Lời Nói Dối Ngọt Ngào (White Lies)

Chương 8



Sau một loạt những trì hoãn nho nhỏ, đã là giữa chiều trước khi chiếc phản lực tư nhân thực sự cất cánh từ phi trường quốc gia Washington, và mặt trời đã dần khuất bóng trên bầu trời mùa đông ảm đạm. Sẽ chẳng có cách nào họ có thể đến được căn nhà gỗ tối đó, vì vậy Frank đã sắp xếp để họ ở qua đêm ở Colorado Springs. Jay ngồi cạnh cửa sổ, từng thớ thịt của nàng căng ra khi nàng liếc xuống cảnh vật chỉ có một màu ở dưới nhưng lại không thực sự nhìn vào nó.

Nàng có cảm giác đang bước khỏi một cuộc đời và tiến vào một cuộc đời khác, vậy mà lại không có cây cầu nào để quay trở lại. Nàng vẫn chưa nói với gia đình nàng về nơi nàng sắp đi; dù họ không gắn bó với nhau lắm, họ vẫn thường xuyên biết mỗi người đang ở đâu. Nàng vẫn chưa gặp bất kỳ ai trong gia đình kể từ Giáng sinh bởi nàng đã ở lại bệnh viện với Steve, và bây giờ nó như thể một mối nối đã bị tách rời.

Steve ngồi bên cạnh nàng, đôi chân dài của anh duỗi ra khi anh ngồi uể oải trên chỗ ngồi thoải mái và nghiền ngẫm vài tờ tạp chí mới nhất. Anh hoàn toàn chăm chú, như thể anh đói khát chữ vậy. Đột nhiên anh khịt mũi và quẳng tờ tạp trí sang một bên. "Anh đã quên những bài phóng sự tin tức có thể có thành kiến như thế nào", anh lẩm bẩm, rồi bật ra một tràng cười ngắn vì lời phát biểu của chính mình. "Cùng với tất cả những thứ khác."

Cái chất giọng nhăn nhó của anh làm vỡ vụn tâm trạng mông lung của nàng và nàng bật cười khúc khích. Mỉm cười, anh quay đầu lại để ngắm nhìn nàng, day day mắt để điều chỉnh chúng. "Trừ khi tầm nhìn của anh ổn định lại, nếu không có lẽ anh cần đến kính để đọc đấy."

"Mắt anh có làm anh khó chịu không ?" nàng hỏi, quan tâm. Anh đã đeo kính râm từ khi họ rời bệnh viện, nhưng đã bỏ nó ra khi họ bước lên máy bay.

"Chúng khá mỏi, và ánh sáng vẫn còn quá chói. Cũng hơi khó để tập trung vào vật thể, nhưng bác sĩ phẫu thuật nói với anh rằng nó có thể trở nên sáng sủa hơn trong ít ngày tới."

"Có thể ?"

"Có khoảng năm mươi phần trăm khả năng là anh sẽ cần đến kính". Anh vươn tới và nắm lấy tay nàng, xoa nhẹ ngón cái của anh lên lòng bàn tay của nàng. "Em vẫn sẽ yêu anh khi anh phải đeo kính chứ ?"

Hơi thở nàng nghẹn lại và nàng nhìn lảng đi chỗ khác. Không khí trở nên nặng nề giữa hai người. Rồi anh siết lấy tay nàng và sống sượng thì thầm, "Được rồi, anh sẽ không ép. Không phải lúc này. Chúng ta có thời gian để sắp xếp mọi thứ."

Vậy là anh định thúc ép sau này, khi họ ở một mình trong căn nhà gỗ đó, huh. Nàng băn khoăn tự hỏi rằng thực sự thì anh muốn gì ở nàng : một lời cam kết đầy cảm xúc, hay chỉ là sự hưởng thụ về thể xác ? Rốt cuộc thì, ít nhất là hai tháng qua anh chẳng quan hệ với người khác giới. Rồi nàng tự hỏi ai đã là người phụ nữ cuối cùng nằm cùng giường với anh, và sự ghen tị làm nàng héo hon, trộn lẫn với nó là nỗi đau. Người phụ nữ đó có ý nghĩa gì với anh không ? Có phải cô ta vẫn đang đợi anh, khóc cho tới khi giấc ngủ tìm đến mỗi đêm bởi vì anh không gọi ?

Họ qua đêm ở một nhà nghỉ ở Colorado Springs. Jay đã ngạc nhiên khi phát hiện ra chỉ có một lớp tuyết mỏng ở trên nền đất, thay vì vài feet tuyết như nàng nghĩ, nhưng lại có những bông tuyết cuộn xoáy trên bầu trời tối đen với lời hứa sẽ có nhiều tuyết hơn vào sáng mai. Cơn giá lạnh thấm xuyên qua áo khoác của nàng, và nàng rùng mình khi kéo sát cổ áo lên quanh tai. Nàng sẽ vui mừng được kiếm thứ gì đó phù hợp hơn để mặc.

Steve mệt mỏi với ngày đầu ra viện của anh, và nàng cũng đang kiệt sức ; đây là một ngày vất vả với cả hai người họ. Nàng gục ngã trên chiếc giường phòng nàng và ngủ lơ mơ trong khi Frank đi mua hamburger cho bữa tối. Họ ăn trong phòng của Frank, và nàng xin phép rời đi ngay sau đó. Tất cả những gì nàng muốn là được thư giãn và suy nghĩ. Cuối cùng nàng chìm đắm trong làn nước nóng, để cho nước cuốn đi sự căng thẳng nơi cơ bắp, nhưng vẫn thật khó để nghĩ một cách rõ ràng. Sự rủi ro mà nàng đang vướng vào khiến nàng hoảng sợ, vậy nhưng nàng biết nàng không thể quay lại. Không thể và sẽ không quay lại.

Nàng thắt dây lưng của chiếc áo choàng tắm thật chặt và mở cánh cửa nhà tắm, rồi đông cứng. Steve đang nằm sóng soài trên giường nàng, đôi tay anh vòng sau đầu khi anh xem ti vi. Hình ảnh thì bật, nhưng âm thanh thì tắt. Nàng nhìn anh, rồi quay sang cánh cửa phòng mình, chân mày nàng nhíu lại vì bối rối. "Em nghĩ em đã khóa cửa rồi mà."

"Đúng vậy. Anh đã mở khóa bằng móc."

Nàng không hề di chuyển đến gần hơn. "Một vài thứ nho nhỏ mà anh còn nhớ ?"

Anh nhìn lên nàng, rồi đu chân khỏi giường và ngồi dậy. "Không, anh không nhớ. Anh chỉ

là biết làm thế nào thôi."

Trời đất, anh còn những kỹ năng đáng ngờ nào khác nữa đây ? Anh nhìn thật gầy nhưng lại nguy hiểm, khuôn mặt bị bóp méo của anh thật thô cứng, có lẽ anh đủ khả năng khiến cho nàng gặp ác mộng, nhưng nàng không sợ anh. Nàng yêu anh quá nhiều, nàng yêu anh ngay từ giây phút nàng chạm vào tay anh và cảm nhận được ý chí muốn sống cháy bỏng trong anh. Nhưng hệ thống thần kinh của nàng lại gào thét khi anh đứng dậy và bước vài bước anh cần để với tới nàng. Khuôn mặt anh lúc này thật gần đến nỗi nàng phải ngước lên để nhìn mặt anh, nàng có thể cảm thấy hơi nóng phát ra từ cơ thể anh, ngửi thấy mùi xạ hương đàn ông nồng ấm trên da anh.

Anh khum khum bầu má của nàng trong lòng bàn tay anh, ngón cái của anh xoa nhẹ lên quầng thâm mệt mỏi mờ mờ dưới mắt nàng, khiến cho sắc xanh của chúng dường như sẫm màu thêm. Nàng tái đi và bồn chồn lo sợ, toàn bộ cơ thể nàng run rẩy. Nàng đã chăm sóc anh hàng tháng nay, dành cả ngày, hàng ngày, bên cạnh anh, mong chờ anh được sống và kéo anh ra khỏi bóng tối. Nàng đã đổ đầy cuộc đời anh đến mức ngay cả cơn sốc vì bị mất trí nhớ cũng nhạt đi khi đem ra so sánh. Nàng đã kéo anh qua khỏi địa ngục. Giờ đây sự căng thẳng đang làm nàng kiệt sức, và anh là kẻ mạnh hơn. Anh có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong nàng, rung lên như một sợi dây sắp đứt rời. Anh trượt cánh tay mình quanh eo nàng và kéo nàng lại cho đến khi cơ thể nàng dựa vào anh. Bàn tay kia của anh dịch chuyển từ má đến mái tóc nâu dày của nàng, cố gắng dùng vừa đủ lực để ép đầu nàng dựa vào vai anh.

"Em không nghĩ đây là một ý hay", nàng thì thầm, nhưng âm thanh bị bóp nghẹt trên người anh.

"Anh lại thấy nó là một ý tưởng cực hay", anh lầm bầm. Mọi thớ thịt trong cơ thể anh đang siết chặt lại, phần thắt lưng của anh đang nặng lên với khao khát. Chúa ơi, anh muốn nàng. Đôi tay anh dịch chuyển trên khắp cơ thể mảnh mai của nàng. "Jay", anh thì thầm dữ dội, và cúi đầu xuống.

Sức ép nóng bỏng đòi hỏi từ miệng anh khiến nàng choáng váng. Lưỡi anh quyện vào lưỡi nàng khiến sâu tận trong nàng như căng ra với ham muốn, nhức nhối đến gần như không thể chịu đựng được. Nàng vòng tay qua cổ anh, níu lấy anh như thể toàn bộ sức lực đã bị rũ sạch khỏi đôi chân nàng. Nàng chỉ lờ mờ nhận ra anh quay người lại, vẫn ôm lấy nàng trong vòng tay anh và buộc nàng lùi dần lại cho đến khi chiếc giường thúc vào sau khớp gối của nàng. Nàng mất thăng bằng, nhưng đôi tay anh đã đỡ lấy nàng khi nàng ngã xuống, và rồi sức nặng rắn chắc của anh đổ xuống nàng.

Nàng đã quên đi cảm giác về sức nặng cơ thể của người đàn ông và nàng thở hổn hển khi sự phản ứng nhanh chóng tràn ngập trong huyết quản. Khuôn ngực rộng của anh ép lấy bầu ngực nàng, và phần chóp đàn ông căng phồng của anh thúc mạnh vào phần mô nữ tính của nàng, hai bắp đùi của anh điều chỉnh chuyển động không ngừng nghỉ của đôi chân nàng.

Anh hôn nàng không biết bao nhiêu lần, chỉ để nàng kịp hít lấy không khí trước khi miệng anh quay trở lại và chiếm lấy miệng nàng lần nữa. Cuồng nhiệt, họ cuốn lấy nhau, muốn nhau nhiều hơn nữa. Anh kéo chiếc thắt lưng áo choàng của nàng cho đến khi nút thắt lỏng ra và hai lần vải tách ra, phơi bày lớp áo ngủ mỏng manh của nàng. Anh rên lên một tiếng dữ dội vì thất vọng bởi rào cản thêm vào này, nhưng trong lúc này anh quá mất kiên nhẫn để có thể xử lý nó. Bàn tay anh phủ lấy ngực nàng, bóp lấy phần thịt mềm mại, ngón cái của anh rê tròn quanh nụ hoa nàng đến khi nó siết lại thành một núm nhỏ.

Nàng khẽ thút thít dưới miệng anh. "Chúng ta không thể", nàng khóc, sự tuyệt vọng và khao khát đang xé nàng ra thành từng mảnh.

"Không thể cái chết tiệt", anh bực bội, nắm lấy bàn tay nàng và di chuyển nó xuống phần cơ thể đang căng cứng dưới lớp vải quần của anh. Những ngón tay nàng giật mạnh trước sự tiếp xúc, rồi nỗi đau bùng lên qua khuôn mặt tái nhợt của nàng, và bàn tay nàng vô tình nấn ná, khảo sát kích cỡ phần khuấy động của anh. Anh nghẹt thở. "Jay, bé yêu, đừng dừng anh lại lúc này !"

Nàng sửng sốt trước tốc độ đam mê nhanh chóng bùng nổ giữa họ đến thế nào, chỉ với một nụ hôn và họ sụp đổ trên giường. Đôi môi nàng run rẩy khi nàng nhìn lên anh. Nàng thậm chí còn không biết tên anh! Những giọt nước mắt bùng lên trong mắt nàng và nàng cố xóa nhòa chúng.

Anh rên rỉ trước dòng chất lỏng đang phản chiếu trong mắt nàng và hôn nàng lần nữa với niềm đam mê dữ dội. "Đừng khóc. Anh biết nó quá nhanh, nhưng tất cả mọi thứ sẽ ổn thôi. Chúng ta sẽ kết hôn sớm nhất có thể, và lần này chúng ta khiến nó tốt đẹp."

Vô cùng sửng sốt, nàng rối loạn nuốt khan và xoay sở vừa đủ để nói. "Kết hôn ? Anh có nghiêm túc không ?"

"Nghiêm túc như một cơn đau tim đó bé yêu ạ", anh nói, và nhăn nhở cười một cách xấu xa.

Nước mắt chực trào ra lần nữa, và lại một lần nữa nàng buộc chúng ngừng lại. Sự khốn khổ lấp đầy trong nàng. Nàng không muốn gì hơn là được kết hôn với anh, nhưng nàng không thể. Nàng sẽ không kết hôn với anh dưới lớp vỏ giả tạo, giả vờ anh là một ai đó mà anh không phải. Hôn nhân như thế có lẽ thậm chí còn không hợp pháp. "Chúng ta không thể", nàng thì thầm, và một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng trước khi nàng kịp ngăn lại.

Anh lau đi phần ẩm ướt nơi thái dương nàng với ngón cái của anh. "Tại sao chúng ta lại không thể ?" anh hỏi với sự xúc động dữ dội. "Chúng ta đã từng làm thế trước đây. Chúng ta có thể làm tốt hơn lần này, với kinh nghiệm trước kia của chúng ta."

"Nếu như anh đã tái hôn rồi thì sao ?" Nàng nghẹn ngào thổn thức khi nàng điên cuồng cố nghĩ ra một lời bào chữa. "Ngay cả khi anh chưa tái hôn, giả sử như có một ai đó khác ? Cho đến lúc anh lấy lại ký ức, chúng ta sẽ không biết !"

Anh đông cứng lại ở trên nàng, rồi, với một cái thở dài, anh lăn khỏi nàng và nằm ngửa ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Anh chửi thề dứt khoát chính xác bằng tiếng Anglo-Saxon. "Được rồi", cuối cùng anh nói. "Chúng ta sẽ gọi Frank kiểm tra vấn đề này. Quỉ thật, Jay, anh ta vốn dĩ đã kiểm tra rồi mà ! Đó không phải là lý do mấy tên đó phải tìm đến em để nhận dạng anh sao ?"

Quá trễ để nàng có thể nhìn thấy cái bẫy đó, và để nhận ra rằng anh sẽ không định từ bỏ ; với sự kiên định ghê gớm như mọi khi của mình, anh đang san phẳng mọi chướng ngại vật trên lối đi của mình. "Anh có thể vẫn có...vẫn có ai đó yêu anh, ai đó đang chờ đợi anh."

"Anh không thể hứa với em rằng anh không có", anh nói, quay đầu để quan sát nàng với đôi mắt hau háu vàng của mình. "Nhưng đó không phải là một rào cản hợp pháp. Anh sẽ không để em rời khỏi anh chỉ bởi một người đàn bà vô danh ở đâu đó có lẽ phải lòng anh."

"Cho đến khi anh lấy lại được trí nhớ, anh không thể biết rằng anh không yêu ai đó khác cả !"

"Anh biết", anh ngắt lời, chống người lên bằng khuỷu tay và ngả người qua nàng. "Em cứ tiến tới với cái cớ đó, nhưng lý do thực sự là em đang sợ hãi trước anh, phải không ? Tại sao ? Chết tiệt, anh biết em yêu anh, vậy thì vấn đề là gì ?"

Anh quá chắc chắn một cách kiêu ngạo về sự dâng hiến của nàng đến nỗi cơn giận của nàng bùng lên, nhưng chỉ trong giây lát. Điều đó là sự thật. Nàng đã để lộ ra điều đó trong cả ngàn cách. Nàng thừa nhận yếu ớt, "Em có yêu anh". Sẽ chẳng đạt được gì khi phủ nhận điều đó cả, và thực tế việc nói to điều đó thì tự nó cũng đã có sự ngọt ngào đau đớn riêng.

Khuôn mặt anh dịu đi và anh đặt bàn tay còn lại của mình lên ngực nàng, dịu dàng khum lấy chúng. "Vậy tại sao chúng ta lại không nên kết hôn ?"

Thật khó để tập trung được khi mà lòng bàn tay anh đang thiêu đốt da thịt nàng qua lớp vải cotton mỏng manh của tấm áo ngủ, và cơ thể nàng lại bị kích thích lần nữa. Nàng muốn anh nhiều như anh muốn nàng vậy, và từ chối anh là điều khó khăn nhất mà nàng từng làm, nhưng nàng lại không có lựa chọn nào khác. Cho đến khi ký ức của anh trở lại, nàng sẽ vẫn sống trong tù ngục. Nàng không thể lợi dụng anh lúc này bằng cách lừa anh kết hôn với nàng được.

"Thế nào ?" anh nôn nóng gặng hỏi.

"Em yêu anh", nàng nhắc lại lần nữa. Đôi môi nàng run rẩy. "Hỏi em lần nữa khi ký ức của anh trở lại, và em sẽ nói 'vâng'. Cho đến lúc đó, cho đến khi cả hai chúng ta đều chắc

chắn rằng đó là điều anh muốn, em...em chỉ không thể."

Mặt anh cứng lại. "Quỉ thật, Jay, anh biết mình muốn gì."

"Chúng ta đã bị ném vào với nhau do tình thế bắt buộc ! Chúng ta không biết nhau trong hoàn cảnh bình thường. Anh không phải người đàn ông mà em đã cưới..." điều đó mới đúng làm sao ! "...và em cũng không còn là người đàn bà như trước đây. Chúng ta cần thời gian ! Khi ký ức của anh trở lại..."

"Điều đó không được đảm bảo chắc chắn", anh ngắt lời, giọng anh gay gắt với sự thất vọng. "Lỡ như ký ức của anh không bao giờ trở lại ? Lỡ như có những tổn thương vĩnh viễn trong não anh ? Rồi sao ? Có phải em vẫn định nói không vào thời gian này năm tới ? Hay năm năm tới nữa ?"

"Em không nghĩ anh bị tổn thương não", nàng yếu ớt nói. "Anh hồi phục khả năng nói và vận động quá dễ dàng."

"Đó không phải vấn đề !" Anh đang giận điên. Trước khi nàng có thể di chuyển, anh lăn lên người nàng và ghim hai cánh tay nàng vào giường. Anh quá gần đến nỗi nàng có thể nhìn thấy đốm vàng trong mắt anh, những sợi lông mi quăn đen, và vết sẹo bé tí xíu trên lông mày trái của anh mà nàng chưa từng để ý trước đây. Anh hít một hơi dài và từ từ thả lỏng, cơn tức giận tan đi khi anh chuyển động trên phần mềm mại của cơ thể nàng, để nàng cảm nhận được phần cứng ngắt trong anh. "Anh sẽ không chờ mãi mãi", anh nhẹ cảnh báo. "Anh sẽ có được em. Nếu không phải bây giờ, thì là sau này."

Rồi anh lăn khỏi người nàng, di chuyển với dáng vẻ lặng yên khác thường đã trở nên quá rõ rệt từ khi mắt anh không còn bị băng lại nữa. Trước đây đã từng có dấu hiệu về nó, biểu lộ sự kiểm soát tuyệt vời của anh qua cách anh chuyển động, nhưng giờ đây nó gây ấn tượng sâu sắc. Anh không chỉ là di chuyển, anh lướt đi, những cơ bắp của anh gợn lăn tăn với dòng chảy sức mạnh. Jay nằm im trên giường, cơ thể nàng bị thiêu cháy bởi sự hụt hẫng và cảm giác xúc động còn lưu lại từ sự tiếp xúc với cơ thể của anh, đôi mắt nàng dán vào cánh cửa anh đã đóng lại phía sau mình.

Anh là ai ? Nỗi kinh hãi cuốn qua nàng lần nữa, nhưng lần này là cho anh. Anh là một điệp vụ, hiển nhiên rồi, nhưng không chỉ là một điệp vụ bình thường. Anh rõ ràng đã được huấn luyện cao; anh đủ quý giá để chính phủ sẵn lòng dành ra cả một gia tài để bảo vệ anh, cũng như dựng nên bức tranh ghép tỉ mỉ này cùng với nàng như một cộng sự không hề có chút nghi ngờ. Nếu không phải vì mắt của anh, nàng có lẽ sẽ không bao giờ nghi ngờ một điều gì cả. Nhưng nếu như anh đáng giá như vậy với chính phủ của anh, thì logic cũng nói với nàng rằng ít nhất anh cũng có giá trị như vậy với kẻ địch của anh. Tất cả mọi thứ đều có sự cân bằng của nó; bất kể phạm vi đã được dùng để bảo vệ anh dài đến đâu, kẻ địch của anh cũng sẵn lòng mất công sức ngang bằng như vậy để tìm ra và tiêu diệt anh.

Với mỗi phần mới được khám phá ra của anh, tiền thưởng dường như lại cao thêm. Giờ đây nàng biết rằng anh có kỹ năng thành thạo trong một công việc bắt buộc bí mật nào đó. Nàng đã nhặt nhạnh được vài biệt ngữ tại Bethesda; nàng đã nghe nó được gọi là gì nhỉ ?

Sự xâm nhập nhanh như chớp ? Không, xâm nhập êm ru. Họ gọi nó là xâm nhập êm ru. Khó nhận biết là sự tấn công với vũ khí. Có lẽ cái khóa ở cửa một khách sạn bên đường không phải là cái khóa khó nhất hiện giờ, nhưng nàng biết kiểu phá khóa đó nằm ngoài khả năng của một công dân bình thường. Một kẻ trộm giỏi sẽ không gặp bất kỳ rắc rối nào với nó, cũng như... một điệp vụ giỏi.

Và cả cách anh di chuyển. Đầy kiểm soát và uyển chuyển như một vũ công vậy, nhưng chuyển động của một vũ công thì đầy thi vị, trong khi những chuyển động của Steve lại gợi lên sự nguy hiểm không lời.

Trí tuệ của anh. Không một chi tiết nhỏ nào có thể thoát khỏi anh. Anh được huấn luyện để chú ý và vận dụng mọi thứ. Ngay từ đầu Frank đã nghe theo anh, một dấu hiệu khác chứng tỏ tầm quan trọng của anh.

Và anh đang gặp nguy hiểm. Có lẽ không phải là gặp nguy hiểm ngay lúc này nhưng nàng biết nó ở đó, đang chờ đợi anh.

Chuông điện thoại vang lên vào hai giờ sáng ở phòng Frank, và anh ta cằn nhằn một câu chửi thề ngái ngủ khi anh ta dò dẫm tìm cái ống nghe. Nó là một bản năng thứ hai khi anh ta không bật đèn lên, điều này có thể báo động cho bất kỳ kẻ theo dõi ở bên ngoài nào rằng anh ta đang thức. Cũng như anh ta không phải hỏi ai ở đầu dây, bởi vì chỉ có một người biết được họ ở đâu.

"Nghe đây", anh ta nói, và ngáp.

"Piggot lộ mặt rồi", Người đó lên tiếng. "Đông Berlin. Chúng ta không kịp bắt hắn, nhưng chúng ta kịp tìm ra rằng hắn biết có người sống sót sau vụ nổ và đã làm vài cuộc điều tra."

"Vỏ bọc vẫn giữ được chứ ?"

"Nếu như Piggot đã đi dò hỏi, như vậy tức là đã có vài nghi ngờ. Kiểm soát lại cho chắc rằng mọi dấu vết đã được che đậy. Tôi không muốn có bất cứ ai ngoài hai chúng ta biết được họ ở đâu. À mà anh chàng của chúng ta thế nào ?"

"Tốt hơn tôi có thể làm, nếu hôm nay là ngày đầu xuất viện sau hai tháng của tôi. Anh ta khỏe hơn là tôi tưởng. Thêm một điều nữa : tôi sẽ không bao giờ tin điều này, nhưng tôi nghĩ anh chàng đã phải lòng cô nàng rồi. Không chỉ là anh ta dựa dẫm vào cô ấy, tôi nghĩ anh ta thực sự nghiêm túc đấy."

"Trời đất", Người đó thốt lên, giật mình. Rồi anh ta bật cười. "Tốt thôi, điều đó xảy ra càng tốt cho chúng ta. Tôi cũng đã nhận được báo cáo bệnh tình của anh ta ở đây. Não của anh ta bị thương tổn, dù có, thì cũng rất nhỏ. Anh ta là một phép màu sống, đặc biệt là tốc độ hồi phục của anh ta. Anh ta có thể hồi phục lại toàn bộ trí nhớ nhưng có lẽ sẽ cần đến một ngòi nổ hay cái gì đó để giải thoát nó. Chúng ta có thể phải đưa gia đình anh ta đến, hoặc đem anh ta về nhà, nhưng phải chờ đến lúc chúng ta tìm được Piggot. Cho đến khi đó, anh ta tiếp tục ở ẩn."

"Cái ngày chúng ta bắt được Piggot, chúng ta kể cho anh ta – và Jay - chuyện gì đang xảy ra ?"

Người đó thở dài. Anh ta nghe có vẻ mệt mỏi. "Tôi hy vọng khi đó anh ta đã phục hồi ký ức rồi. Chết tiệt, chúng ta cần biết chuyện gì đã xảy ra ở đó, và anh ta đã tìm ra cái gì. Nhưng dù có ký ức hay không, anh ta vẫn phải ở lại đó cho đến khi chúng ta bắt được Piggot. Anh ta phải là Steve Crossfield."

Steve dậy sớm và nằm dài trên giường, cảm thấy sự mệt mỏi vẫn còn đè nặng trên cơ thể, cũng như sự hụt hẫng tình dục vẫn gây phiền toái cho anh suốt vài tuần nay. Anh đã thử, nhưng ngay cả những bài tập nghiêm khắc anh đang tập luyện cũng chưa khôi phục được sức khỏe của anh đến điểm mà anh muốn. Ngày hôm qua đã rút kiệt sức lực của anh. Anh cười chua cay, nghĩ đến việc có lẽ là một điều tốt khi Jay từ chối anh, bởi có khả năng anh sẽ đổ sập trên nàng ngay giữa cuộc làm tình. Chết tiệt thật.

Anh không định để lời từ chối của nàng ngáng đường anh, nhưng sự mất sức này lại là một vấn đề khác. Anh phải quay lại với thể trạng cũ. Nó không chỉ là anh không hài lòng với việc thiếu sức và sự hạn chế cơ thể này; anh có một cảm giác cứ dai dẳng bám lấy anh rằng anh cần phải ở thể trạng tốt nhất phòng khi.. cái gì nhỉ ? Anh không biết anh đang ngóng chờ điều gì xảy ra, nhưng anh có một cảm giác khó chịu. Nếu có bất kỳ điều gì xảy ra, anh phải ở trạng thái tốt nhất để có thể bảo vệ Jay và xử lý tình thế.

Sau khi bật dậy khỏi giường, đầu tiên anh vơ lấy khẩu súng ngắn vốn được đặt trên chiếc bàn cạnh giường và đặt nó trên sàn, trong tầm với. Rồi nằm úp xuống và bắt đầu chống đẩy, đồng thời lặng lẽ đếm. Ba mươi là giới hạn tối đa. Đã bắt đầu thở dốc, anh lăn ngang và móc chân vào gầm giường, hai tay đặt sau đầu, và nằm xuống rồi bật dậy. Những vết sẹo mới trên bụng anh đập mạnh với sức căng anh đang đặt lên chúng, và mồ hồi túa ra trên trán. Anh phải dừng lại ở con số mười bảy. Chửi thể trong sự chán ghét, anh nhìn xuống cơ thể mình. Anh đang ở trong một thể trạng đáng thương hại.

Trước đây anh có thể thực hiện một trăm lần chống đẩy vả bật ngửa mà không hề thở dốc – Anh bất động, chờ cho một nửa ký ức quay lại, chờ cho cánh cửa trí óc mở ra, nhưng không gì xảy ra cả. Chỉ trong một giây anh có một cái nhìn thoáng qua về cuộc đời anh trước đây, rồi sau đó cánh cửa lại đóng lại. Bác sĩ đã bảo anh đừng quá ép buộc nó, nhưng cái cánh cửa trống rỗng chết tiệt đó cứ trêu chọc anh. Có cái gì đó anh cần phải biết, và cơn thịnh nộ dần thành hình trong anh bởi anh không thể vượt qua trở ngại đó.

Đột nhiên anh nghe tiếng bước chân bên ngoài cánh của, và anh vừa lăn, vừa vồ lấy khẩu súng. Nằm sấp trên tấm thảm, anh chĩa khẩu súng về phía cửa và chờ. Tiếng bước chân dừng lại và một chất giọng gắt gỏng vang lên, "June, nhanh lên. Chúng ta cần khởi hành sớm và em thì lãng phí đủ thời gian rồi."

"Liệu thị trấn có biến mất nếu chúng ta đến đó vào bốn giờ thay vì ba giờ không ?" một chất giọng phụ nữ cũng gắt gỏng ngang bằng đáp lời.

Steve thở ra và đứng dậy, nhìn chằm chằm vào khẩu súng ngắn trong tay mình. Nó vừa vặn trong lòng bàn tay anh như thể anh được sinh ra để giữ nó. Nó là một khẩu Browning tự động, nòng cao, và nạp đạn với đầu đạn rỗng có thể tạo một lỗ vào và một lỗ ra lớn hơn. Frank đã đưa nó cho anh khi còn ở bệnh viện trong khi họ chờ Jay trở lại và bảo anh giữ nó, chỉ để phòng ngừa bất trắc thôi. Khi Steve vươn tay cầm lấy nó, nó như thể một phần của anh đã quay lại. Anh đã không nhận ra thật khác lạ làm sao khi không trang bị vũ khí, cho đến khi khẩu súng ngắn được đặt vào trong tay anh.

Phản ứng của anh vừa rồi đã nói lên rất nhiều về cuộc sống mà anh đã trải qua; nó đã trở thành bản năng thứ hai của anh khi đặt khẩu súng trong tầm với ngay cả khi đang luyện tập, và bản năng thứ hai khi anh coi những bước chân tiến gần đến kia như một mối nguy có thể xảy ra. Có lẽ Jay đã khôn ngoan khi li hôn với anh lần đầu tiên. Có lẽ không phải là điều tốt khi anh cố tìm đường bước vào cuộc sống của nàng, khi xem xét những mối nguy hiểm của anh.

Khẩu súng trong tay anh là khẩu súng hạng nặng loại tốt, nhưng nó không thể so sánh với cảm giác trên cơ thể của Jay được. Nếu phải chọn lựa giữa Jay và công việc của anh, thì công việc thua. Anh đã là một tên khốn ngu ngốc trong hôn nhân trước đây của họ, nhưng anh không định làm rối tung cơ hội thứ hai này. Bất kể kẻ nào anh làm việc cho sẽ đều phải tái bổ nhiệm anh, đem anh vào, hoặc anh sẽ rời khỏi hoàn toàn. Sẽ không còn những cuộc gặp bí mật, không còn bất kể tên sát thủ nào bám theo anh. Chết tiệt, đã đến lúc anh ổn định và để những gã hung hăng trẻ tuổi có cơ hội của họ. Anh đã ba mươi bảy, đã quá độ tuổi mà hầu hết nhưng gã đàn ông khác có vợ và gia đình rồi.

Nhưng anh sẽ không nói với gã đó cho đến khi ký ức của anh trở lại, anh nghĩ một cách giễu cợt trong khi tắm rửa. Cho đến lúc đó, anh sẽ không thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai, ngoại trừ Jay.

***

Họ mua giày ống, tất và đồ lót giữ nhiệt ở Colorado Springs, quần jean và áo nỉ trong một thị trấn khác, mũ và áo khoác lông cừu trong một thị trấn khác nữa. Jay còn mua một cái áo jacket dày có mũ trùm đầu, và vài cái áo ngủ bằng vải nỉ để dự trữ. Hai chiếc xe mà Frank đã kiếm được là loại xe Jeep với bốn bánh dẫn động cùng lốp đi trên tuyết, vì vậy họ đã có một chuyến đi tốt đẹp, dù cho càng đi xa thì tuyết càng dày hơn.

Frank lái chiếc xe Jeep dẫn đầu, với Steve và Jay trong chiếc đằng sau. Jay chưa bao giờ lái một chiếc xe sang số trước đây, vì vậy việc lái phụ thuộc vào Steve. Lúc đầu Jay đã lo lắng về đôi chân anh, nhưng anh dường như không gặp khó khăn với việc nhấn ga hay thắng phanh, vì vậy sau một khoảng thời gian nàng ngừng lo lắng và bắt đầu chú ý đến cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp khi họ lái về hướng tây trên đường U.S. 24. Bầu trời, vốn quang đãng, dần dần trở nên nặng nề với những đám mây đang lượn lờ, và những bông tuyết bắt đầu rơi. Thời tiết cứ như vậy và không tệ hơn, họ tiếp tục trải qua một quãng thời gian tốt đẹp ngay cả khi họ đi tắt trên đường cao tốc. Rồi họ rời khỏi đường cao tốc và rẽ sang một đường phụ với ít xe cộ qua lại và tuyết nhiều hơn, cùng với nó là tốc độ tuyết rơi nhanh hơn. Sau đó Frank rẽ vào một con đường đất xuyên quanh những ngọn núi trong khoảng thời gian dường như đã hàng giờ, và cuối cùng anh ta tiếp tục đi trên một lối tắt khác. Jay có thể thấy không có bất kỳ con đường rõ ràng hay thậm chí một lối mòn nào; họ chỉ đơn giản là đi lên trên một ngọn núi theo một lộ trình dễ đi nhất.

"Em tự hỏi liệu anh ta có biết mình đang đi đâu không", nàng càu nhàu, bám lấy chiếc ghế khi chiếc xe Jeep nảy bật sang một bên.

"Anh ấy biết đường. Frank là một đặc vụ giỏi mà", Steve thờ ơ đáp lời, về số để lên dốc. Ngay khi họ lên tới đỉnh, họ dường như đang ở trên một đồng cỏ rộng và cao, dốc và trải dài tới hàng dặm trước mắt họ. Họ lái xe men theo bìa rừng đến khi đồng cỏ đột nhiên kết thúc, và rồi họ đi dốc xuống sườn núi. Tiếp theo họ lại trèo lên một ngọn núi khác, nơi có lối mòn trải rộng vừa đủ để thích hợp với chiếc Jeep. Trên sườn bên của mặt đá, và trên mặt kia, không có gì ngoài khoảng cách tăng thêm với phần chân núi. Sau đó họ cũng leo lên đỉnh của ngọn núi đó, và đi tới một bãi cỏ tròn khác. Khi mặt trời khuất dần sau chóp núi phía Tây, Steve liếc mắt về phía bìa rừng bên trái họ : "Đó chắc chắn phải là căn nhà gỗ."

"Ở đâu ?" Jay hỏi, háo hức ngồi dậy. Chỉ nghĩ đến việc có thể thoát khỏi chiếc xe này và được duỗi chân ra cũng đã là thiên đường rồi.

"Ở chỗ mấy thông, ngay bên phải ấy."

Rồi nàng nhìn thấy nó và thở dài nhẹ nhõm. Nó chỉ là một căn nhà gỗ bình thường, nhưng nó được hoan nghênh như một khách sạn xa hoa vậy. Nó ở ngay dưới những cái cây, phải đứng trước mặt tiền mới nhìn thấy được. Bởi vì nó được xây trên sườn núi, nên phần trước cao hơn phần sau; có sáu bậc thang gỗ dẫn lên hiên bao quanh nhà. Nhà chái để đặt chiếc Jeep được xây trên phía sau của căn nhà gỗ, và ba mươi thước phía cuối là một nhà xưởng.

(nhà chái : nhà hoặc lán nhỏ có mái dựa vào tường hoặc hàng rào một ngôi nhà lớn hơn)

Họ đỗ xe dưới nhà chái và khó nhọc bước ra, uốn cong lưng để giãn những cơ bắp đau nhức. Không khí thật quá khô và lạnh đến nối gần như đau khi hít vào, nhưng mặt trời lặn đang vẽ lên nền tuyết và nóc nhà một sắc đỏ, vàng và tím huyền diệu, và Jay đứng đó bất động và bị mê mẩn, mãi cho đến khi Steve thúc nàng chuyển động.

Phải mất đến vài chuyến mới bê được hết tất cả mọi thứ vào; rồi Frank kéo Steve đến nhà xưởng để chỉ cho anh xem máy phát điện hoạt động thế nào. Rõ ràng rằng ai đó đã bật nó lên, bởi vì bóng đèn điện đang hoạt động và tủ lạnh đang rền rền kêu. Jay kiểm tra phòng dự trữ đồ ăn nhỏ và tủ lạnh, rồi tìm thấy chúng hoàn toàn đầy đồ hộp và thịt lạnh.

Nàng làm một cuộc đi dạo ngắn vòng quanh ngôi nhà. Ngay cạnh căn bếp là một phòng để đồ nhỏ với máy giặt và sấy khô hiện đại. Không có phòng ăn, chỉ có một chiếc bàn gỗ tròn với bốn chiếc ghế ở một góc bếp. Phòng khách được trang bị một cách ấm cúng theo phong cách Early American, với ghế bọc nhung. Một tấm thảm móc có màu nâu và xanh che phủ sàn nhà gỗ, và một mặt tường gần như bị choán hết bởi một lò sưởi bằng đá khổng lồ. Có hai phòng ngủ cùng kích cỡ, thông với cùng một phòng tắm. Jay nhìn chằm chằm vào cánh cửa nối, tìm nàng đập hơi nhanh với ý nghĩ chia sẻ phòng tắm với anh.

Nàng biết sự thân thuộc của những chiếc khăn ẩm treo cạnh nhau, mỹ phẩm lẫn lộn với nhau, một tuýp thuốc đánh răng dùng chung. Râu của anh trong bồn rửa mặt, dao cạo của anh ở một bên. Những chi tiết nhỏ của việc sống chung ít nhất cũng quyến rũ như việc ăn nằm vậy, đan cuộc sống của họ vào nhau với mỗi khoảnh khắc trong ngày.

Cửa sau đóng sầm lại, và Steve gọi, "Em ở đâu ?" . Chất giọng dữ dội của anh thậm chí còn gay gắt hơn bình thường vì thở trong không khí lạnh.

"Khám phá", nàng đáp lời, rời phòng tắm và đi qua cửa phòng ngủ. "Có bất kỳ phản đối nào không khi em lấy phòng ngủ đằng trước ? Nó có quang cảnh đẹp nhất."

Củi đã được đặt trong lò sưởi. Anh cúi xuống và đánh một que diêm vào trước lò, rồi giữ nó với một tờ giấy và đốt nó dưới những khúc gỗ, không trả lời cho đến khi anh đứng thẳng dậy. "Để anh xem xét chúng đã."

Hơi ngạc nhiên, Jay bước sang một bên và để anh bước vào. Anh kiểm tra vị trí của cửa sổ và khóa, mở tủ quần áo và nhìn vào trong nó, rồi bước vào nhà tắm.

"Nó là một nhà tắm liền", nàng chỉ ra.

Anh lầm bầm và mở cửa bước vào phòng ngủ thứ hai. Cửa sổ của cả hai phòng đều ở trên tường bên, nhưng bởi vì phần sau của căn nhà gần với mặt đất hơn phần trước, nên cửa sổ của phòng ngủ thứ hai dễ đột nhập từ bên ngoài hơn. "Được rồi", anh nói, cũng kiểm tra luôn khóa trên cửa sổ phòng anh. "Nhưng nếu em nghe thấy bất kỳ cái gì trong đêm thì em phải đánh thức anh đấy. Được không ?"

"Vâng", nàng nói, họng nàng thắt lại. Tất cả những thứ này đều là bản năng thứ hai với anh. Anh chắc cũng nghĩ có gì đó nguy hiểm, bất chấp tất cả những sự phòng ngừa mà Frank đã làm. Nàng đã muốn nghĩ rằng họ được an toàn ở đây, nhưng có lẽ không phải. Điều tốt nhất nàng có thể làm là không tranh luận với anh.

Anh đưa mắt nhìn nàng, và khuôn mặt dữ dội của anh dịu đi một chút. "Xin lỗi. Anh đoán mình phản ứng quá mạnh với một hoàn cảnh mới lạ. Anh không có ý làm em sợ." Bởi sự căng thẳng chưa nhạt đi trong mắt nàng, anh bước đến chỗ nàng, khum mặt nàng trong tay anh, rồi hôn nàng. Khuôn miệng đầy đặn, căng mọng, gợi tình tuyệt vời của nàng hé mở cho anh và lưỡi anh trêu đùa lưỡi nàng. Jay đặt bàn tay nàng lên bờ vai anh và hưởng thụ luồng nhiệt từ cơ thể anh trên nàng. Căn nhà không quá băng giá, nhưng nó còn xa mới ấm áp.

Anh giữ nàng dựa vào anh trong giây lát, rồi miễn cưỡng thả nàng ra. "Hãy đi xem nơi này có thức ăn không nhé. Nếu anh không được ăn sớm, anh sẽ ngã xuống mất". Nàng nhận ra anh không hề thổi phồng điều đó. Nàng có thể cảm thấy cơn run rẩy yếu ớt từ những bắp thịt của anh, một dấu hiệu của sự căng thẳng quá mức anh ép lên cơ thể mình ngày hôm nay.

Ngẫu nhiên nàng vòng tay mình quanh hông anh khi họ quay về phòng khách. "Em đã kiểm tra thức ăn rồi. Chúng ta có gần như tất cả những gì mà bao tử của chúng ta cần, miễn là chúng chỉ cần những món ăn thường thôi. Nếu anh muốn tôm hùm hay nấm đen, anh không gặp may rồi."

"Anh sẽ ổn với một ca súp", anh mệt mỏi nói, và rên rỉ khi anh ngồi xuống một trong những chiếc ghế dễ chịu. Anh giãn chân ra, thờ ơ xoa bóp bắp đùi anh.

"Chúng ta có thể làm tốt hơn thế", Frank nói khi anh ta đem vào một ôm đầy củi, đúng lúc nghe được lời bình luận của cùng của Steve. Anh ta chất củi trước lò sưởi rồi phủi bụi tay mình. "Tôi nghĩ. Tôi không phải là đầu bếp giỏi đâu". Rồi nhìn vào Jay đầy hy vọng, và nàng phá lên cười.

"Tôi sẽ xem mình làm được gì. Tôi là một phù thủy thực sự với những bữa tối nấu bằng lò vi sóng, nhưng tôi lại chẳng thấy một cái lò vi sóng ở đây, vì vậy tôi hơi mất phương hướng một chút đấy."

Nàng quá mệt để làm nhiều, nhưng nó không lấy mất nhiều công sức để mở hai can thịt bò hầm lớn và hâm nóng chúng, hoặc rán những ổ bơ bằng bếp ga. Họ gần như im lặng khi ăn, và sau khi Frank giúp nàng rửa vài cái đĩa, họ chờ đến lượt tắm. Đến tám giờ họ đi ngủ, Jay và Steve ngủ trong phòng ngủ riêng của mình và Frank cuộn tròn trong chăn trên đi văng.

Họ dậy sớm vào sáng hôm sau, và sau một bữa sáng ngon lành Frank và Steve đi dạo trên tuyết. Bếp ga và lò nước nóng vận hành bằng khí butan, và bể chứa nước đã được đổ đầy; nó không cần đổ đầy lại cho đến tận mùa xuân. Bình nhiên liệu cho máy phát điện sẽ cần được nạp lại, nhưng tất cả những gì Steve phải làm là liên lạc với Frank qua máy tính, và bình nhiên liệu sẽ đươc đưa đến bằng trực thăng. Họ không muốn một chuyến giao hàng đến căn nhà bằng bất kỳ công ty thương mại hay công cộng nào, và, dù trong bất kỳ trường hợp nào, căn nhà quá khó để đi đến cho bất kỳ xe tải chở nhiên liệu bình thường nào.

Nó là một quá trình phức tạp, nhưng nó có nghĩa là nơi này là một nhà nghỉ cực kỳ an toàn, không có trong danh sách của bất kỳ hồ sơ nào. Nói chung, nơi này được dự trữ cho một cuộc viếng thăm dài hạn, dù Frank không thể không ước rằng Steve sẽ phục hồi trí nhớ sớm và đặt một dấu chấm hết cho tất cả những chuyện này, hoặc cái gã Piggot kia sớm bị bắt giữ.

"Thị trấn gần nhất là Black Bull, dân số một trăm ba mươi ba", Frank nói. "Đi xuống con đường đất và rẽ phải, và anh cuối cũng sẽ đến đó. Nó có một cửa hàng tạp hóa bán lẻ với những loại thức ăn và đồ dự trữ cơ bản. Nếu anh muốn bất kỳ thứ gì cảnh vẻ hơn, anh sẽ phải tìm đến thị trấn lớn hơn, nhưng giữ ở mặt nghiêng thấp thôi nhé. Anh sẽ có đủ tiền mặt trong khoảng một vài tháng, nhưng hãy để tôi biết nếu anh cần thêm."

Steve phóng tầm mắt qua đồng cỏ màu trắng. Không khí thật trong lành, mặt trời buổi sớm chói lòa trên nền tuyết không tì vết, đến nỗi nó làm đau mắt anh. Cái lạnh giá thiêu đốt phổi anh. Cả vùng đất thật quá rộng lớn và trống rỗng đến nỗi nó gây cho anh một cảm giác kỳ quái, nhưng cùng lúc đó là cảm giác gần như thỏa mãn. Anh đang nôn nóng chờ Frank rời đi để anh có thể cuối cùng cũng được ở một mình, hoàn toàn một mình, cùng Jay.

"Anh được an toàn ở đây", Frank thêm vào. "Người đó thỉnh thoảng vẫn sử dụng nó." Anh ta liếc nhìn lên căn nhà gỗ. "Tôi sẽ không đem Jay đến đây nếu nó không an toàn. Cô ấy là một thường dân, vì vậy chăm sóc kỹ cho cô ấy nhé, ông bạn."

Một cảm giác ngưa ngứa, một sự nhận biết tăng cường, đã chộp lấy Steve khi Frank nhắc đến Người đó. Nó không phải là một cảm nhận về sự nguy hiểm mà là một kiểu kích thích. Những ký ức ở đó, nhưng bị phong tỏa khỏi tâm trí anh bởi những ảnh hưởng còn lại sau vụ nổ. Người đó là một mảnh khác của bức tranh ghép.

Anh bắt tay Frank, và mắt họ gặp nhau ánh lên tình bạn giữa những người đàn ông, những người đã cũng sát cánh trong hoạn nạn. "Anh có lẽ sẽ không gặp lại tôi cho đến khi chuyện này kết thúc, nhưng tôi sẽ luôn theo dõi", Frank nói. "Tốt hơn hết tôi nên đi thôi. Trời có lẽ sẽ bắt đầu đổ tuyết lần nữa vào chiều nay."

Họ vào trong và Frank lấy đồ đạc của mình, rồi chào tạm biệt Jay. Nàng ôm lấy anh ta, ánh mắt sáng chói một cách mập mờ. Frank đã là tảng đá vững chắc cho nàng trong suốt hai tháng qua, và nàng sẽ nhớ anh ta. Ngoài ra anh ta cũng là cái đệm giữa nàng và Steve, khi anh ta rời đi rồi, sẽ chỉ còn có hai người bọn họ.

Nàng liếc nhìn Steve, phát hiện ra anh đang quan sát nàng một cách tập trung. Đôi mắt nâu nhạt của anh đang rực sáng, vàng hơn cả một vài giây trước đó, giống như mắt của loài ăn thịt đã tia thấy con mồi của nó.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.