Hơn nửa năm không gặp, anh không thay đổi chút nào, thậm chí còn không đen đi.
Nhưng cằm thì có một vài sợi râu lún phún.
Giống y như trong trí nhớ của cô.
"Chạy đến đây sao không nói trước với tôi một tiếng." Trần Nhiên thấy cô vẫn đang đứng im thất thần, đi lên vặn nắp trà xanh hoa nhài đưa cho cô "Trên đường bị lạc thì làm sao?"
Trình Âm dần dần lấy lại tinh thần, nâng cái chai lên uống một ngụm nhỏ.
"Ai nói tôi tới tìm anh chứ."
"Như vậy à!" Trần Nhiên hất cằm về phía cô ý bảo cô đi theo ra ngoài "Vậy em tới tìm ai?"
Trình Âm đi theo sau Trần Nhiên, nói hợp tình hợp lý: "Tôi đi dạo phố!"
Vừa nói xong, cánh cửa của hàng tiện lợi tự động mở ra, đập vào mắt là cả một đại lộ vắng vẻ với vài chiếc xe ô tô, thỉnh thoảng có một hai con chim bay xuống rồi bị bám vào một đống tro bụi.
Trần Nhiên ngoái đầu nhìn lại, trong mắt đầy ý cười, hỏi: "Đi dạo phố!"
-
Trên đường, Trình Âm biết rằng Trần Nhiên vừa từ trung tâm huấn luyên ra, kết thúc ba tháng huấn luyện khép kín, anh có ba ngày nghỉ sau đó lại phải thi đấu.
Cho nên lúc này Trần Nhiên quyết định mang Trình Âm đi ăn cơm rồi đưa cô về trường.
Dù sao anh cũng không hỏi Trình Âm sao lại đến đây, nên cô cũng coi như mình đã thành công lừa được anh.
"Vậy anh phải thi đấu ở đâu?" Trình Âm hỏi, "Ngay bên này à."
"Đến nơi khác." Trần Nhiên đi chậm lại chờ Trình Âm đuổi kịp, "Tôi về ký túc xá tắm rửa trước, em ở đây chờ tôi hay cùng đi."
"Tôi......" Trình Âm muốn đi theo nhưng vẫn xấu hổ nói ra "Anh nhẫn tâm để tôi ở chỗ này sao?"
Trần Nhiên cười như không cười nhìn cô: "Nhẫn tâm à, Không phải em đến đây để đi dạo phố à? Shopping?"
Trình Âm: "......"
Đúng là vác đá nện vào chân mình.
Cô nhanh nhạy, nhìn cái túi trong tay Trần Nhiên nhào lên nói: "Anh mệt rồi đúng không? Tôi cầm túi giúp anh nhé!"
Cô cầm lấy cái túi, đong đưa hai hạ, ý bảo Trần Nhiên buông tay.
Nhưng chờ Trần Nhiên thả tay ra, thiếu chút nữa cô đã để rơi vào chân mình.
Cô nghi ngờ Trần Nhiên đựng hai mươi cân xương trong túi mất, nếu không sao lại nặng như vậy.
Mặc dù Trần Nhiên vẫn thản nhiên giả vờ "Không phải em muốn xách túi giúp tôi sao".
Trình Âm khẽ cắn môi, đại trượng phu co được dãn được, chứ nói gì đến một con chó khuất phục không tính gì.
Cô cầm theo cái túi nặng như một cái valy to, đi theo Trần Nhiên tới thang máy ký túc xá.
"Ôi......" Trình Âm đặt túi xuống đất, thở phào một hơi, "Mệt chết rồi, bình thường anh mang theo nhiều đồ như thế này có ích gì?"
"Không có gì khác, chính là......" Anh từ từ quay lại khẽ cười, "Dạy em biết không cần vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng."
Trình Âm cười gượng hai tiếng: "Anh đang ở trên rừng, nên tôi nghe không hiểu."
Thang máy đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen bước vào.
"He, Trần Nhiên cậu vẫn ở đây à?" người đàn ông mặc đồ đen tên Nhậm Trạch Vũ, là đàn anh của Trần Nhiên, "Tối cùng nhau ăn cơm chứ?"
Nói xong anh ta lại nhìn Trình Âm bên cạnh.
Trong ký túc xá của trung tâm huấn luyện này, mọi người đều là người quen, cho nên một người lạ xuất hiện rất dễ nhận ra.
Anh ta hỏi Trần Nhiên: "Bạn gái cậu?"
Nghe ba chữ đấy, đỉnh đầu Trình Âm tê dại, cô liếc nhìn sang Trần Nhiên ánh mắt hình như hơi khác thường, vì thế lập tức xua tay nói: "Không không, tôi không phải."
Nhậm Trạch Vũ cười nói xin lỗi với Trình Âm: "Thật ngại quá hiểu lầm."
Trình Âm lắc đầu cười gượng nghĩ thật ra anh có hiểu lầm cũng không có gì.
Nhậm Trạch Vũ lại nói với Trần Nhiên: "Lần trước nghe người ta nói cậu có bạn gái, anh tưởng người này."
Bạn gái.
Sắc mặt Trình Âm biến đổi, nụ cười cứng trên mặt, ngước lên nhìn Trần Nhiên.
Thang máy tới lúc mở cửa ra, Trần Nhiên cầm túi đi ra ngoài, cũng nói: "Người lần trước không phải bạn gái em."
Trình Âm đi theo anh ra ngoài.
Hành lang ký túc xá rất yên tĩnh, Trần Nhiên bước đến một căn phòng, lấy chìa khóa ra mở cửa.
Phòng trong ký túc xá không lớn, chỉ có một chiếc giường và một bộ bàn ghế, cùng với tủ quần áo bên cạnh.
Trần Nhiên mở đèn lên, đặt túi xuống đất chỉ vào bàn ghế nói: "Em ngồi đây một lát, tôi đi tắm đã."
Trình Âm gật đầu, mắt thấy Trần Nhiên cầm quần áo đi vào toilet, Trình Âm sốt ruột hỏi: "Chuyện kia...... anh có bạn gái à?"
"Đã nói không phải mà." Trần Nhiên không vui nhíu mày, "Lần trước là con gái của huấn luyện viên tới đón ông ấy, tôi đi theo nói mấy câu thôi, mọi người không nhìn rõ tưởng tới tìm tôi."
Mặc dù Trình Âm không biết vì sao anh phải nói tỉ mỉ kỹ càng như vậy nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm.
"Anh đi tắm nhanh lên."
Trần Nhiên cầm quần áo đi vào phòng vệ sinh, chỉ lát sau bên trong đã vang lên tiếng nước chảy.
Trình Âm ngồi bất động, cũng ngượng ngịu đánh giá khắp nơi, nên mắt chỉ có thể tập trung xung quanh cái bàn.
Thật ra cái bàn này chẳng có gì, phía trên chỉ đặt một vài bộ sạc và một cái đèn bàn.
Mà dưới cái đèn một phong thư màu hồng nhạt lẻ loi nằm đấy.
Tim Trình Âm đập nhanh hơn.
Phong thư này anh mang đến, lại còn mở ra.
Trình Âm vô cùng khẳng định anh đã mở ra.
Chỗ keo miệng của phong thư đã bị bóc ra.
Cô lén lấy rút bức thư bên trong ra nhìn.
Không sai, là thư tình cô viết.
Trần Nhiên đã xem thật rồi.
Trình Âm tự dưng cảm thấy mình giả vờ như vậy không có nghĩa gì cả.
Cái gì người ta cũng biết hết, cô còn cố cãi bướng là "Đi dạo phố", thật không vui.
Chỉ nửa tiếng sau khi Trần Nhiên tắm rửa, hành trình tâm lý của Trình Âm đã trải qua vô số thăng trầm.
Dù sao Trần Nhiên cũng biết rõ tâm tư của cô rồi nên cô cũng không làm kiêu.
Nếu đã thích người ta thì phải ra dáng là thích, nếu Trần Nhiên đã chấp nhận thư tình của cô thì tất nhiên sẽ phải trả lời.
Nếu anh vấn ngoan cố hồ đồ như cũ thì coi như anh đang uyển chuyển từ chối.
Vì thế lúc Trần Nhiên tắm rửa xong đi ra, Trình Âm đột nhiên cười nói: "Anh xong rồi!"
Quá mức nhiệt tình.
Trần Nhiên hiển nhiên không biết Trình Âm đang muốn làm gì, cầm dao cạo râu bằng điện nghiêng người trên vách tường nhìn cô.
Anh nâng cằm, dao cạo râu từ từ di chuyển sang hai bên cằm, rất nhiều lần chạm phải hầu kết rồi lại yên lặng tránh đi.
Trình Âm cảm thấy chắc chắn Trần Nhiên đã đọc lá thư kia nên quyết định quyến rũ cô.
"Lát nữa muốn ăn gì?"
Trình Âm híp mắt cười: "Cái gì cũng được, nghe anh."
Dao cạo trong tay Trần Nhiên run lên, thiếu chút bị thương.
Anh nhìn Trình Âm từ trên xuống dưới, mãi sau mới nói: "Vậy ăn bò bít tết."
-
Trung tâm huấn luyện đến chim cũng không đẻ trứng, nên Trần Nhiên mang theo Trình Âm đến trung tâm thương mại gần trường cô để ăn cơm.
Nhưng hôm nay là thứ sáu, rất nhiều hàng ăn phải xếp hàng, khi Trần Nhiên vào chọn số thì trước đó còn hơn mười bàn nữa, đành phải đợi nửa tiếng.
"Đi dạo một lát." Trần Nhiên hỏi.
Trình Âm gật đầu, chân đã bước sang tiệm trà sữa bên cạnh.
"Cho tôi một cốc trà sữa đậu đỏ." Cô quay đầu hỏi Trần Nhiên, "Anh uống gì?"
Trần Nhiên không xem menu, giống như không hứng thú lắm, vì thế chủ quán kịp thời trình bày: "Chúng tôi hôm nay có chương trình mua cốc thứ hai được giảm một nửa giá."
Nghe được mấy chữ "Cốc thứ hai giảm nửa giá", trong mắt Trình Âm đã phát sáng!
Cốc thứ hai của cô chỉ có nửa tiền thôi!
"Anh uống vị gì?"
Trình Âm hỏi.
Trần Nhiên tùy ý liếc vào menu nói: "Pudding."
Trình Âm sung sướng quay đầu nói: "Hai cốc hai cốc! Một đậu đỏ một pudding."
Chủ quán rất nhanh đã làm xong, Trình Âm và Trần Nhiên tự lấy cốc của mình.
Trình Âm cắm ống hút uống một ngụm to, quay lại nhìn Trần Nhiên, "Sao anh không uống?"
Trần Nhiên từ từ cắm ống hút vào, nhìn mắt Trình Âm, "Uống ngon không?"
"Uống ngon." Trình Âm nghĩ đến gì đấy rồi cẩn thận hỏi, "Tôi muốn nếm vị của anh."
Trần Nhiên đưa luôn trà sữa tới miệng cô.
Trình Âm cúi đầu cầm ống hút.
Mặc dù hương vị cũng được nhưng cô thấy ngọt hơn cốc kia của cô.
Từ góc độ này Trần Nhiên nhìn thấy lông mi dài nhỏ của cô đang rung rung, chóp mũi có vài giọt mồ hôi.
Trình Âm liếm khóe môi, giọng nhỏ hơn nữa: "Anh có muốn nếm thử của tôi không"
Trần Nhiên lắc lắc cốc trà sữa trong tay, lắc đầu nói: "Không cần."
"À......"
Trình Âm cảm thấy tim lạnh đi một nửa, cúi đầu đi lên trước.
Trần Nhiên hai bước đã đuổi theo cô, "Gần đây tôi không thể ăn đồ bên ngoài."
Hóa ra là như vậy.
Trình Âm hiểu trước ngày thi đấu bọn họ không thể ăn đồ linh tinh.
Chứ không phải không muốn uống trả sữa chung với cô.
Trình Âm dừng chân lại vì nghĩ đến chuyện gì đấy, kinh ngạc hỏi, "Vậy anh còn mang tôi đi ăn."
Trần Nhiên đưa tay lau trà sữa dính trên khóe miệng cô.
Lúc đầu ngón tay chạm vào da thịt, Trình Âm cảm thấy ngứa, lại hơi xấu hổ nên nghiêng nghiêng đầu.
Lệch sang một bên như thế lại làm ngón tay Trần Nhiên chạm phải môi cô
Cánh môi ấm áp tinh tế giống lông chim thổi qua lòng bàn tay, ngưa ngứa tiến thẳng vào trong lòng.
"Tôi nhìn em ăn, không sau này em không cao được lại trách tôi."
"Tôi đã mười chín rồi không cao được nữa!"
Trong nửa tiếng chờ đợi, Trình Âm cùng Trần Nhiên đi dạo khắp nơi, cô nói rất nhiều, kể hết những việc trải qua trong nửa năm qua cho Trần Nhiên.
Tới lúc ăn, Trình Âm hơi xấu hổ nên chỉ ăn một phần bò bít tết cùng canh hầm bò rồi ít kem sau khi ăn xong.
Lúc bò bít tết mang lên, Trình Âm còn chưa uống xong canh bò.
Trần Nhiên cầm đĩa bò bít tết đến trước mặt mình, dùng dao nĩa cắt thịt bò.
"Không phải anh không ăn được ạ?"
Trình Âm hỏi.
"Ngốc ơi là ngốc." Trần Nhiên thong thả ung dung cắt thịt bò thành từng miếng nhỏ rồi đặt sang một bên "Tôi cắt cho em."
Trình Âm đặt thì xuống nâng cằm nhìn Trần Nhiên.
Khớp xương cân xứng, thon dài trắng nõn, toàn thân anh dường như chỗ nào cũng đẹp.
Cái tay này cầm kiếm thi đấu mà giờ lại dùng để cắt thịt bò cho cô.
Trình Âm cảm giác như mình đang được nhận đãi ngộ của bạn gái!
"Trần Nhiên, lá thư tôi đưa anh đã đọc chưa?"
Nói đến chuyện này ——
Trần Nhiên ngước lên đối mắt với Trình Âm.
"Ban đầu tôi tưởng em đưa cho tôi thư tình."
Trình Âm há mồm nói: "Cái kia ——"
"Kết quả em lại viết thư mắng tôi."
Anh nhớ lại tâm trạng lúc mở lá thư kia, thật sự dở khóc dở cười.
"Em nghe nói chó không thể ăn chocolate,
Cũng như không thể ăn hành tây.
Thích xương nhưng lại đầy đủ dinh dưỡng.
Hoan nghênh anh tới nhà em chơi,
Anh sẽ được ăn xương không hết."
Trình Âm: "......"
Cô không còn tâm trạng để ăn miếng thịt bò nữa.
Chẳng lẽ Trần Nhiên không nhìn ra đấy là ẩn ý của bài thơ à!!!