện đánh dấu chú lực này cho mọi người nghe.
Không ai đưa ra lời phản đối, nhưng hiển nhiên cũng không ai coi cái đánh dấu này là thứ cứ mạng mình, chỉ là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, muốn để cô an tâm mà thôi.
Miyazaki Chihiro nhìn thấy rõ, cô chỉ cười khẽ chứ không nói gì rồi bắt đầu đánh dấu theo thứ tự. Đến phiên Ijichi Kiyotaka, vị giám sát này hơi ngạc nhiên, do dự tiến đến trước mặt cô.
"... Tôi cũng cần sao?"
Miyazaki Chihiro giữ cổ tay anh ta lại, hơi mỉm cười nói: "Đương nhiên, Ijichi cũng ở trong phạm vi bảo vệ của tôi mà."
Hoàn thành cái đánh dấu cuối cùng này, cô nhìn xung quanh một vòng, ý cười vụt tắt, bắt đầu kích phát giao thoa chú lực.
Tầm nhìn thuộc về "hằng ngày" điên đảo, mọi vật thể biến mất, chỉ còn lại chú lực thuần túy — chú lực cuồn cuộn không dứt trào ra từ đáy lòng của con người, lan tràn ra khắp thế giới, phiêu đãng như sương mù, trong biển sương mù mênh mông ấy, có tiếng xích vù vù xỏ xuyên qua đất trời, giống như giáo nhọn đâm vào rừng rậm, giáng xuống đan chéo thành vô vàn mắt lưới!
Lấy chú lực vô tận bàng bạc này đan thành vô số xiềng xích, tất cả gom lại vào trong thân thể gầy yếu, Miyazaki Chihiro nâng tay lên như muốn triển lãm cho mọi người xem, nhẹ nhàng nắm lấy xiềng xích trong cơ thể kéo dài ra ngoài.
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
"Chịu giới hạn trong cơ thể, đúng là tớ không có nào đến nơi kịp thời để cứu mọi người, nhưng mà, chú lực của tớ đã khảm vào khắp thế giới, dùng đánh dấu làm định vị, có thể lập tức dịch chuyển đến bên mọi người."
Chú oán linh đặc cấp hóa hình đứng sau lưng cô, cô không quay đầu lại mà nhìn ra ngoài không trung vô hình, hờ hững bổ sung.
"Thuật thức của tớ, lấy tử vong làm điều kiện phát động, để sự tồn tại của bản thân thoát khỏi thế giới, đạt được khả năng khởi động lại thế giới, lực lượng hồi tưởng thời gian."
Đôi mắt đen nhánh khép lại, nối tiếp với ý thức của những người khác rồi cất cao vô hạn. Tầm nhìn thay đổi chuyển thành quan sát vạn vật, dưới tấm lưới sắt từ xiềng xích, ở trình tự càng sâu hơn, chiếc đồng hồ tồn tại với khái niệm dần hiện ra hình thái.
Kim đồng hồ đã bị máu nhiễm đỏ "tích tắc" chuyển động – là tiếng chuông tang đinh tai nhức óc, Miyazaki Chihiro mở mắt ra, ý thức chìm vào cơ thể, tiếng nói gần như trùng với tiếng chuông.
"Cho tới nay mới thôi, tớ đã khởi động lại một vạn linh một lần..."
Cho tới nay, xác ngoài nhìn như hoàn hảo cuối cùng cũng bong ra từng góc, để lộ bên trong đã bị hư thối từ rất lâu trước đó. Cô nhìn những người quen thuộc lại xa lạ trước mặt, nụ cười xuất hiện lần nữa, nhưng giọng điệu lại là lạnh băng.
"Liều mạng sống sót đi, đây là một lần cuối cùng rồi."
*
Ngày hôm sau, hội giao lưu Tỷ Muội bị hủy bỏ do bị tấn công ngoài ý muốn được tiếp tục tiến hành dưới sự đồng ý của hai bên sinh viên.
Theo lệ thường hằng năm, trận thi đấu thứ hai nên là thi đấu cá nhân, nhưng có Gojo Satoru không thích làm theo lệ thường cho nên đã lựa chọn rút thăm, cũng không biết vì sao lại có mục thi "bóng chày".
Sinh viên bên trường Tokyo có ký ức được khởi động lại cho nên vẫn bình tĩnh như không, phần đông bên Kyoto thì cho đến lúc lên sân thi đấu rồi vẫn còn mê hoặc không hiểu. Tóm lại, trận thi bóng chày được diễn ra trong bầu không khí mơ hồ như vậy.
Là người không liên quan, Miyazaki Chihiro không dự thi, cũng không đứng nhìn, mà là một mình vòng đến khu vực cao hơn so với sân vận động.
Trùng hợp là Mechamara Tối Thượng cũng đang ngồi ở đó để xem thi đấu, cậu ta bị hao tổn nghiêm trọng trong trận thi ngày hôm qua, hôm nay chỉ có thể miễn cưỡng đi lại được cho nên không tham gia. Miyazaki Chihiro đi đến bên cạnh cậu ta, cũng lặng lẽ nhìn một hồi.
"... Tìm tôi có việc gì?" Mechamaru Tối Thượng liếc nhìn cô.
Nếu đã bị chủ động bắt chuyện thì cô cũng lười che giấu, bèn nói thẳng: "Nội gián trợ giúp phe chú linh xâm lấn Cao Chuyên là cậu."
Người máy được bản thể điều khiển từ xa bằng chú lực bỗng dưng cứng đờ, cả người căng thẳng, anh ta lập tức đứng lên.
Không thông báo cho Cao Chuyên để xử lý cậu ta trước, vậy chứng tỏ cô có mưu đồ khác...!
Mechamaru Tối Thượng cảnh giác nhìn cô, hỏi lại.
"Cô muốn gì?"
Miyazaki Chihiro cũng hỏi: "Cậu và chú linh hẹn gặp mặt khi nào?"
Câu hỏi đáp lại câu hỏi, Mechamaru Tối Thượng đương nhiên không nói trước. Cô không để bụng mà vạch trần ý đồ muốn tiếp nhận "Vô vi chuyển biến" để có lại được cơ thể khỏe mạnh của cậu ta, đồng thời lại báo ra một cái địa chỉ, đó chính là vị trí mà cậu ta định ra để giao dịch ở ban đầu, cho dù đang ở một khoảng cách xa xôi, chỉ đối diện với đôi mắt đen nhánh qua thông qua máy móc thì bản thể của Mechamaru Tối Thượng cũng kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.
Như là tất cả mọi suy nghĩ đều bị giải phẫu dưới ánh mắt của đối phương, cậu ta lập tức bày ra tư thế tấn công.
Miyazaki Chihiro chuyển tầm mắt sang sân thi đấu, hoàn toàn không có ý phòng thủ hoặc là né tránh.
"Tôi và sinh viên trường Kyoto có chút giao tình, tạm thời giúp cậu một lần." Cô lạnh nhạt nói, nội dung lại nằm ngoài dự đoán của Mechamaru Tối Thượng: "Báo địa điểm, sau khi giao dịch hoàn thành, tôi giúp cậu làm thịt kẻ địch."
Người máy dừng động tác, im lặng hồi lâu mới gật đầu.
Máy liên lạc hình tròn rơi vào lòng bàn tay cô.
"... Địa điểm không thay đổi, thời gian phải đợi tin tức của đối phương."
Miyazaki Chihiro ậm ừ đáp lại sau đó xoay người đi đến dãy nhà, đi được nửa đường, xa xa phía sau vang lên tiếng huýt gió, tuyên bố phần thi bóng chày kết thúc.