Lời Thề

Chương 7: 7




Bên trong nhà hàng sang trọng, anh cùng mấy người đồng nghiệp đã ngồi quây tròn bên bàn lớn, đang chuyện trò vui vẻ.

Vi lúc này đã quay trở lại, đi đến đằng sau lưng anh, đặt tay lên vai ghé sát tai anh thì thầm:
- Sao anh không chờ em?.

Đã hứa rồi mà!.
Anh hơi giât mình khi có hơi nóng phả vào mang tai, quay lại thì đã thấy cô gái đứng cạnh bên tự lúc nào.

Anh cười như mếu giải thích:
- Đâu có, anh đứng đợi em mà, nhưng mấy ông này đến lôi kéo nên anh quên mất đi theo họ vào trong luôn.

Xin lỗi em nhé!.
Anh ngượng ngập xin lỗi, cô ta hơi quỵt đôi mắt đen thẫm xuống, bên cạnh anh vừa khéo còn một cái ghế trống chưa có ai ngồi, bèn kéo ghế ngồi xuống.

Mấy người đồng nghiệp đang trò chuyện rôm rả nhìn thấy cảnh ấy thì im bặt, ý tứ đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ tay Vương trông tẩm ngẩm tầm ngầm thế này mà lại được một cô em xinh đẹp bậc nhất khối nhân sự công khai tán tỉnh, mèo mù vớ cá rán kể cũng không ngoa.

Một ông anh lên tiếng trêu đùa:
- Này Vi, bàn bên khối bọn em ở đằng kia cơ mà.

Sao tự nhiên nhảy qua đây chen vào giữa cánh đàn ông con trai tụi anh thế, không sợ bị nam nhi bọn anh ức hiếp ư?.
- Anh nói gì lạ vậy?.

Cùng một công ty cả, em muốn ngồi đâu là quyền của em.

Nếu sợ ức hiếp, em đã chẳng tới.
Vi nhón tay, đỡ lấy một cốc bia nhấp một ngụm tỉnh bơ, rồi rít lên chép miệng:
- Các anh có dám thi tửu lượng với em không?.
Không chỉ có mấy người đồng nghiệp mà anh cũng trố mắt lên khi nghe những lời ấy từ một cô gái.

Một người khác lên tiếng:
- Chỉ là bia thôi mà.

So thì so rượu ấy chứ.
- Gì cũng được!.

Vi khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo ngẩng cao nhìn bâng quơ đi đâu đó và trả lời.

Anh trưởng team của anh lúc này mới lên tiếng:
- Anh không nghĩ chuyện này có gì hay ho.

Dù sao em cũng là con gái, đêm hôm rồi, không nên dây vào mấy thứ rượu bia kẻo vạ vào thân.

Bọn anh khuyên thật.

Ăn uống vui vẻ cho tất niên trọn vẹn em ạ!.
Không ngờ Vi chẳng những e thẹn gì còn nhoài người sang bá vai bá cổ anh, thiết tha nhìn vào mặt anh mà nói:
- Có sao đâu, nếu thế, đã có Vương hộ tống em về.
Anh đơ ra, cười như mếu chẳng biết đáp trả sao cho phải.

Ngồi xung quanh cái bàn, mấy anh đồng nghiệp đều thầm le lưỡi, lắc đầu than thay cho thằng bé đồng nghiệp phen này vớ phải cá " kình ".

Quả thật, cô bé Vi này quá đỗi bạo dạn và tự tin quá mức.

Anh trưởng team đằng hắng lên tiếng ra tay cứu nguy cho anh:
- À thôi, thức ăn lên rồi kìa, anh em ta chén thôi.

Trời rét quá, có nồi lẩu lai rai là hết nấc đấy!.
Mọi người cùng chuyển chủ đề nhanh chóng thoát khỏi bầu không khí căng thẳng do cô tiểu yêu tên Vi gây ra.

Bản thân cô ta thì vẫn giữ vẻ mặt tỉnh bơ, cười nói tự nhiên chẳng hề ngại ngùng gì, còn gắp thức ăn lia lịa vào bát của anh, ra chiều quan tâm và săn sóc lắm.

Anh miễn cưỡng ngồi bên cạnh, quả thật buổi tất niên năm nay đã bị cô đồng nghiệp ghê gớm này làm cho mất hứng rồi.
Buổi tiệc tất niên kết thúc vào lúc 10 giờ đêm, mọi người không thể ngồi quá lâu vì mai vẫn phải đến công ty làm việc.

Vi theo anh đi ra cửa, bảo:
- Em hơi đau đầu, định ra vẻ một chút nhưng mà đúng là con gái không thể sánh với con trai trong khoản rượu bia được.

Nếu anh không phiền thì có thể đưa em về nhà không?.

Dù sao xe máy của em cũng đang để ở công ty mất rồi.

Sáng mai em gọi taxi đi làm cũng được.
- À...ừm...!Biết sao giờ.

Để anh đưa em về.

Giờ muộn rồi để em về với người lạ cũng không yên tâm, nói gở chẳng may có chuyện gì thì anh áy náy lắm.
- Hihi.

Lại không à?.
Vi cười tươi thích thú, rồi cùng anh đi ra chỗ để xe.

Trong tiết trời lạnh giá của đêm đông, dưới những ánh đèn điện đủ màu sắc lung linh trên những dãy phố, đôi nam nữ đi cùng nhau tựa như đôi tình nhân đang say trong men nồng tình ái, không khiến cho con người ta phải thầm ghen tị và cảm thấy ấm lòng thay.

Tuy nhiên, khuất sau một bức tường của toà nhà lớn gần đó, bóng một chiếc váy trắng muốt hiện ra, tà váy khẽ đung đưa trong tiết trời lặng gió.

Bóng của toà nhà hắt xuống một khối đen đặc trải dài in trên mặt đường lát gạch vuông vức.

Cái váy trắng vừa khéo đứng khuất trong vùng tối ấy, chỉ lộ ra phần chân váy trắng cùng đôi chân gầy guộc mang giày búp bê màu đen.

Từ eo trở lên lọt thỏm trong vùng tối mờ mịt nên chẳng rõ hình dạng ra sao.

Từ bên kia đường vọt tới một con mèo đen với hai mắt xanh lét như rực sáng trong đêm, nó phi qua đường thì đụng phải bóng váy trắng đang ẩn mình sau mép tường.

Lông lá trên mình con vật dựng đứng lên, nó cong đuôi, bốn chân bấu chặt xuống mặt đường lộ ra những cái móng vuốt.


Nhe răng réo lên những tiếng " méo méo " chói tay và ghê rợn.

Khuôn mặt nhỏ bé với hai mắt xanh lục cứ chằm chằm chĩa về khoảng tối sau toà nhà mà gầm gừ.

Từ vùng tối sâu thẳm ấy đột nhiên vươn tới một cánh tay trắng toát rất dài, nhè cổ con vật lông lá tóm lấy rất nhanh lôi tọt vào trong.

Chỉ nghe một tiếng " méo " the thé rít lên thất thanh dưới nền trời tối đen và lạnh giá rồi im bặt.
Anh đẩy cửa căn hộ bước vào.

Hơi sương đêm giăng đầy trên chiếc áo khoác măng tô màu đen.

Anh cởi giày, cởi áo móc lên giá treo rồi lại rót cho mình một cốc nước ấm hớp một ngụm cho ấm bụng.

Lại nhớ tới tình cảnh lúc nãy khi đưa cô gái tên Vi về nhà sau khi tan tiệc.

Thật là công khai quá mức, anh nhoẻn miệng cười.

Cô ta lúc xuống xe rồi còn ý tứ mời anh lên căn hộ bên trên dùng chút trà nóng rồi hãy về.

Nhưng anh khéo léo từ chối, nếu nói về một mối quan hệ tình cảm mới trong lúc này thì quả thực anh chưa sẵn sàng.

Nghĩ thế, lại thở dài một tiếng, tuốt cà vạt ra nằm vật lên giường.

Hơi men cộng với sự mệt mỏi sau một ngày dài khiến anh cứ thế thiếp dần đi lúc nào không biết.
- Trúc!.

Dừng lại!.

Nghe anh nói đã!.
Bóng váy trắng mềm mại vừa tuột khỏi tay anh chạy đi rồi khuất sau những tán cây trong khu rừng rậm rạp xanh rì.

Anh đảo mắt tìm kiếm, khuôn mặt lo lắng.

Có lẽ cô đang hiểu nhầm anh điều gì đó.

Lúc gặp cô, vẻ mặt cô rất giận dữ, đôi mày thanh tú cứ nhíu lại, bờ môi mọng hồng tự nhiên mím chặt không thèm nói với anh lời nào.
Anh tiến tới vòng tay ôm lấy bờ eo nhỏ từ sau lưng cô, khẽ thơm lên mái tóc dài đen mượt mà rồi âu yếm vuốt những lọn tóc nhỏ rối tinh đang loà xoà rũ xuống khuôn mặt nhỏ bé.
- Em giận anh à?.

Có thể nói cho anh biết nguyên nhân được không?.
Không có tiếng trả lời.


Cô gạt hai tay của anh ra khỏi eo mình, đi lên phía trước đứng dưới gốc cây bạch đàn, vẫn chẳng thèm quay đầu nhìn lại.

Anh khổ sở đi theo, giải bày:
- Sao thế?.

Ngốc này!.

Lại ghen đấy phải không?.
- Anh đi cùng cô ta, ăn tối cùng cô ta, anh nói xem, có đáng ghen hay không?.
- Đúng là thế, nhưng anh không hề chủ động, càng không có hứng thú hay gợi tình ý gì với cô ấy cả.

Em đừng trách oan anh có được không?.
- Tấm lòng con người khó nhìn thấu được...!Làm sao có thể chắc chắn...
- Thôi nào!.

Hâm thế!.

Những người như cô ta không phải là mẫu người anh thích.

Chỉ cần em tin anh là được, ngốc à!.
Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai mỏng manh của cô.

Ánh mắt thiết tha chờ đợi một phản hồi.

Cô từ từ xoay người lại, những đường nét thanh tú trên gương mặt lần lượt hiện ra.

Bờ mi rợp bóng cong vút rũ xuống có nét đượm buồn.

Anh như si mê trong vẻ đẹp mong manh tự nhiên thuần khiết ấy, nhẹ nhàng nâng cái cằm thon nhỏ lên, cúi xuống, đặt lên đôi môi thoang thoảng mùi dâu rừng một nụ hôn lưu luyến.

Cửa miệng anh thì thầm:
- Thần tiên bé nhỏ của anh...


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.