Chú Lý, ông Chu, Thế Khải vừa ra đã gặp ông Thẩm mới đi làm về.
- '' Ông chủ sau về trễ vậy ạ ''. Nhìn thấy ông chủ ngà ngà say nên chú Lý khá lo lắng mà hỏi.
- '' Không sao chỉ là gặp đối tác nên uống một chút thôi mà, ông cứ yên tâm ''. Ông Lý này cứ làm quá lên. Được cái là ông Lý này rất có tâm, quan tâm đến mình như người thân vậy. Không có chuyện phân biệt chủ hay tớ. Nên ông Thẩm rất tôn trọng chú Lý.
Nhìn một màn trước mắt không lạnh cũng phải run lên bật bật vì xúc động đấy.
Ông ta nhậu say còn có người quan tâm, lo lắng. Thử là mình xem họ sẽ nói là tệ nạn, thứ không ra gì.
Cùng một hoàn cảnh nhưng số phận đặt ở hai con người khác nhau. Đúng là không công bằng!
Ông Thẩm lo nói chuyện với chú Lý, chắc một phần do say nên không thấy ông Chu đứng phía sau chú Lý.
- '' Anh Tô về sớm vậy sao? Không ở lại chơi thêm chút nữa à ''.
- '' Tôi phải đưa Thế Khải về cũng tối rồi ông chủ, không còn sớm nữa đâu ''.
- '' Vậy à, chắc do say mắt tôi cũng mờ rồi ''.
- '' Nhưng mà....''
- '' Thế Khải về thôi ''. Ông chẳng muốn đôi co nói chuyện với người đàn ông này chút nào. Nên đành cắt ngang lời chưa kịp nói của ông Thẩm.
- '' Chào chú Thẩm, chú Lý còn về ''. Thế Khải lễ phép chào hai chú rồi theo ba ra về.
- '' Khoan... ''. Nhìn đứa trẻ Thế Khải ngoan ngoãn. Ông có lời ngõ ý hôm qua nhưng Giai Giai bệnh ông cũng quên mất luôn chuyện này. Thấy Thế Khải chào ông nên ông mới chợt nhớ ra. Thôi thì nhân cơ hội này nói luôn chắc không muộn đâu.
Bước chân của hai cha con Thế Khải khựng lại có chút thắc mắc.
- '' Chú Thẩm có chuyện gì sao ạ? ''.
- '' Con đang học trường nào? ''. Ông muốn cho Thế Khải học chung trường với Giai Giai nhà mình. Sẵn tiện nhờ cậu chăm sóc cho con bé luôn.
Ông Thẩm nhắc đến chuyện này thì cậu mới nhớ ra chữ ' Học '. Có một bữa cơm no bụng qua ngày là tốt lắm rồi. Còn chuyện học hành đó là chuyện xa vời chưa bao giờ cậu dám nghĩ đến.
- '' Cháu không có đi học ''. Giọng cậu nghèn nghẹn như sắp bị ai bóp đến ngạt thở.
Nhìn đứa trẻ vừa ngoan, vừa hiểu chuyện như vậy. Sao số phận đáng thương đến đau lòng vậy chứ. Thôi thì giúp cậu bé trả ơn việc Thế Khải chơi cùng với Tiểu Giai cũng đâu thiệt thòi gì cho bản thân ông đâu.
- '' Vậy ta sẽ giúp con có được cơ hội đi học như bao người, con thấy thế nào? ''.
Lòng cậu rất vui nhưng không tin là sự thật, cứ như nghe đây là câu chuyện của người khác còn mình chỉ là người chứng kiến.
Cậu muốn hỏi lại xác nhận lần nữa:
- '' Chú...là thật sao ạ? ".
- '' Đúng! Là sự thật ". Thấy thằng bé xúc động nên ông cũng quên mất mình đang say. Xoa đầu cậu bé như trấn an.
Nhưng còn ba thì sao? Có đồng ý cho mình đi học không.
Ngước lên nhìn ba thì ông ấy không có phản ứng gì cả.
Ông Thẩm thấy cậu phân vân, biết là cậu sẽ hỏi ý kiến của ba mình nên ông đành nói giúp dùm cậu.
- '' Anh Tô cho Thế Khải đi học anh thấy thế nào? ''.
- '' À... Được...được chứ. Tôi không biết lấy gì để báo đáp cho anh đây ". Ông Chu thật ra là đang suy tính chuyện có lợi cho mình.
Ông Chu nghe được lời đó thì như mở cờ trong bụng. Làm gì có chuyện từ chối. Đây coi như là đặt một chân vào kế hoạch. Ông trời cũng đang đứng về phía mình thì làm sao có thể vụt mất cơ hội lần này.
Nghe ba mình đồng ý như vậy cậu vui hơn bao giờ hết. Có phải ông trời ưu ái mà bù đắp lại tháng ngày vất vả của mình không.
Nhưng cậu không biết rằng bản thân mình bị lợi dụng trong kế hoạch trả thù của ông ta mà thôi.
Nếu như biết được sự thật đắng lòng như thế này liệu cậu còn có thể suy nghĩ như vậy nữa không.
- '' Anh đồng ý là tốt rồi. Còn chuyện học của thằng bé cứ để tôi lo ".
- '' Được vậy làm phiền ông chủ rồi ".
- '' Chú... Con cảm ơn chú rất nhiều ".
- '' Thằng nhỏ này sao khách sáo ". Ông mỉm cười, mặt tỏ ra vẻ giận dỗi.
- '' Vậy hai cha con tôi về trước ". Chuyện đến đây là vui rồi. Còn tiếp tục nói chuyện sẽ mệt đầu, nhức óc với hai con người này.
- '' Được... Thế Khải mai nhớ qua chơi với Giai Giai nhà chú nhé! ". Cả ông Thẩm cũng lên tiếng nhắc, sợ cậu bé sẽ quên. Là biết vị trí của cậu trong nhà này cũng khá quan trọng hay chỉ bị người khác lợi dụng đây!
- '' Vâng con biết rồi ''. Tưởng chuyện gì khó chứ chơi với Giai Giai không cần ai nói cậu cũng sẽ đến. Cậu lại thấy nhớ em ấy rồi. Không biết có khỏe lại chút nào chưa? Không sao, ngày mai là có thể gặp em ấy rồi...
Ây, lợi dụng thằng nhỏ này đúng là quyết định sáng suốt của mình mà. Phải có lòng tin như thế nào mới được ông ta cho đi học như vậy.
Ông thừa nhận mình không phải người tốt chỉ cần có lợi cho bản thân là được.
Vì mục đích này mà ông ta đánh cược với cả đứa con trai theo mình sống vất vả bao năm.
Đều tàn nhẫn như vậy chỉ có Chu Dương ông ta mới làm được mà thôi.
Thấy ba mình im lặng suốt đường đi. Cậu suy nghĩ chắc có lẽ không hài lòng chuyện mình đi học.
- '' Ba đang giận con sao? ''.
Thằng này đúng phiền phức.
- '' Không có ".
- '' Sao ba có vẻ căng thẳng vậy ạ "
- '' Chỉ là... Ta lo con có bị người ta ức hiếp, lợi dụng hay không thôi ". Ông ta nói dối một cách trắng trợn.