Mưa đêm mênh mang, Miyazaki Chihiro tiến vào mộng đẹp trong tiếng mưa liên miên.
Lần thứ hai sống lại, cô quay về tháng 6 năm 2018. So với lần đầu tử vong thảm thiết làm cô như chim sợ cành cong, cho dù đang đi trên đường phố người đến người đi tấp nập giữa ban ngày cũng bỗng nhiên run lên, bởi vậy sinh ra bóng ma tâm lý làm ảnh hưởng tới cuộc sống thường ngày, cô không thể không kết thúc công việc làm thêm ở tiệm bánh mì, đồng thời xin nghỉ một tuần ở trường học.
Sau sáu ngày điên đảo ngày đêm trong phòng trọ, cô mang đôi mắt sưng đỏ gọi điện thoại cho mẹ nuôi Kuhakugawa.
"Con muốn chuyển trường." Cô nói với thái độ kiên quyết.
"... Ừ." Đầu bên kia, quả nhiên mẹ nuôi ngẩn ra, đồng thời cũng đáp lại cô không chút do dự, tiếp theo mới dịu dàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao? Có cần mẹ đến Tokyo với con không? Hay là con về nhà nghỉ ngơi?"
Có lẽ chỉ có căn phòng với chiếc đèn hoạt động suốt cả ngày đêm của cô là còn sáng đèn trong căn chung cư giữa đêm khuya. Cửa sổ phòng ngủ đóng chặt, tấm rèm kéo căng, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng trò chuyện, Miyazaki Chihiro ngồi trên mặt đất, cô dựa lưng vào mép giường, ôm chặt đầu gối, nước mắt lại vô thức rơi xuống.
Cô nhịn tiếng nghẹn ngào, hít sâu nói: "... Không phải, không có chuyện gì đâu ạ. Chỉ là con... Có chuyện muốn làm hơn thôi."
Kuhakugawa im lặng hồi lâu, đến tiếng thở dài cũng nhẹ nhàng, như là sợ quấy rầy cô.
"Ừ. Muốn làm gì cũng được, đừng có gấp, cuộc sống vẫn tiếp tục mà, không phải sợ. Nếu con mệt mỏi thì có thể về nhà bất cứ lúc nào."
Giơ tay lau loạn nước mắt trên mặt, cô nói nhỏ: "Vâng, con xin lỗi..."
Vài giây tạm dừng ngắn ngủi, cô vẫn gọi ra xưng hô mang theo cảm giác xa cách vi diệu như bao lần trước.
"... Thưa mẹ."
Tuy được nhà Kuhakugawa nhận nuôi từ khi còn rất nhỏ nhưng tâm trí đã thành niên khiến cô luôn bất giác yêu cầu mình phải độc lập một chút, đến xưng hô cũng chính thức và khách khí. Kuhakugawa Kiriu lại chưa từng yêu cầu cô thay đổi, xưng hô cũng được, như bây giờ nửa đêm gọi điện thoại nói muốn từ bỏ trường học danh giáo cũng được, mẹ nuôi luôn luôn bao dung, yên lặng nuôi dưỡng như dòng sông quê nhà, cô có thể vật lộn với sóng gió ở biển khơi mà bơi ra khỏi dòng sông này, nhưng khi bị sóng biển đánh bại lại vẫn có thể quay trở về — bởi vì Kuhakugawa vẫn luôn ở đây, tựa như vĩnh viễn im lặng đứng canh ở chỗ này.
Mẹ nuôi hơi kinh ngạc, bà cười nói: "Không sao hết, không cần xin lỗi đâu. Chihiro không làm gì sai mà!"
Vì xua tan bầu không khí thương cảm, người phụ nữ hiền lành nhắc tới chuyện chuyển trường.
"Con đã quyết định trường học mới chưa?"
Nước mắt đã tẩm ướt cổ họng của cô, Miyazaki Chihiro không thể không hắng giọng để thuận lợi phát ra âm thanh: "Con quyết định rồi ạ, cũng ở Tokyo, là một trường học về tôn giáo."
Cô ngẩng đầu khỏi đầu gối, đến bây giờ đã tâm trạng đã bình tĩnh phần nào.
"Tên đầy đủ là 'Trường chuyên Chú thuật Tokyo'."
*
Nếu đã quyết định được mục tiêu, sợ hãi cũng trở thành cảm xúc có thể khắc phục.
Miyazaki Chihiro làm việc rất nhanh gọn, sau khi kết thúc nghỉ phép một tuần, cô lập tức đến trường học bàn bạc về việc chuyển trường. Mất gần nửa tháng để xử lý thủ tục, cô mang theo hồ sơ và một đống tài liệu trở lại chung cư, thu dọn đồ đạc, trả phòng với chủ nhà, một mình kéo theo chiếc vali to đi đến vùng ngoại ô Tokyo.
Trường chuyên Chú thuật Tokyo lấy danh nghĩa trường học tôn giáo để công bố với bên ngoài, bọn họ cũng có trang web riêng của trường như bao ngôi trường khác, bên trên có địa chỉ và phương thức liên lạc của trường.
Miyazaki Chihiro không liên lạc với người của Cao Chuyên trước. Dường như lượng chú lực của cô đã tăng lên đôi chút sau khi tử vong thêm lần nữa, cô có thể nhìn thấy chú linh mà không cần dùng đến chú cụ, nhưng vẫn còn kém xa so với chú thuật sư bình thường. Lo lắng bị từ chối, cô cảm thấy tìm thẳng tới đó sẽ có khả năng được nhận cao hơn, ít nhất có thể làm đối phương hiểu rõ quyết tâm của cô, cô đã hạ quyết tâm, dù than thở khóc lóc, quỳ xuống đất cầu xin cũng phải nhập học cho bằng được, ít nhất cũng phải tranh thủ được một chức vị "Giám sát", đây là chức vị yêu cầu chiến lực không cao mà cô từng nghe từ nhóm học sinh.
Vị trí của trường học rất xa, đoạn đường cuối cùng không có xe nào nhận cho nen Miyazaki Chihiro đành phải kéo vali đi bộ qua đó. Đi qua một sườn núi quanh co khúc khuỷu, cô thở hồng hộc đứng trước một cánh cửa gỗ.
Cửa trường học xây dựng theo phong cách cổ đại, mái ngói đen và hai bên mái cong kéo dài, tuy rằng cổng vào không lớn nhưng nhìn ra xa có thể thấy từng dãy nhà khổng lồ nối tiếp nhau.
Miyazaki Chihiro nắm chặt tay cầm của vali.
Cô nghỉ ngơi một lúc để hơi thở bình ổn lại, nhìn chằm chằm tấm biển gỗ khắc tên trường một hồi rồi lấy hết can đảm đi vào bên trong.
Trùng hợp chính là cô đi vào không bao xa liền gặp được người có thể hỏi chuyện trong sân trường yên tĩnh; không quá trùng hợp chính là đó là Gojo Satoru và nhóm học sinh năm nhất của anh.
Có lẽ bởi vì cuộc gọi không có người nghe máy ở lần tử vong trước, hiện tại tâm trạng của Miyazaki Chihiro rất phức tạp, cô xấu hổ muốn né tránh.
... Thật ra không thể trách anh được. Trong lòng dùng lý trí phân tích, anh Gojo bận rộn như vậy, lại đúng lúc "Biến sự Shibuya", đừng nói là cô, dù là ai cũng không thể gọi được.
Tình cảm lại không phục kêu to — nhưng chính anh muốn nhận tấm thẻ hội viên kia! Rõ ràng cô chỉ chủ động gọi điện một lần, không làm được thì đừng hứa hẹn!
Trong đầu quay cuồng không ngừng, Miyazaki Chihiro đau đầu đập tay lên trán.
Thật là đủ rồi, tự mình nghĩ nhiều cái gì chứ, người ta nào có hứa hẹn gì đâu...
Cô thở sâu vứt bỏ tạp niệm, kéo vali chạy tới. Thầy trò bốn người đã nhìn thấy cô, bọn họ đều ngạc nhiên dừng bước.
Miyazaki Chihiro nhắm mắt cúi người thật sâu, cô nói với Gojo Satoru đứng ở đầu.
"Chào thầy ạ! Em muốn trở thành chú thuật sư!"
.
"... Cho nên tình huống chính là như vậy."
"... Lung tung cái gì thế, không đầu không đuôi gì cả."
Yaga Masamichi đang ngồi khâu chú hài, giật mình khi thanh niên tóc trắng bất ngờ đẩy cửa đi vào, anh giới thiệu hoàn toàn không rõ đầu đuôi, mở miệng chính là "Đứa bé này muốn làm chú thuật sư". Ông ấy bỏ qua Gojo Satoru, nhìn về phía thiếu nữ đi theo phía sau anh.
"Em muốn đến Cao Chuyên học tập?" Hiệu trưởng trường chuyên Chú thuật Tokyo nghiêm túc hỏi.
Miyazaki Chihiro lập tức đáp lời: "Vâng ạ! Em muốn trở thành chú thuật sư!"
Cô tháo ba lô đặt lên vali, lấy tập tài liệu mình đã chuẩn bị tốt ra.
"Đây là phiếu điểm và giấy chứng nhận em có được sau những năm tháng đi học, có cả học bạ nữa..." Từng tờ giấy được cô cẩn thận kiểm kê, đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức, cô lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu đối diện với Yaga Masamichi.
Người đàn ông ngồi ở vị trí sâu nhất của căn nhà, bốn phía xung quanh chỉ thắp nến, dưới ánh sáng tối tăm, cho dù ông ấy đang làm thú bông thì dáng vẻ cũng dễ khiến người khác sợ hãi. Nhưng đối diện với ánh nhìn nghiêm khắc chăm chú kia, Miyazaki Chihiro cũng không né tránh mà nghênh đón lấy nó.
Yaga Masamichi không nhận tập tài liệu về những thành tích đẹp đẽ đó: "Chú thuật sư không giống những nghề nghiệp khác, em lấy ra cũng không có tác dụng."
Miyazaki Chihiro rút tay về, ôm tập tài liệu trước ngực, giọng điệu không chút dao động.
"Em không biết chiến đấu, thể lực và chú lực đều rất kém cỏi." Cô không hề sợ hãi khi nói ra khuyết điểm của mình: "Em chỉ muốn chứng minh với thầy, em sẽ nỗ lực học tập chú thuật như đã nỗ lực thi ra những thành tích này, ít nhất ở mặt nỗ lực em sẽ không thua bất cứ ai!"
"Trong giới chú thuật, nỗ lực là chuyện vô dụng nhất. Đây là thế giới vừa sinh ra đã thấy cực hạn, thiên phú của em quá kém, dù liều mạng thế nào cũng không thể đuổi kịp người khác, còn phải liên tục làm nhiệm vụ có tỉ lệ tử vong cao... Thầy không biết em nghe đến chú thuật sư từ đâu, nhưng mà, đây không phải con nít chơi đồ hàng hay là trò chơi anh hùng, tốt nhất bây giờ em hãy rời khỏi đây, quay về trường học bình thường đi."
Yaga Misamichi thờ ơ cúi đầu tiếp tục may chú hài.
"... Em sẽ không quay về. Em có lý do cần phải trở thành chú thuật sư." Miyazaki Chihiro ôm chặt tài liệu.
Yaga Misamichi liếc nhìn cô: "Nói nghe một chút?"
Thiếu nữ 16 tuổi xấu hổ đỏ mặt, giọng điệu lại vừa dũng cảm vừa kiên định.
"Em muốn mở một tiệm bánh ngọt thuộc về chính mình!"
Cô nói to.
"Vì sống đến ngày thực hiện được điều này trong tương lai, em muốn trở thành chú thuật sư."
Ngọn lửa dũng cảm thiêu đốt trong mắt thiếu nữ làm Yaga Masamichi ngẩng đầu lên. Gojo Satoru bàng quan dựa cột đứng nhìn cong khóe miệng.
"Chỉ biết trốn tránh là không được... Khi gặp nguy hiểm không ai có thể kịp thời cứu được em — em muốn khống chế cuộc đời của chính mình, học được năng lực tự cứu! Làm ơn thầy, xin cho em nhập học!"