Trần Nhiên cầm mũ lưỡi trai muốn đi lên tầng, Trình Âm đi theo phía sau anh.
"Anh không đi về à? Bọn Đổng Chinh sẽ chặn anh lại đấy."
Trần Nhiên "À" một tiếng, tiếp tục đi lên trên.
Trình Âm túm lấy vạt áo anh nói: "Chúng nó không dễ đối phó đâu, thầy cô còn không muốn quản lý nữa, sẽ đánh anh chết mất."
Trần Nhiên dừng lại, quay đầu nhìn xuống Trình Âm.
"Em có xem thế giới động vật không?"
Trình Âm gật đầu: "Có xem, làm sao vậy?"
Trần Nhiên nói: "Tôi nhìn chúng nó như xem một đám khỉ đang đánh nhau, em hiểu không?"
Trình Âm kinh ngạc.
Rất lâu rồi cô không gặp qua người nào mà làm ra vẻ đến như vậy.
Nhưng lúc tới cửa lớp học lại không nhìn thấy nhóm Đồng Chinh.
Nghe người trong lớp nói, bọn Đồng Chinh không tìm được Trần Nhiên nên đi luôn rồi.
Trình Âm thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trần Nhiên cầm ví tiền rồi tùy ý vất cái mũ lưỡi trai ra phía sau tủ đựng đồ mới yên tâm đi về.
Hai ngày sau đó, vào lúc nghỉ giữa giờ, Trình Âm vừa quay lại lớp còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, Đồng Chinh lại mang đàn em tới rồi.
Trình Âm theo bản năng che trước bàn Trần Nhiên, nhìn phía bọn họ hét: "Mấy người muốn làm gì! Trong lớp có camera đấy nhé!"
Đổng Chinh sờ sờ cổ, lạnh lùng kiêu ngạo nói: "Đây là chuyện giữa tôi và cậu ta, Trình Âm em tránh ra."
Trình Âm ngẩng đầu, hiên ngang lẫm liệt nói: "Tôi không tránh!"
Trần Nhiên cũng nhìn về phía Đổng Chinh, giãn gân cốt dựa lưng vào ghế ngồi, kiểu yếu đuối hơn nữa còn cố tình vắt chéo chân.
Đổng Chinh: "Trình Âm em tránh ra."
Trình Âm: "Không bao giờ!"
Đổng Chinh: "Tránh ra!"
Trình Âm: "Không!"
Đổng Chinh không thể đánh Trình Âm vì thế nói: "Trần Nhiên, nếu mày còn là đàn ông thì đi ra đây!"
Trình Âm: "Anh ấy không phải!"
Trần Nhiên: "......"
Không phải, cuối cùng tôi cũng biết mình hỏng chân nào rồi!!!!
"Em tránh ra chút nào."
Trần Nhiên muốn đi ra để chứng minh mình là đàn ông – đi ra WC để thải hết chất lỏng dư thừa trong cơ thể.
Nhưng Trình Âm lại kiên quyết ngăn anh lại.
"Anh đừng cậy mạnh, với loại người này thì không thể phân rõ phải trái đâu, giáo viên sắp đến nơi rồi, anh đừng sợ."
"Không phải, tôi......"
"Đủ rồi!"
Lớp học vốn đang yên tĩnh, bỗng nhiên Tạ Dĩnh hét lên một tiếng, tất cả mọi người đều quay ra nhìn cô.
Tạ Dĩnh đập sách xuống bàn nhìn ra ngoài cửa: "Cậu không thấy phiền à! Ngày nào cũng giống như thuốc cao bôi trên da chó, ảnh hưởng đến việc học của tôi như thế này các cậu có chịu trách nhiệm được không!"
"Mẹ nó! Lớn lối thật!" Đổng Chinh còn chưa lên tiếng, Hà Lập Chí bên cạnh cậu ta đã chỉ vào Tạ Dĩnh mà mắng, "Không phải học giỏi thôi sao, cô ghê gớm gì chứ!"
"Cậu nghĩ tôi chỉ học tập tốt thôi á!" Tạ Dĩnh đứng lên mắng lại bọn họ, "Có cần tôi đánh mấy người để biết văn võ song toàn như nào không!"
Mẹ kiếp.
Mẹ kiếp mẹ kiếp.
Trình Âm thật sự muốn quỳ xuống, chỉ trong vòng có 24 giờ mà cô diện kiến được hai vị vua thích ra vẻ.
Hà Lập Chí tức giận đến nỗi không nói được lời nào, kéo tay Đổng Chinh nói: "Lão đại, đánh hay không đánh?"
Đổng Chinh vung tay lên: "Đừng tưởng con gái thì ông đây không dám đánh nhé, lôi cô ta ra đây!"
Mấy người lớp năm vốn đang háo hức xem lúc này vội vàng đi lên che kín mấy người Đồng Chinh.
Bắt nạt Trần Nhiên thì không sao nhưng không thể bắt nạt Tạ Dĩnh được, người kia chỉ bằng thực lực của mình đã kéo toàn bộ điểm trung bình của lớp lên, nên cần phải được bảo vệ.
Trước cửa ồn ào, người khởi xướng Trần Nhiên đang thoải mái tự tại ngồi chỗ của mình, vẻ mặt đúng là đang xem kịch.
Nhìn anh như vậy, Trình Âm mới tin anh không phải giả vờ khi nói nhìn chúng nó như đang xem khỉ đánh nhau.
Anh ta thật sự không sợ, nhưng có lẽ là do chưa hiểu sự đời.
Lúc này, không biết ai hét lên một câu "Chủ nhiệm kỷ luật tới!", Đổng Chinh nhanh chóng phân tích tình hình, Tạ Dĩnh này là bảo bối trong lòng lãnh đạo nhà trường, muốn động vào một sợi lông của cô ta chắc hiệu trưởng là người đầu tiên liều mạng với cậu.
Quên đi, không thể dây vào thì không dây, sau đó nói mấy câu dọa nạt rồi mang người chạy đi.
Nửa phút sau, Trương Dược Hải đến.
Ông vội vàng đi vào trong lớp, mắng: "Tôi ở sân thể dục nghe được tiếng của các em! Có giống với học sinh cấp ba không! Muốn tôi dựng cho các em cái sân khấu để diễn tuồng không!"
Trong lớp lập tức lặng ngắt như tờ, Tạ Trường Tinh ngồi phía trước, đến bên tai Trương Dược Hải thì thầm vài câu, Trương Dược Hải nghe xong sắc mặt càng kém hơn.
"Những thằng nhãi ranh này!"
Ông đạp cửa đi đến lớp chín, nhìn thấy tức giận không nhẹ.
Biết Trương Dược Hải đã đi nói chuyện rồi, nhưng cả lớp năm lại lo lắng bất an.
Ai mà không biết dây phải bọn Đổng Chinh thì cũng đừng mong được sống tử tế trong trường, không nói đến chuyện bị đánh mà còn dùng các loại biện pháp ép cho bạn sống không bằng chết.
Cho dù là Trần Nhiên hay người hôm nay đắc tội chúng nó - Tạ Dĩnh.
Lúc này Tạ Dĩnh đang vừa ăn bánh mì vừa xem chuyện cười phía sau tạp chí, không có một chút lo lắng nào trên mặt.
"Tạ Dĩnh, làm sao bây giờ?" Trình Âm lại bắt đầu lo cho Tạ Dĩnh, "Hôm nay cậu động vào chúng nó, có sợ bị chúng nó trả thù không?"
Tạ Dĩnh lười quay đầu lại, giễu cợt nói: "Tớ mà không trị được chúng nó à."
Trình Âm còn muốn khuyên cô đừng ra vẻ nữa, thì cô nàng vươn tay ra nhét luôn một miếng bánh mì vào miệng Trình Âm.
"Cậu nên quan tâm tới bản thân trước đi, lát nữa có kết quả thi rồi đấy."
Hôm qua vừa mới thi xong, nhưng đây là kỳ thi hàng tháng cho nên quy chế tương đối thoải mái, các thầy cô trong lúc trông thi đã bắt đầu chấm bài rồi, cho nên sáng hôm nay đã có kết quả.
Lúc mọi người đang nói chuyện thì Trương Dược Hải đã quay lại.
Ông cũng không nói gì, gọi lớp trưởng đi lấy bài thi phát cho mọi người, rồi ông gọi Trần Nhiên đến văn phòng.
Khi Trần Nhiên đứng dậy Trình Âm khẽ nói một câu "Bảo trọng".
Vừa xếp hạng cuối lại chọc phải đám người lớp chín kia, chắc chắn anh không có trái ngon mà ăn rồi.
Trần Nhiên hừ một tiếng, đi thẳng đến văn phòng.
Trương Dược Hải cầm phiếu điểm trong văn phòng chờ Trần Nhiên, nhìn thấy anh tới, đầu tiên ông thở dài sau đó vẫy tay gọi anh.
"Ngồi đi."
Trần Nhiên ngồi rất ngay ngắn, vẻ mặt cung kính.
Mặc dù lát nữa có thể sẽ bị giáo dục phong cách một trận nhưng Trần Nhiên đã làm tốt tư tưởng nghiêm túc lắng nghe.
Thật ra thầy Trương Dược Hải này đối xử với anh không tệ.
Trần Nhiên giải thích chữ không tệ là sẽ không bắt anh phải đi học đầy đủ.
Chuyện này quá khó với anh, cho nên Trương Dược Hải mặc kệ anh đến trễ về sớm, ở khía cạnh khác thì anh cũng cố gắng lựa theo ý Trương Dược Hải, tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho ông.
Ví dụ như lần thi này nếu không phải tự dưng nhảy ra một Trình Giảo Kim thì Trần Nhiên cũng sẽ làm bài nghiêm túc.
Chỉ là đã đồng ý với đứa em gái kia giữ vị trí thứ 2 từ dưới lên cho cô, Trần Nhiên không thể làm cho có lệ cho nên ngoài môn toán học là lựa chọn thi trắc nghiệm thì những môn khác vẫn cố viết mấy chữ, ví dụ như "Giải", ví dụ như " Từ đề bài cũng biết" hoặc viết mấy công thức vạn năng.
"Trần Nhiên...... Lúc em chuyển trường đến lớp này, tôi còn rất tự hào, cho dù em đã trải qua chuyện gì thì bây giờ em chỉ là học sinh cấp ba bình thường, quan trọng nhất phải là học tập."
Trương Dược Hải lau lau mồ hôi trên mặt "Tôi nói chuyện với hiệu trưởng nên biết thành tích học cấp ba của em trước đây rất tốt."
Trần Nhiên không nói gì.
"Nhưng mà bây giờ nếu em đã quyết định thi đại học, thì thái độ vẫn phải nghiêm túc, em nhìn thành tích thi lần này của mình đi, thật sự ngoài tưởng tượng của tôi, tôi thấy em là người rất thông minh mặc dù đã tốt nghiệp nhiều năm rồi nhưng không đến mức thi như thế này chứ......"
Bây giờ trong đầu Trần Nhiên toàn là câu nói kia của Tạ Dĩnh "Heo học năm năm còn biết".
Trời ạ...... Vì được lợi cho em gái này mà tôi phải trả giá quá nhiều.
Đến heo học năm năm cũng còn biết, biết mẹ cô ý......
Mặc dù Trần Nhiên như đi vào cõi thần tiên, nhưng Trương Dược Hải vẫn đang trong tình trạng vừa giáo dục vừa khuyên răn.
"Hiện nay các trường đại học của chúng ta đang ngày càng mở rộng, thi được vào ngành chính quy cũng không khó, em đã có sẵn căn bản rồi, bình thường cố gắng hơn nữa, chúng ta đặt ra mục tiêu được không, em cũng đừng lo lắng, tôi sẽ không tạo áp lực quá lớn cho em đâu, thi lần sau...cố gắng lọt vào trong năm người tiến bộ biết không, chứ em xem nói xếp thứ hai từ dưới lên cũng không dễ nghe lắm."
Trần Nhiên: "Vâng, em biết rồi...... Từ từ, thầy ơi, thầy nói em thứ 2 từ dưới lên."
Trương Dược Hải nghĩ tên nhóc này vẫn còn thấy kinh ngạc, bài thi của mình làm như nào còn giả vờ không biết.
"Xếp thứ hai từ dưới lên, thứ hai, làm sao?"
Trần Nhiên: "Thế người xếp cuối cùng là ai ạ."
Trương Dược Hải lại càng không vui.
"Em không thể so với người kém hơn mình phải nhìn lên phía trước, em nhìn Tạ Dĩnh ngồi gần em đi? Lớn tuổi hơn đừng để mất hết mặt mũi, cô bé đó học tập rất tốt, em nên đi theo học tập nhiều vào."
Trần Nhiên mắt điếc tai ngơ: "Người đứng cuối là Trình Âm ạ"
Trương Dược Hải: "Đúng vậy, ai, con bé này cũng thật là......"
Sau đó Trương Dược Hải có nói gì đấy nhưng Trần Nhiên căn bản không nghe thấy.
Mẹ kiếp!
Mình đã cố gắng để được xếp cuối như thế rồi!
Mẹ nó chứ thật sự đến heo cũng không bằng!
-
Thật ra Trình Âm không đến mức thi kém như vậy, do Trần Nhiên đột xuất hành động anh hùng cứu mỹ nhân làm cho cô bần thần cả người.
Hơn nữa Đổng Chinh ồn ào như vậy, thầy giám thị vì để cậu ta yên tĩnh làm bài mà cả quá trình thi đều đứng trước mặt cậu ta.
Cũng có nghĩa là bên cạnh Trình Âm.
Có thầy giám thị đứng bên cạnh như vậy, hiệu ứng này tương đương với một phát kích thích vào thẳng tuyết thượng thận, ngoài Tạ Dĩnh ra thì không ai có thể bình tĩnh mà làm bài được.
Mặc dù đa số các thầy cô giám thị đều có thói quen nhìn học sinh giải đề, cho nên mỗi lần ông nhìn vào bài thi của Trình Âm thì cô lại cảm thấy mình làm sai rồi, nên cuối cùng bài văn còn không viết xong.
Nhưng Trần Nhiên lại không biết chuyện này, anh chỉ biết, khi kết quả kia được thông báo thì Trình Âm chắc chắn lại vừa buồn vừa tức giận.
Cảm giác này giống như một cô gái bị bắt gả cho cái đầu heo, bạn đồng ý giúp con gái nhà người ta đào hôn, còn hứa hẹn tìm cho người ta một đại soái ca để kết hôn, thế mà đến khi thu lễ vào động phòng để gạo nấu thành cơm, cô gái vạch khăn voan lên thấy---chú rể vẫn là cái đầu heo kia.
Chuyện này mẹ nó chứ, thật là thảm kịch của nhân gian.
Trương Dược Hải nói chuyện với anh hết một tiết học, lúc đấy Tạ Trường Tinh đã tới văn phòng nhận phiếu điểm mang về lớp công bố rối.
Lúc này chắc chắn Trình Âm đã biết mình phải gả cho cái đầu heo rồi.
Ra khỏi văn phòng, Trần Nhiên nhận được điện thoại của Kỷ Hoài Tân.
"Tối hôm nay Trương Việt mời khách, cậu ta thăng chức, nên làm một nồi lẩu."
Trần Nhiên ngước lên nhìn bầu trời, sắp tháng mười rồi mà thời tiết vẫn còn nóng như vậy.
Người đầu điện thoại bên kia vẫn còn lải nhải: "6h30, ở Xiao LongKhan nhé, chiều bọn mình chơi mạt chượt cậu có tới không?"
Kỷ Hoài Tân và Trương Việt đều là bạn học cấp ba cùng với Trần Nhiên, gần như là cùng nhau lớn lên. Đến tuổi này rồi thì đều có công việc giống như Trương Việt, hoặc là như Kỷ Hoài Tân tự mình mở cửa hàng, còn đang đi học thì rất ít.
Số ít này bao gồm Trần Nhiên.
"Được." Trần Nhiên nói, "Trưa tan học xong mình tới."
Tiết cuối cùng buổi sáng là của Trương Dược Hải, anh không cần ở lại nữa.
Kỷ Hoài Tân nghe xong rất vui vẻ, trước khi anh ta mở miệng châm chọc lần nữa thì Trần Nhiên đã dập máy.
Lúc này trong lớp rất ồn ào náo nhiệt, các học sinh mặc dù đang ngồi tại chỗ của mình nhưng lại đang bàn luận từ bàn này sang bàn khác.
Trần Nhiên về chỗ của mình, thấy Trình Âm đang gục trên bàn, đưa lưng về phía anh.
Trong hoàn cảnh ầm ĩ như này mà Trình Âm yên tĩnh thì hơi kỳ lạ.
Trần Nhiên đưa tay ra khều tóc Trình Âm.
"Này."
Trình Âm vẫn không nhúc nhích.
Trần Nhiên khom lưng, chống bàn vỗ cô một cái.
"Này."
Trình Âm vẫn không động.
Tạ Dĩnh quay đầu sang nói: "Anh đừng làm phiền cậu ấy, vừa có kết quả thi cậu ấy đang khó chịu."
Nhiếp Nam ngồi cùng bàn với Tạ Dĩnh là ủy viên thể dục, cũng không hay nói nhưng mấy hôm nay tiếp xúc dần với Trần Nhiên nên mới thoải mái tham dự đề tài của bọn họ.
Nhiếp Nam quay đầu lại đưa cái bút hồng trả cho Trình Âm, nói: "Cậu đừng buồn nữa, đợt này bài học mới quá nhiều cho nên cậu không hiểu được cũng bình thường thôi, kỳ thi sau lại cố gắng hơn."
Cuối cùng Trình Âm cũng có phản ứng, đầu nhỏ hơi cử động.
Nhiếp Nam lại nói: "Cậu cũng không cần quá quan tâm đến thứ hạng, cậu nhìn đi mặc dù xếp cuối cùng nhưng không gian có cậu tiến bộ là nhiều nhất."
Trình Âm: "......"
Tạ Dĩnh dùng tay chọc cậu ta: "Cái cậu này, cái hay không nói toàn nói cái dở."
Nhiếp Nam tự biết mình nói sai, lại không biết nên khắc phục như thế nào đành phải vội vàng quay đi.
Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Trương Dược Hải kẹp sách giáo khoa đi vào.
Trần Nhiên ngồi xuống, để quyển sách ngữ văn lên trên bàn.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ dần dần rút đi, chiếu sang người Trần Nhiên.
Trần Nhiên nói: "Trình Âm, kéo rèm lên."
Trình Âm tất nhiên không có trả lời.
Trần Nhiên lại gọi hai câu nữa, Trình Âm coi như không nghe thấy, chỉ lộ ra khuôn mặt đỏ bừng.
Có vẻ giận không nhẹ.
Trần Nhiên uể oải nhìn cô một chút rồi nghiêng người nhẹ nhàng đá ghế của Trình Âm.
Cũng không phản ứng chút nào luôn, anh đá cái thứ hai.
Cái thứ ba, thứ tư......
Trình Âm thấy phiền, kéo ghế dịch sang bên cạnh rồi tiếp tục vùi đầu nằm xuống.
Đuôi tóc của người con gái nhẹ nhàng đong đưa dưới ánh mặt trời.
Trần Nhiên lại gẩy gẩy tóc của cô.
Trình Âm dứt khoát che đầu lại.
Trần Nhiên lại khều bím tóc lần nữa, cuối cùng cũng làm cô nổi giận.
Cô ngước lên, trừng mắt với Trần Nhiên, khẽ nói: "Bị tăng động đúng không, anh thử động tay động chân nữa xem!"
Ha ha.
Trần Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười, dựa lưng vào ghế tiếp tục khiêu khích bím tóc Trình Âm.
"Tôi cứ động đấy xem em làm thế nào?"
Không biết xấu hổ.
Vô lại.
Trình Âm trong lòng lẩm bẩm nghĩ, rồi chuyển tất cả sách trên bàn dịch sang bên kia, như muốn phân rõ giới hạn với Trần Nhiên.
Tiết cuối cùng của buổi sáng cứ trôi qua một cách kỳ cục như vậy.
Trình Âm vẫn không thèm để ý đến Trần Nhiên, thậm chí đam mê thì thầm trong lớp mà cô cũng không nói.
Giữa trưa, học sinh vội vàng về nhà ăn cơm.
Trần Nhiên tất nhiên cũng đi ra khỏi trường, chỉ là trên đường lái xe về mà anh cảm thấy hơi khó chịu.
Mà khó chịu ở đâu thì anh lại không nói rõ được.
Ngay lúc về đến nhà, anh lại đột nhiên đổi tay lái đi quay về trường học.
Nửa giờ sau, Trần Nhiên xuất hiện lần nữa trong lớp.
Nhiếp Nam nhìn Trần Nhiên đi tới, hỏi: "Anh quên đồ à?"
"Không."
Tạ Dĩnh cũng xoay qua hỏi: "Vậy anh quay lại làm gì?"
Trần Nhiên ngồi xuống, rút quyển sách ra trước mặt Tạ Dĩnh: "Tôi là học sinh nên đương nhiên phải về để học."
"A." Tạ Dĩnh vừa chuyển sang vừa thì thầm, "So với Trình Âm giác ngộ của anh còn rất cao."
Trần Nhiên: "......"
Anh nhìn khắp nơi, không thấy Trình Âm đâu.
Một lúc sau, Trình Âm mới cầm một hộp sữa dâu quay lại trong lớp, hôm nay cô buộc tóc hơi cao nên theo bước chân lắc lưu thì đuôi tóc phát sáng lên giống như ánh mặt trời đang chơi đánh đu trên tóc cô.
Nhưng lúc nhìn thấy Trần Nhiên, cô lập tức thay đổi sắc mặt, không hỏi gì lạnh nhạt mà mà ngồi về chỗ của mình nằm sấp xuống ngủ.
Trần Nhiên nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô, nghĩ đầu óc mình hôm nay chắc thiếu sợi dây nào nên mới vội vàng quay lại mà ngồi phí thời gian trong lớp.
Hơn nữa anh ngồi học vào buổi chiều nên các thầy cô nhìn thấy anh đều ngạc nhiên.
Trong lúc đó Kỷ Hoài Tân gọi điện thoại liên tục cho anh, ít nhất anh phải ngắt mười cuộc của anh ta rồi.
Thời tiết mùa hè khô nóng, tiếng máy xúc đất ầm ĩ không ngừng của công trường bên cạnh.
Chiều thứ sáu chỉ có ba tiết thôi, còn năm phút nữa là tan học, học sinh trong lớp đều rục rịch chuẩn bị. Trình Âm cũng bắt đầu thu dọn sách vở.
Giọng nói mát lạnh trầm khàn của Trần Nhiên đột nhiên vang lên bên tai: "Được rồi, đừng giận nữa, lần này là do tôi tính sai."
Ông đây không nghĩ tới đến 382 điểm mà em cũng không thi được.
Trần Nhiên trong văn phòng đã nhìn điểm của Trình Âm, 381, tuyệt.
Trình Âm dừng lại, đóng sầm cặp sách lại kéo khóa lên, sau đó tức giận nhìn lên bảng đen, hai tay khoanh lại để trên bàn giống như học sinh tiểu học.
"Nói không giữ lời, mệt cho tôi hôm nay còn bảo vệ anh như vậy."
Trần Nhiên: "......"
Lúc này chuông vang lên, giáo viên cũng không dạy cố nên đi rồi.
Trần Nhiên cảm giác kiên nhẫn của mình đã đến cực hạn rồi.
Anh không nói gì nữa, lúc đứng dậy chuẩn bị đi thì thấy Trình Âm trừng mắt với mình.
Haizz, cô gái nhỏ này nóng tính quá rồi.
Trần Nhiên lại xoay người kéo ghế ra, cúi người nhìn Trình Âm.
Dưới thân hình cao hơn dễ dàng che Trình Âm lại, mặc dù tay chân không tiếp xúc nhưng hô hấp của người kia gần như vậy, Trình Âm cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ phút chốc bình tĩnh lại.
"Làm, làm gì..."
Trần Nhiên nói: "Bạn nhỏ ngồi cùng bàn à, nói chuyện có lý chút được không, tôi nợ em à".
Trình Âm vừa tức lại vừa thấy tủi thân, nhưng đúng là cô cũng cảm thấy mình vô lý.
Nhưng cô mới mười bảy tuổi, Trần Nhiên đã 23 rồi, dựa vào cái gì mà bắt cô phải có lý hơn là Trần Nhiên.
Vì thế cô quay lưng về phía Trần Nhiên tiếp tục dọn sách, khẽ lẩm bẩm: "Quê chúng tôi chỉ có mình tôi thi đỗ cấp ba, anh trai tôi chưa học xong cấp hai đã phải đến công trường dọn gạch, cũng chỉ muốn cho tôi có tiền đi học, mỗi ngày chỉ được ăn một cái bánh bao, anh ấy vất vả như vậy mà thấy thành tích của tôi thế này chắc chắn sẽ đánh chết tôi mất."
Trần Nhiên giật giật môi, lần này anh phải đi thật thôi, không thể ở lại cái nơi này được.
Trình Âm vẫn còn đang tự nói với mình: "Nếu không đánh chết thì anh ấy cũng không cho tôi ăn cơm, tôi mới mười bảy thôi mà cơ thể còn phải phát triển chứ, không có cơm ăn sẽ không cao lên được, nếu không cao thì cũng thôi nhưng bụng đói tới trường chẳng may ngất xỉu trên đường thì sao. Tôi mới mười bảy mà đã thảm như vậy, không biết bản thân đã làm gì sai chứ."
Em không làm gì sai cả mà chỉ làm sai đề mà thôi.
Điện thoại trong túi Trần Nhiên kêu không ngừng, Kỷ Hoài Tân lại đang giục anh.
Trình Âm đeo cặp sách, cúi đầu đi qua người Trần Nhiên.
"Mà có người còn nói không giữ lời, đẩy tôi xuống vực sâu, còn không hối hận chút nào cả vừa đá ghế lại còn túm tóc tôi."
Trần Nhiên: "......"
"Được rồi được rồi, tôi cho em ăn cơm được không?" Trần Nhiên xách túi của cô đi ra ngoài "Không làm em chết đói đâu."