Lúc Trình Âm quay lại lớp bên cạnh Tạ Dĩnh có không ít bạn đang vây quanh an ủi cô.
"Không sao đâu, chỉ kém lần này thôi mà, chắc do hôm đấy tinh thần cậu không được tốt lần sau chắc chắn lại phát huy bình thường."
"Đúng vậy, thầy giáo cũng nói cậu chỉ do sơ suất mà thôi không cần nghĩ nhiều làm gì."
"Cũng có thể do lần thi này đề quá đơn giản nên cậu nghĩ hơi kỹ, lần sau cứ nhẹ nhàng thoải mái là được mà."
"Đúng vậy đúng vậy, cậu đừng quá buồn, thầy giáo cũng không nói gì cậu đâu, mọi người đều biết thực lực của cậu mà, cậu thấy không Tạ Trường Tinh lần này cũng sơ suất, chứng minh đề đơn giản quá không phù hợp với học sinh mũi nhọn như các cậu, thi đại học chắc chắn đề rất khó."
Tạ Dĩnh nằm sấp trên bàn không trả lời chỉ có bờ vai vẫn luôn run rẩy.
Mọi người thấy khuyên cũng không được nên cũng dần dần tan.
Nhiếp Nam quay đầu lại liếc mắt ra hiệu với Trình Âm, ý bảo cô an ủi Tạ Dĩnh.
Trình Âm duỗi tay nghĩ như bình thường muốn chọc vào lưng Tạ Dĩnh.
Khi đầu ngón tay chạm vào quần áo của Tạ Dĩnh thì Trình Âm lại rụt tay về.
Aizz.
Cô cũng nằm sấp xuống.
Không bao lâu thì vào học, Trương Dược Hải kẹp sách giáo khoa đi vào.
Ông cầm thước dạy học, ánh mắt đầu tiên là nhìn vào Tạ Dĩnh, ngay sau đó nhìn về phía nhóm Tạ Trường Tinh đảo quanh một vòng.
"À...... Trương...... Vương Chiêu Chiêu, em đổi chỗ với Tạ Dĩnh."
Trình Âm nghe xong sắc mặt hơi trắng.
Cô cắn răng cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Vương Chiêu Chiêu ngồi phía sau Tạ Trường Tinh, bạn ngồi cùng bàn là đại biểu môn sinh vật của lớp.
Vương Chiêu Chiêu hơi ngạc nhiên nhưng cũng biết nhìn mặt, biết lần đổi chỗ này là do liên quan tới thành tích thi, cho nên thu dọn một chút thì đứng lên.
Nhưng còn chưa đi đến nơi, Tạ Dĩnh ngước lên nói: "Em không đổi."
Trong phòng học lập tức lặng ngắt như tờ.
Trương Dược Hải cũng hơi sượng mặt, nhìn chằm chằm Tạ Dĩnh mà Tạ Dĩnh cũng không sợ hãi chút nào.
"Nhiếp Nam, em giúp em ấy dọn đồ đi."
Nhiếp Nam cũng thấy khó xử, từ từ đưa tay ra, quả nhiên, Tạ Dĩnh hất tay lên chặn.
Nhiếp Nam lập tức thu tay lại vẻ mặt vô tội mà nhìn Trương Dược Hải.
Trương Dược Hải đã dạy Tạ Dĩnh hơn hai năm, từ trước tới nay chưa bao giờ nói nặng lời với cô, và từ trước tới nay cũng không bao giờ vì chuyện chỗ ngồi mà làm học sinh khó xử.
Nhưng bây giờ ông lại rất khó xử.
"Đừng để ảnh hưởng đến thời gian học nữa, đổi nhanh lên chúng ta còn giảng bài."
"Em không đổi." Tạ Dĩnh ngồi thẳng lên, ngẩng cằm, "Em ngồi trước Trình Âm, ai cũng đừng mong em đổi chỗ."
Trường hợp giằng co như vậy, Trương Dược Hải cũng không thể nói được gì.
"Tùy các em, một đám ngang ngạch. Mọi người lấy bài thi ra, trước tiên chúng ta đánh giá và nhận xét về thơ từ."
Chuyện đổi chỗ ngồi cứ như thế cho qua.
Ban đầu Trương Dược Hải cũng bị mẹ Tạ Dĩnh cuốn lấy nên không có biện pháp, nhưng Tạ Dĩnh kiên trì không đổi, ông cũng không muốn bắt ép người khác.
Mà thành tích gần đây của Trình Âm tiến bộ rất nhiều, còn Tạ Dĩnh lại đột nhiên bị thấp đi, ông làm giáo viên nhiều năm như vậy đương nhiên trong lòng biết nguyên nhân là gì.
Ngược lại Trình Âm, bởi vì câu nói của Tạ Dĩnh mà trong lòng kích động mãi không thôi.
Cô thừa dịp Trương Dược Hải đang viết trên bảng, lén chọc lưng Tạ Dĩnh.
Tạ Dĩnh cứng đờ quay xuống, "Có chuyện gì?"
Trình Âm lấy ra túi đồ ăn, đưa qua khẽ nói: "Ăn bò khô không?"
Tạ Dĩnh hơi ngạc nhiên rồi nhanh tay lấy đi.
Một lát sau, Trương Dược Hải giảng bài trên bảng, Trình Âm thấy Tạ Dĩnh đằng trước đang lén lút gặm bò khô.
-
Buổi tối thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, nên tan học mọi người đều đi về nhà
Lúc Trình Âm đi đến cầu thang, Tạ Dĩnh đuổi theo.
"Trình Âm!"
"Làm sao vậy?"
"Sáng mai tớ đi cùng ông nội để khám răng."
"A!"
Trình Âm không hiểu cô nói như vậy có ý gì.
"Cho nên sáng mai tớ không tới nhà cậu được, chiều nhé."
Trình Âm định hỏi cô không sợ mẹ cô ấy có ý kiến gì à, nhưng lúc này trong lòng cô không có cảm thụ nào khác ngoài cảm động nên đồng ý luôn.
"Được, mai tớ chờ cậu."
Trình Âm về đến nhà liền kéo dì giúp việc đi siêu thị dạo hai giờ đồng hồ,mua một đống đồ ăn vặt và trái cây chuẩn bị còn nhiều hơn lần trước.
Nhưng đến chiều, Tạ Dĩnh mãi cũng không thấy đâu.
Trình Âm thấp thỏm lại lo lắng, sợ mẹ Tạ Dĩnh về sau không cho cô ấy đế nữa nên cô cũng không dám gọi cho Tạ Dĩnh sợ nghe được điều không muốn nghe.
Nhìn đĩa táo đã được cắt xong, Trình Âm ăn hai miếng rồi nằm trên giường xem điện thoại.
Cô lướt danh sách trên WeChat thấy cuộc nói chuyện với Tạ Dĩnh vẫn dừng vào buổi sáng, Tạ Dĩnh nói với cô hai giờ chiều sẽ đến nhưng bây giờ đã là 2h30,
Rất nhiều lần muốn mở điện thoại ra gửi tin nhắn, Trình Âm đều nhịn xuống.
Trình Âm đi xuống thấy khung tin nhắn của Trần Nhiên.
Muốn nói chuyện với anh một chút nhưng chưa biết tìm lý do gì để mở lời.
Nếu không hỏi anh ý về bài tập.
Thôi bỏ đi, chẳng may lát nữa anh ấy lại thật sự bắt mình làm bài thì phải làm sao Nếu không thì gửi gói biểu cảm vậy.
Trình Âm ấn vào gói biểu cảm, phía dưới xuất hiện một loạt hình.
Cái khác không nói, nhưng đối với chuyện sưu tầm gói biểu cảm này thì cô vô cùng lành nghề.
Nhưng mà quá nhiều nên trong giây lát cô không biết nên gửi cái gì.
Cô lướt nhanh một loạt danh sách bỗng điện thoại dừng lại.
Cô dứng sức ấn ấn màn hình thì điện thoại lại phục hồi, nhưng một biểu tượng cảm xúc đã lấy khí thế sét đánh không kịp lao ra ngoài.
Đầu óc Trình Âm lập tức trống rỗng.
Cái biểu tượng kia là cái cô hay dùng khi muốn đòi tiền Trình Thanh ——
Anh tôi là anh trai kẹo là anh trai thuốc là áo khoác lông của tôi.jpg
Hình ảnh là một con gấu trúc đỏ mặt!
Cô nhanh chóng ấn nút rút về, đáng tiếc không còn kịp rồi.
Trần Nhiên đã gửi một tin nhắn "..." lại đây.
Trình Âm: "......"
Không khí yên lặng hai giây, Trình Âm không biết có nên nói cô bị trộm tài khoản hay không.
Nhưng còn chưa nghĩ xem nên giải thích thế nào thì Trần Nhiên đã gửi tin nhắn tới.
"Em đang làm gì?"
Trình Âm không biết anh chỉ muốn hỏi cô bình thường đang làm gì hay đang muốn hỏi về cái biểu tượng kia.
Nhưng cô tự nguyện cho là lý do trước.
"Tôi đang nghỉ ngơi."
"Chơi game à?"
"Ừ!"
Hai phút sau, Trình Âm cùng Trần Nhiên lập thành một đội chuẩn bị nhảy dù.
Hai người mở giọng nói, nhưng Trần Nhiên không nhắc gì tới chuyện biểu tượng đó.
Thật tốt quá, đã quên rồi.
Trình Âm nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng mở máy nói.
"Này, chúng ta đi đâu?"
Trần Nhiên không nói gì.
Trình Âm lại hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Trần Nhiên cười khẽ: "Vừa rồi còn gọi anh trai dài anh trai ngắn mà bây giờ lại Này!"
A a a a a!
Anh ấy quả nhiên không bỏ qua chuyện này mà!
Trình Âm ngã vào trên giường.
Làm sao bây giờ a!!!
Bên kia vẫn đang nói: "Em đâu rồi? Sao không nói câu nào? Vừa rồi không phải gọi anh trai rất thuận miệng à, anh trai kẹo, anh trai là thuốc, anh trai là áo khoác lông của em."
Trình Âm ngồi dậy lăn luôn như mọt con cá chép, mặt đỏ bừng, "Tôi, tôi, tôi......"
"Gọi một câu anh trai nữa sẽ không so đo với em."
Trình Âm mắt nhắm nghiền lại, liên tục hét lên: "Anh anh anh anh anh......"
"Được rồi." Trần Nhiên ngắt lời cô, "Em đừng gọi nữa, không con gà mái bên cạnh lại cho rằng em muốn đẻ trứng cùng với nó đấy."
Trình Âm: "......"
Đồ đàn ông thối!
Mấy phút sau, Trình Âm không nói thêm một câu nào nữa.
Kệ cho Trần Nhiên ở bên kia chỉ huy như thế nào, cô có làm theo nhưng không nói lời nào.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, Tạ Dĩnh thoải mái đi vào.
"A Âm, cậu......"
Đang nói, cô nghe thấy một giọng nam quen thuộc "Cậu đang nói chuyện với ai đấy!"
Trình Âm hoảng sợ, có tật giật mình nói "Tớ đang chơi với bạn", sau đó nhanh chóng tắt điện thoại.
"Tớ chơi game với bạn." Trình Âm đứng lên dịch vài bước.
"À." Tạ Dĩnh không thèm để ý đi đến bàn học, đặt cặp sách xuống.
Trình Âm lúc này mới nhớ chuyện chính.
"Cậu...... sao bây giờ mới đến? Có phải mẹ cậu......"
Tạ Dĩnh vừa nói chuyện vừa lấy sách bài tập từ trong cặp ra: "Tớ đi được nửa đường mới nhớ quên mang điện thoại, về nhà lại không tìm được, lật hết cả nhà lên mới tìm được trong nhà WC......"
Tay đang cầm sách chợt dừng lại, cô ngẩng lên, "Cậu nói mẹ tớ cái gì?"
Trình Âm biết mình lỡ nói những ý nghĩ trong lòng ra, muốn giải thích nhưng không còn kịp rồi.
"Tớ...... Tớ nghĩ mẹ cậu không cho cậu đến nhà tớ."
"Thầy Trương nói với cậu?"
Trình Âm lắc đầu: "Xin lỗi, không phải tớ cố ý nghe mọi người nói chuyện, tớ không chẳng may nghe được."
Tạ Dĩnh yên lặng rất lâu, hốc mắt đỏ lên.
"Rất xin lỗi cậu, mẹ tớ không biết gì hết, nên bà luôn tự cho mình là đúng như thế."
"Không sao không sao!" Trình Âm xua tay, "Tớ không nghĩ gì hết."
Tạ Dĩnh dụi mắt, ngồi xuống, hít sâu mấy hơi "Thôi quên đi, không nhắc đến bà ấy nữa, chúng ta học bài đi."
Trình Âm ngồi xuống cạnh cô, yên lặng đọc sách, lại không nhịn được nói: "Vậy lần này cậu thi kém như thế, mẹ cậu có biểu hiện gì không?"
"Cái gì?" Tạ Dĩnh hỏi, "Biểu hiện gì?"
"Là......" Trình Âm cắn đầu bút, thật cẩn thận hỏi, "Bà ấy có động viên ở cùng cậu không?"
Tạ Dĩnh vốn đang nhịn không khóc nghe thế nước mắt vọt ra.
Cô cố gắng thể hiện giả tạo để hy vọng người mẹ chỉ biết kiếm tiền kia có thể nhìn cô nhiều hơn.
Kết quả lại nhận được sự chỉ trích vô cớ với bạn mình, rồi đến tối bà lại vội vàng đi công tác.
Cuối cùng tâm tư nhỏ nhoi này của cô lại bị Trình Âm phát hiện, mẹ cô không phát hiện ra dù chỉ một chút.
Chiều hôm nay, Tạ Dĩnh và Trình Âm không làm bài tập, hai người nằm trên giường nói chuyện cả buổi trưa.
"Tớ đau lòng muốn chết, tớ vẫn cho rằng bà quá bận, nhưng ba mẹ nhà ai cũng đều rất bận vì sao bà lại không có thời gian để ý tới tớ." Tạ Dĩnh dụi mắt, giọng nói đều khàn đi "Sau đó tớ nghe thấy bà nói chuyện với bạn, hóa ra vì tớ quá ngoan nên bà mới mặc kệ."
Trình Âm ở bên nghe gật đầu liên tục thi thoảng còn đưa thức ăn cho cô ấy.
"Ông bà tớ còn nói, mẹ rất yêu tớ, trên đời này không có cha mẹ nào không yêu con, chỉ vì bà quá bận nên không có thời gian về gặp tớ, bảo tớ cố gắng thông cảm cho bà. Tớ thấy đấy chỉ là nói cho có, không yêu chính là không yêu, làm gì có nhiều lý do như vậy, ba mẹ người ta dù bận nhưng vẫn gọi điện về thường xuyên, tớ không tin ngay cả thời gian gọi điện thoại bà cũng không có."
Tạ Dĩnh lau nước mắt, nức nở vài tiếng, "Tớ nói cho cậu một bí mật."
Trình Âm để sát lỗ tai lại, "Cái gì?"
"Tớ nghĩ kỹ rồi, tớ cũng không quan tâm đến bà ấy nữa. Lên đại học tớ sẽ tự đi làm kiếm tiền, sau này sẽ không lấy một đồng nào của bà, xem bà còn lấy lý do kiếm tiền nuôi tớ như nào nữa."
Trình Âm cái hiểu cái không gật đầu, cũng không biết Tạ Dĩnh làm như vậy có nghĩa gì chứ.
Nhưng dù thế nào, Tạ Dĩnh chống đối lời của mẹ cô ấy, vẫn muốn làm bạn với cô, chỉ cần thế đã đủ cho cô cảm động đến rối tinh rối mù.
Bạn tốt nhất của cô chính là Tạ Dĩnh, nếu Tạ Dĩnh thật sự vì mẹ mà tuyệt giao với cô, thì cô không biết mình sẽ phải chấp nhận như thế nào nữa.
"Tớ cũng nói cho cậu một bí mật." Trình Âm lấy chăn, che nửa khuôn mặt, nháy mắt với Tạ Dĩnh.
Tạ Dĩnh khóc đủ rồi, bắt đầu ăn đồ ăn vặt.
"Ừ, cậu nói đi."
"Tớ, tớ...... tớ thích Trần Nhiên."
Cô căng thẳng nhìn Tạ Dĩnh.
Tạ Dĩnh không biểu hiện gì chỉ "À" một cái, nhưng lại thấy Trình Âm hình như đang nhìn cô.
Vì thế cô giả vờ rất kinh ngạc.
"Wow! Trời ạ! Cậu lại thích Trần Nhiên! Quá ngạc nhiên! Tớ không thể tưởng tượng được! Cậu giấu cũng kỹ quá đấy!"
Tạ Dĩnh cảm thấy như trong đầu mình đang bị rút mất một sợi gân.
Trình Âm kéo chăn che kín đầu, lăn trong ổ chăn rỗi mãi mới lộ khuôn mặt đỏ bừng ra.
"Cậu đừng nói cho ai nhé!"
"Tớ thề."
Tạ Dĩnh chui vào ổ chăn, dịch gần sát vào Trình Âm, khẽ hỏi: "Vậy anh ta có biết cậu thích anh ta không?"
"Anh ấy biết, nhưng anh ấy không biết là tớ biết rồi."
"..."
"Ai nha, là như thế à......"
Trình Âm giành hai phút để kể lại mọi chuyện rõ ràng, cũng làm khó Tạ Dĩnh cố gắng nghe hiểu.
"Như vậy không thể được, cậu phải nói rõ với anh ta! Sắp tháng 12 rồi, mấy tháng nữa chúng ta phải thi đại học rồi, nếu cậu không nói rõ trước, chẳng may anh ta học tận trường đại học rất xa thì sao, hai người lại phải yêu xa à?"
"Ô ô ô tớ không muốn."
"Vậy cậu nói nhanh lên!"
"Ừ, được."
-
Sáng thứ hai, Trình Âm ngồi cạnh Trần Nhiên, bị Tạ Dĩnh chạm phải vai 1800 lần.
"Khụ! Khụ! Khụ!"
Tạ Dĩnh liên tục dùng tiếng động ám chỉ, Trình Âm nghẹn đỏ mặt, lắc đầu liên tục.
"Em làm sao vậy?" Trần Nhiên ngước lên nhìn Tạ Dĩnh, "Phòng y tế ra cửa quẹo phải."
Tạ Dĩnh trừng mắt nhìn Trình Âm không thèm quan tâm tới cô nữa.
Trình Âm cảm thấy Tạ Dĩnh thật sự đứng nói chuyện không đau eo, chỉ biết lý luận suông, không biết thực tế nó khó thế nào.
Nếu câu "Em thích anh" dễ nói ra như vậy, trên thế giới nào còn chỗ giành cho hàng ngàn quyển tiểu thuyết ngôn tình nữa chứ!
Trần Nhiên lại quay về xoa nhẹ đầu Trình Âm.
"Còn em nữa, sao mặt đỏ như vậy, sốt?"
Trình Âm lắc lắc đầu, "Anh phiền quá đấy! Đừng chạm vào tôi!"
Trần Nhiên lười biếng thu tay lại, "Hôm trước còn gọi là anh trai kẹo, anh trai thuốc anh trai là......"
"Anh không được nói nữa!" Trình Âm dùng sức dẫm vào chân anh, "Nếu nói nữa tôi liền......"
"Trình Âm em đang làm gì đấy?" Trương Dược Hải không biết đã đứng ở cửa sau từ lúc nào, đúng lúc thấy Trình Âm dẫm lên chân Trần Nhiên "Em không được ỷ vào tuổi nhỏ bắt nạt bạn học."
Trình Âm khổ không nói nên lời: "Em, em......"
"Em cái gì chứ?" Trần Nhiên tiếp lời, "Có nghe thấy chưa, đừng nghĩ tuổi nhỏ mà muốn làm gì thì làm, dẫm hỏng áo khoác lông của em thì cẩn thận lạnh chết em!"
Trương Dược Hải không biết hai đứa này đang nói gì, cầm hộp phấn đi lên trước viết lên bảng.
Thấy Trình Âm tức giận sắp bốc khói đến nơi, Trần Nhiên cười càng sung sướng.
Sau tiết này Trương Dược Hải phải đi họp, cuộc họp thường niên của giáo viên nên các học sinh đều phải tự học.
Ngay từ đầu trong lớp vẫn còn yên tĩnh, chỉ mười phút sau mọi người đã bắt đầu nói chuyện, ngay sau đó người khác cũng học theo, kỷ luật trong lớp liền rối loạn.
Nhiếp Nam đang ngoe ngoe muốn đi ra ngoài chơi bóng rổ, nhưng hỏi một lượt đám nam sinh mặc dù không muốn đọc sách nhưng cũng không to gan tới mức đến sân thể dục đánh bóng rổ.
Vì thế Nhiếp Nam chuyển mục tiêu sang Trần Nhiên.
"Anh Nhiên, đi chơi bóng rổ một lát không?"
Trần Nhiên vươn vai nghĩ về cũng không có việc gì nên đồng ý.
Anh cùng Nhiếp Nam vừa mới đứng lên, đã thấy một người đứng trước cửa.
Triệu Duy Lâm tới tìm Trình Âm.
Trình Âm đứng lên, chạy qua người Trần Nhiên.
"Chuyện gì thế?"
Triệu Duy Lâm đưa một quyển sách cho Trình Âm.
"Lần trước mượn của cậu, trả lại cho cậu."
Trần Nhiên khi đi qua người Triệu Duy Lâm có nhìn thoáng qua.
《 Vây Thành 》
Đầu óc của Trình Âm còn đọc mấy loại sách như thế này.
"Ai, anh xem xong nhanh như vậy?"
"Ừ, bình thường tôi đều phải đi học thêm nên tranh thủ đọc trên đường."
Trần Nhiên đi được hai bước, bỗng dừng quay đầu lại nhìn quyển sách《 Vây Thành 》 kia.
"Triệu Duy Lâm, có muốn đi chơi bóng rổ không?"
"A!"
Triệu Duy Lâm giống như đang được nghe chuyện cổ tích "Gọi tôi sao?"
"Đi." Nhiếp Nam cũng nói, "Ba người chúng ta vừa đủ."
Triệu Duy Lâm mãi cũng không nói câu nào.
Chưa từng có nam sinh nào chủ động rủ anh chơi bóng rổ.