Trình Âm đưa ô cho Trần Nhiên, nên chỉ có thể dùng chung ô với Tạ Dĩnh.
Hai cô gái dựa sát vào nhau đi đến căng tin.
"Cậu vừa mới nói gì với Trần Nhiên đấy"
Trình Âm lắc đầu: "Không có gì, nói linh tinh thôi."
Dưới tiếng mưa rơi, Tạ Dĩnh nói.
"Cậu có phát hiện ra không, hôm nay rất nhiều con gái đi qua lớp chúng ta."
Những chuyện như này Trình Âm đương nhiên phát hiện ra trước cả Tạ Dĩnh.
Nhưng cả một buổi sáng cô chỉ lo lắng đến tình hình kinh tế của mình không có lòng nghĩ đến chuyện khác.
Lúc này Tạ Dĩnh nhắc tới, làm Trình Âm mới nhớ ra: "Có phải đến nhìn Trần Nhiên không, tin tức nhanh thật."
"Học rất chán cho nên mọi người thích ngắm soái ca là bình thường mà" Tạ Dĩnh đưa tay ra hứng mưa. "Thật ra hôm nay tớ cũng bị Trần Nhiêm làm cho kinh ngạc, mặc dù biết cậu ấy là Đinh Tử Hộ."
Trình Âm hỏi: "Đinh Tử Hộ thì làm sao?"
"Tớ không thích người không có đầu óc, cho dù anh ta đẹp thế nào đi nữa."
Tạ Dĩnh là học bá, từ tiểu học cho đến cao trung cho dù kỳ thi to hay nhỏ đều đứng đầu, cho nên lời này của cô ấy cực kỳ chắc chắn.
"Học không giỏi thì không xứng đáng được tớ thích."
Trình Âm "À" một tiếng.
"Cậu biến thái như anh trai tớ."
Quả nhiên chiều Trần Nhiên không đi học.
Đến lúc tan học thì mưa đã tạnh.
Trình Âm đi chầm chậm về nhà, vừa mở cửa ra liền thấy Trình Thanh đang cầm sách ngồi trong phòng khác.
Trình Âm kẹp chặt đuôi làm người, yên lặng không tiếng động mà đi qua phòng khách về phòng của mình.
Ngay khi cô chạm tay vào nắm cửa phòng thì vị kia ở phòng khách mở miệng: "A, cô là ai?"
Trình Âm: "......"
Cô từ từ xoay người, đang nghĩ xem phải nói như nào thì Trình Thanh đã nói thêm: "Có phải đi nhầm nhà không, đây là Trình gia, nhà tôi chỉ có một đứa con trai, cô tìm ai?"
Trình Âm cúi đầu rụt cổ đi đến trước mặt Trình Thanh.
"Anh......"
"Ai là anh của cô" Trình Thanh khép sách lại, "Hôm nay không phải nhận người khác là anh rồi mà!!!"
Trình Âm: "...... Đó không phải do anh ép em."
Trình Thanh gập sách lại gõ nhẹ vào đầu Trình Âm.
"Nam sinh hôm nay là ai?"
Trình Âm che trán lại hỏi: "Ai ạ?"
Trình Thanh nói: "Chính là kẻ trộm mà em nhận làm anh trai đấy!"
Trình Âm nói nhỏ: "Trộm cái gì mà trộm đấy là bạn ngồi cùng bàn với em."
"Ngồi cùng bàn." Trình Thanh híp mắt, ghi lại biểu cảm của Trình Âm "Chỉ là bạn ngồi cùng bàn."
Trình Âm yên lặng một lúc lâu rồi ngước lên nhìn Trình Thanh: "Anh cũng cảm thấy anh ta mới giống anh ruột của em đúng không?"
Trình Thanh: "......"
"Đi làm bài tập đi, ăn cơm tối xong anh sẽ kiểm tra."
Trình Âm xám xịt mặt bước đi.
Lại nói tiếp, cô vẫn cảm thấy kinh ngạc. Hôm nay lúc ở trường Trình Thanh tức giận như vậy cô còn nghĩ hôm nay về nhà chắc chắc không đánh thì mắng, rồi giảm một nửa tiền tiêu vặt của cô, không nghĩ tới Trình Thanh sấm to mà lại mưa nhỏ, cũng không thấy giận giữ gì.
Mặt khác, Trình Thanh nhìn Trình Âm đóng cửa lại, rồi lại mở quyển sách trên tay——《 Chuyên gia giáo dục nói về chuyện yêu sớm của học sinh cấp ba: Phải làm thế nào? 》
Sau tiết cuối cùng của ngày thứ sáu, đa số các học sinh đều chuẩn bị đi ra ngoài chơi.
Lúc Trình Âm và Tạ Dĩnh dọn dẹp sách vở, Tạ Trường Tinh đi đến với ba phiếu giảm giá xem phim.
"Trình, Trình Âm, Tạ Dĩnh, đi xem phim không? Miễn phí."
Trình Âm cùng Tạ Dĩnh đồng loạt lắc đầu: "Không đi, bọn mình phải đi mua sắm."
Tạ Trường Tinh thu tấm vé lại, "À" một tiếng, rồi đi.
"Lớp trưởng thích cậu đúng không?" Tạ Dĩnh kéo Trình Âm lại hỏi, "Học kỳ I tớ đã để ý, câu ta hay đi đến chỗ cậu."
Trình Âm nghĩ kỹ lại hình như đúng vậy.
"Làm sao bây giờ?"
"Cậu cảm thấy cậu ta thế nào?" Tạ Dĩnh nói.
Trình Âm không buồn nghĩ nói: "Chẳng thấy gì."
"Hửm."
Câu trả lời này, Tạ Dĩnh thấy hơi kinh ngạc, "Mình thấy rất nhiều nữ sinh thích cậu ta, vóc dáng cậu ta cũng được khá cao, thành tích thì chỉ thấp hơn tớ có một chút thôi, coi như rất giỏi rồi."
Vừa nghe đến điểm, Trình Âm liền cảm thấy nổi da gà.
"Bởi vì thành tích cậu ta quá tốt, từ thần thái đến cử chỉ đều có vài phần giống anh trai tớ, mỗi lần nhìn thấy cậu ta sẽ nhớ tới ông anh, thật đáng sợ."
"Hắc, thật hay giả đấy!!!"
"Thật sự, đặc biệt là dáng vẻ lúc đọc sách, không khác đi đâu được."
Tạ Dĩnh chán ghét nhìn Trình Âm: "Con người cậu thật kỳ lạ, ưu điểm của người ta trong mắt cậu lại thành khuyết điểm."
"Cậu không kỳ lạ à, sao cậu không thích cậu ta đi." Trình Âm hỏi lại.
Tạ Dĩnh buông tay: "Bởi vì thành tích của cậu ta không tốt bằng mình."
Trình Âm: "......"
Được rồi, cô không có cách nào phản bác.
Hai người cứ trò chuyện như vậy, đi ra khỏi trường học, ngồi xe buýt đến trung tâm thành phố.
Chập tối ngày thứ sáu vô cùng náo nhiệt, Trình Âm và Tạ Dĩnh đeo cặp sách đi thẳng đến phố ẩm thực.
Những con đường rộng lớn tràn đầy các mùi hương hấp dẫn, ánh đèn neon lấp lánh làm hoa mắt người đi đường.
Trình Âm thường đến đây với Tạ Dĩnh, mỗi lần đi đều đến nhà hàng trong cùng để ăn lẩu cay.
Đi được nửa đường, Tạ Dĩnh đột nhiên kéo Trình Âm.
"A Âm, cậu nhìn người phía trước có phải Trần Nhiên không?"
Trình Âm dừng lại, liếc mắt đã nhìn thấy Trần Nhiên đứng trước cửa hàng lẩu.
Anh đưa lưng về phía Trình Âm, nghiêng đầu nói chuyện với một cô gái tầm tuổi, trong tay hai người đều kẹp điều thuốc.
Điếu thuốc trong tay Trần Nhiên đã cháy rất nhiêu, ngón trỏ của anh hơi vẩy nhẹ, búng tàn thuốc bay lên, rồi hít vào một hơi, trong khoảng khắc đó làn khói trắng lượn lờ quanh khuôn mặt anh rồi từ từ tản ra.
Làn khói trắng này làm cho Trần Nhiên đứng giữa nơi tràn ngập phồn hoa này cảm thấy không được chân thật.
Theo phong cách tầm thường của Trình Âm hình dung thì giống như thần tiên rơi, xuống trần gian.
Nhưng người này mặc áo phông trắng, quần jean màu đen, đứng ở đó lại như dung hợp một cách hoàn mỹ với đường phố nhộn nhịp lúc này.
Trình Âm cảm thấy mê muội, không biết sao hình ảnh trước mắt lại khắc sâu trong ký ức của mình như thế.
Rất lâu về sau, cô mới nhận ra rằng tất cả những ảo ảnh và cảm xúc thực sự xuất hiện trong thời điểm này là do cô chưa từng khám phá thế giới của người lớn, cái liếc mắt kia làm cô cảm giác được rằng mình và Trần Nhiên là người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Một lúc sau, Trần Nhiên nhìn thấy Trình Âm.
Ánh mắt hai người nhìn nhau không có thêm động tác gì.
Trình Âm đi về phía Trần Nhiên, Trần Nhiên ném điếu thuốc đi giẫm lên.
"Bạn học Trần Nhiên." Trình Âm liếc nhìn anh rồi khẽ nói.
Cô gái bên cạnh Trần Nhiên nghe thấy lập tức vui vẻ cười.
"Bạn học Trần Nhiên."
Trần Nhiên nhìn cô ấy một cái rồi lại cụp mắt nhìn về phía Trình Âm.
"Hai ngày trước còn gọi tôi là anh trai đấy, bây giờ lại thành bạn học rồi."
Trình Âm đỏ mặt.
Cái xưng hô "anh trai" này, ở nhà cô cũng hay gọi Trình Thanh, nhưng lúc gọi Trần Nhiên thì lại không giống như vậy.
"Anh ơi."
Trình Âm gọi lên.
Trần Nhiên sung sướng trả lời làm cô gái bên cạnh càng cười dữ hơn, còn Trình Âm lại càng khó chịu.
Cô không hiểu có chuyện gì mà buồn cười.
Đúng lúc này một nhóm người đi ra từ tiệm lẩu, có nam có nữ.
Kỷ Hoài Tân nhìn thấy Trần Nhiên, rồi lại nhìn Trình Âm, hỏi: "Cậu quen à"
Trần Nhiên thản nhiên nói: "Em gái mình."
Kỷ Hoài Tân nhìn kỹ mặt Trình Âm.
Hả?
Hình như là thật?
"Sao trước đây mình chưa gặp em gái cậu."
Trên mặt Trần Nhiên hiện lên ý cười.
"Mới vừa nhận tổ quy tông."
Trần Nhiên vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều biết anh đang nói đùa, cười vang lên, có mấy người lại đang đánh giá Trình Âm và Tạ Dĩnh.
Tạ Dĩnh cảm thấy không được tự nhiên, liền kéo Trình Âm đi, thậm chí cũng không chào một tiếng. Mấy người Trần Nhiên tất nhiên cũng không thèm để ý đến hai cô gái nhỏ đang chạy trối chết, nhàn nhã đi ra ngoài.
"Ai vẫn còn đang mặc đồng phục, hình như là Tam Trung......" Kỷ Hoài Tân đột nhiên nghĩ đến cái gì nói, "Không phải là bạn học cùng lớp với cậu chứ."
Anh ta còn cố nhấn mạnh hai chữ "Bạn học", làm cho mọi người đều nhìn chằm chằm Trần Nhiên đùa giỡn.
Trần Nhiên nhún nhún vai, chấp nhận.
Nhắc tới đề tài này mọi người lại tiếp tục cười nhạo, Trần Nhiên đã sớm quen rồi. Mẹ anh yêu cầu anh trở về thi đại học lần nữa, toàn bộ đám bạn bè đều thay phiên nhau tới chế giễu anh.
Cười xong, Kỷ Hoài Tân lại nói: "Nhưng mà nói thật, cô bé vừa rồi kia trông rất giống cậu."
"Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn thấy tớ cũng rất ngạc nhiên." Trần Nhiên sờ sờ cằm, "Chẳng lẽ cha tớ lại sinh thêm đứa khác à."
"Đừng mà, nếu là anh em thật thì rất đáng tiếc." Kỷ Hoài Tân quay đầu lại nhìn theo hướng mà Trình Âm và Tạ Dĩnh rời đi, "Một cô gái nhìn đẹp như thế, thế giới này nhiều người như vậy, mà xuất hiện hai người lại rất giống nhau, điều này chứng mình cái gì hai người cậu có tướng phu thê!"
"Chậc." Trần Nhiên bất mãn nói, "Người ta còn còn chưa thành niên, cậu nói linh tinh cái gì đấy."
Kỷ Hoài Tân hét lên: "Ngại quá. Lâu lắm chưa giao tiếp với trẻ vị thành niên. Nhưng mà đẹp thật, sau này lớn lên còn đẹp nữa."
Trần Nhiên cúi đầu xem tin tức trên WeChat, không trả lời Kỷ Hoài Tân.
Cô gái vừa hút thuốc với Trần Nhiên lúc này lại đang nói chuyện với Kỷ Hoài Tân.
"Đừng nghĩ học sinh cấp ba bây giờ đơn giản, bọn trẻ bây giờ cái gì cũng biết hết đấy, mà rất to gan nhé."
"Đúng vậy." Kỷ Hoài Tân nói, "Cậu ở đây nói người ta vị thành niên, không chừng người ta cũng đang nói cậu đấy."
Trần Nhiên bấm bàn phím một cách nhanh chóng nhưng cũng không bỏ qua câu chuyện của mọi người.
"Thôi đi, cô bé kia giống mình như anh em ruột, sau này có chuyện gì thì có khác gì loạn luân đâu, tớ không xuống tay được."
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đứng ở nơi này:) Trần nhiên về sau cậu không cần phải làm người kia của con gái nhà người ta nhé!!!