Lời Nói Dối Chân Thành

Chương 82



Dưới mũ bucket màu đen, đôi mắt của Đoạn Hồng Văn lóe lên tia sáng.

Hắn nhìn người trước mặt, người này tên Chư Hoán, gương mặt tròn vo, cười rộ lên trông vô cùng hòa nhã, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy an tâm, Đoạn Hồng Văn cũng chính bởi vì cảm giác an tâm này mới nói ra —— hắn thực sự không chịu nổi!

"Ngụy Chân Châu là ai?" Chư Hoán hỏi.

"Vợ tôi."

"Tại sao muốn gϊếŧ cô ấy?"

"Vợ tôi điên rồi." Khi Đoạn Hồng Văn nói ra câu nói này còn lo lắng nhìn trái nhìn phải, "Cô ta không cho tôi ra ngoài, khống chế tôi dùng điện thoại, tôi đi vệ sinh cô ta cũng không cho đóng cửa. Tôi thật sự không chịu nổi cô ta nữa rồi, chúng tôi, tôi với cô ta, nhất định có một người phải chết!"

"Không chịu nổi thì ly hôn đi." Chư Hoán đưa ra gợi ý.

"Cô ta sẽ không ly hôn với tôi. Một người phụ nữ, không tiền, không việc, lại sinh ra một đứa con gái câm điếc, cô ta làm sao mà sống nổi." Đoạn Hồng Văn lạnh lùng nói, "Cô ta coi tôi như Chúa cứu thế, cho nên cô ta tình nguyện chết cũng sẽ không ly hôn với tôi —— hoặc là cô ta muốn tôi chết, chờ tôi chết rồi, cô ta có thể kế thừa toàn bộ tài sản của tôi!"


Người đàn ông trước mặt nói vợ hắn điên rồi, thật ra dưới cái nhìn của Chư Hoán, người đàn ông này cũng điên không kém, nói năng lộn xộn, không biết suy tính.

"Anh có thể lập di chúc." Chư Hoán một lần nữa đưa ra kiến nghị.

"Anh yên tâm đi, tôi đã lập rồi. Nếu như tôi chết, cô ta cũng phải chết." Đoạn Hồng Văn lộ ra nụ cười cổ quái, "Tôi tới tìm anh là muốn đặt đơn, anh cứ nói thẳng xem có gϊếŧ được không đi, hỏi nhiều chuyện linh ta linh tinh như vậy làm gì?"

"Ai giới thiệu anh tới đây?"

"Bác sĩ Trác."

"—— Bác sĩ Trác?"

"Bác sĩ Trác Tàng Anh," Đoạn Hồng Văn bổ sung, "Bác sĩ của viện chăm sóc sức khỏe."

"Ồ..." Chư Hoán nói, hắn không biết người này, vì vậy nụ cười cổ quái từ trên mặt Đoạn Hồng Văn lập tức dời sang mặt hắn, "Vậy thì, 100.000 tệ, trả tiền cọc 10.000 tệ trước đi."


Hắn lấy điện thoại ra, biểu thị quét mã trả tiền.

"Rẻ như thế sao?" Đoạn Hồng Văn hơi sửng sốt.

"Sao, lấy rẻ cho anh, anh còn không vui nữa à?"

"Vậy cũng không phải..." Đoạn Hồng Văn nhanh chóng quét mã hai chiều, thanh toán tiền cọc, chờ xác định tiền đã chuyển tới, hắn giục, "Lúc nào thì có thể gϊếŧ người? Anh phải nắm chặt, cuộc sống như thế này một ngày tôi cũng chịu không nổi!"

"Anh Đoạn, anh có nghe tới web đen chưa?"

"Nghe rồi."

"Biết sát thủ nặc danh trên web đen đều là..."

"Lừa đảo."

"Còn hiểu rất rõ." Chư Hoán vui vẻ, sau đó hắn lắc lắc điện thoại, gương mặt tròn trịa, ý cười thân thiện, "Vậy thì trong xã hội pháp trị, anh dựa vào cái gì mà nhận định người nói với anh hắn là sát thủ lại không phải là lừa đảo đây? —— À, đừng tưởng báo cảnh sát, tôi đã ghi âm lại toàn bộ quá trình anh nói muốn gϊếŧ vợ rồi."


*

Địa điểm đốt thi thể không ở trên ngọn núi chính, lái xe nhanh chóng từ cổng khu đến nơi này đại khái khoảng 45 phút.

Nhưng Mạc Nại cũng không vùi luôn thi thể vào đất, sau khi hắn đốt xong còn nhặt dọn hài cốt, mang đi lần nữa.

Đàm Minh Cửu vốn cảm thấy nhiệm vụ lục soát lần này có thể kết thúc nay trợn to mắt, hắn không thể nào hiểu được, hỏi trong kênh liên lạc: "Thằng gϊếŧ người như ngóe này rốt cuộc nghĩ cái gì vậy, trình tự cũng quá phiền phức?"

May mắn tin tức tốt là địa điểm đốt cháy trên đường đá cách đường chính không xa, Hoắc Nhiễm Nhân phán đoán thể lực của Mạc Nại có lẽ không đủ để khiêng được hai bộ thi thể đi quá xa, bởi vậy suy luận, địa điểm chôn xác hẳn cũng ở gần tuyến đường.

Có phương hướng, mọi người lại tiếp tục tìm kiếm.
Mãi cho đến 3 giờ sáng mùng sáu tết, bọn họ rốt cuộc cũng tìm được hai thi thể bị vùi lấp, đồng thời phát hiện trong rừng rậm có một chiếc xe thể thao bị bỏ lại giữa sườn núi khác.

Thi thể của Cao Sảng bị một tấm ga trải giường bọc lại, hố chôn sâu khoảng một mét, vùi lấp rất hoàn mỹ. Mà thi thể của Trác Tàng Anh lại không ở ngay chỗ này, dọc theo con đường này tiến vế phía trước khoảng 200 mét mới phát hiện thi thể ở phụ cận, có thể là quá mệt mỏi, Mạc Nại xử lý thi thể của người chồng tương đối qua loa, hố rất nông, cũng chỉ dùng túi rác thô sơ quấn thi thể lại.

Cả hai thi thể đều bị móc mất đôi mắt cùng nội tạng, hơn nữa còn bị đốt cháy, da thịt lẫn lộn, chỗ đen chỗ đỏ, hiệu quả thị giác cực kỳ chấn động.

Người đầu tiên phát hiện hai thi thể này vẫn là Văn Dạng Dạng cùng Hồ Nguyên, có lẽ tối hôm nay may mắn thật sự đứng về phía bọn họ, mà vận may quá nhiều, cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Ít nhất khi Kỷ Tuân chạy tới, Văn Dạng Dạng đang ngồi xổm ở ven đường nôn ra nước chua, vừa nôn vừa kiên cường nhìn màn hình điện thoại —— Trong đêm đen, ánh sáng lóa mắt từ màn hình điện thoại kia có cách xa ba mét vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Kỷ Tuân vốn không để ý tới Văn Dạng Dạng.

Nhưng khi anh đi ngang qua Văn Dạng Dạng lại nghe thấy cô lẩm bẩm: "Hắn... Hắn vuốt ve đôi mắt giống như mã não màu nâu được khảm nạm xinh đẹp... Cô nằm đó, bắt đầu trở thành búp bê xinh đẹp... Mà búp bê sẽ biến thành hạc... Hạc giương cánh bay cao... Vĩnh viễn không sa ngã..."

Da đầu của Kỷ Tuân tê rần.

Anh nhận ra, đây là đoạn anh viết trong "Hạc Bất Tử".

Đừng công khai xử phạt anh ngay vào lúc này thế chứ? Hơn nữa, vừa đọc những gì anh viết vừa nôn ọe, như thế nào cũng không vui lắm. Bước chân hướng về phía trước dừng lại, ánh mắt cũng nhìn về phía Văn Dạng Dạng, công chính nghiêm minh nói: "Hiện trường phá án mà lại đi đọc tiểu thuyết cũng không hay lắm đâu nhỉ?"
"Thầy, thầy Kỷ, tôi buồn —— nôn!" Văn Dạng Dạng lại nôn ra nước chua.

"Sang bên cạnh nghỉ ngơi đi." Hoắc Nhiễm Nhân mở miệng, "Không cần miễn cưỡng."

"Không, tôi có thể." Văn Dạng Dạng quật cường nói, "Tôi chỉ là... chưa thích ứng. Không có vấn đề gì đâu Hoắc đội, tôi đọc sách của thầy Kỷ một lát là được... Ọe!"

"Tôi thấy cô đang tự làm khó mình thì có." Kỷ Tuân cạn lời nói, "Đoạn này không phải cũng là câu chuyện khủng bố ở hiện trường phá án mà tôi viết sao? Cô còn định hại hại thành lợi, kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá mức nhằm vượt qua giới hạn của cơ thể?"

"Tiểu thuyết... Tuy rằng cũng là hiện trường... Thế nhưng đẹp mà." Văn Dạng Dạng khóc không ra nước mắt, cô cũng bất đắc dĩ mà thôi, "Tôi bắt đầu từ cái đẹp, thích ứng từng bước... Lập tức sẽ ổn ngay, để tôi đọc lại lần nữa!"
Kỷ Tuân bất lực, không để ý cô nữa.

Hoắc Nhiễm Nhân đã bước vào trong dây chắn trước, anh đi theo cậu, cũng tiến lên phía trước.

Bên trong đường phân cách, nữ pháp y mặc áo blouse đã bắt đầu công việc của mình tại hiện trường, Hoắc Nhiễm Nhân đứng bên trong đường phân cách, qua một lúc cũng không bước lên.

Cậu thò tay vào trong túi, trong túi có những vật bình thường sẽ không có, giấy ăn, kẹo.

Những thứ này trườn qua lật lại trên đầu ngón tay cậu, cậu nghĩ đến người đứng sau lưng mình, có cần lấy ra không đây? Hoắc Nhiễm Nhân còn chưa quyết định xong, Kỷ Tuân đã tiến tới gần.

Đối phương rướn cổ về phía trước thăm dò, cất tiếng ngay bên cạnh cậu, đối phương xuyên qua bả vai cậu, liếc nhìn hiện trường.

"Đen sì sì, chẳng nhìn ra được cái gì cả."

"... Lúc này không đòi hỏi nữa à?" Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Không cần giấy ăn với kẹo?"
"3 giờ sáng, có thể bớt chút việc thì cố bớt thôi." Kỷ Tuân thổn thức, "Hơn nữa tôi cũng không đi vào, chỉ đứng nhìn bên ngoài... Nhưng mà, ga trải giường dùng để bọc Cao Sảng là màu trắng đúng không."

"Đúng vậy."

"Vậy thì hơi lạ."

"Ừ, vỏ chăn mà chúng ta nhìn thấy ở biệt thư là màu xanh lam kẻ ngang, vậy tương ứng với nó, cũng phải là ga trải giường xanh lam kẻ ngang, thế nhưng vỏ chăn bọc thi thể lại là màu trắng —— vừa nãy Hồ Nguyên nói, điểm đốt cháy có tàn tích của hàng tơ lụa —— nói cách khác khi Mạc Nại có hai cái ga trải giường, hắn đốt một cái, mà cái còn lại không bọc cho Trác Tàng Anh." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Cho nên, giống như anh đoán, trên ga trải giường xanh lam kẻ ngang kia có thứ hắn không muốn cho chúng ta nhìn thấy."

Cậu vừa dứt lời, Hồ Nguyên lại lên tiếng.
"Thi thể bị đốt cháy hoàn toàn, bởi vì nhãn cầu cùng nội tạng bị lấy đi, không có cách nào thông qua thủy tinh thể cùng vật chứa trong dạ dày mà phán đoán chính xác thời gian tử vong. Nguyên nhân tử vong cụ thể phải về phòng xét nghiệm xem lại."

Kỷ Tuân nghe Hồ Nguyên xong thì đi loanh quanh, đến chỗ xe thể thao, anh nhìn đi nhìn lại chiếc xe này, lại mở cửa xe, liếc nhìn bên trong.

Sau đó, Hoắc Nhiễm Nhân lên tiếng hỏi.

"Phát hiện manh mối gì?"

"Có vấn đề." Kỷ Tuân nói, "Tại sao hắn lại phải lái xe thể thao?"

"Nếu như nhìn từ phương diện đồ trang sức trong phòng bị mất hết, vậy thì sở dĩ Mạc Nại lựa chọn như vậy rất có thể là bởi vì xe thể thao có giá trị cao hơn xe Audi." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Nhưng hắn lại vứt nó ở đây, chứng tỏ không phải nguyên nhân này. Vậy thì, hắn không chọn xe Audi vừa có sức chứa lớn hơn vừa không khiến người ta chú ý, đúng là không bình thường."
Kỷ Tuân vô cùng hài lòng về việc chỉ cần anh mới nói có vấn đề, Hoắc Nhiễm Nhân đã nhanh chóng theo kịp, không cần phải giải thích quá nhiều, vì thế anh lại nói: "Camera hành trình trong xe đã bị phá hủy."

"À..." Lần này Hoắc Nhiễm Nhân trầm tư một lát, sau đó lấy điện thoại ra lên mạng tra thời gian phổ biến của camera hành trình, bài đầu tiên trên baidu nói cho cậu biết khoảng 2009 camera hành trình mới tiến vào thị trường Trung Quốc, muộn hơn năm Mạc Nại bắt đầu ngồi tù, tức năm 2007, vì thế cậu nhíu mày, "Ý anh muốn nói, hắn mới đầu còn không biết dùng chỉ đường, hiện tại lại biết rõ cả cách phá hỏng camera hành trình, tốc độ học tập thật đáng kinh ngạc?"

"Không sai, một người không thể nào có tốc độ học hỏi nhanh chóng như vậy, cẩn thận như vậy, trừ phi hắn có người tiếp ứng. Bây giờ chúng ta còn chưa biết hắn rốt cuộc là làm thế nào từ quốc lộ đi tới Xuân thành, lại làm sao từ Xuân thành tới thành phố Ninh gϊếŧ người. Không chút nghi ngờ, hắn có phương tiện giao thông, hoặc là có thể ngồi phương tiện giao thông."
Hoắc Nhiễm Nhân gật đầu: "Nếu có camera hành trình, chúng ta có thể biết được rốt cuộc hắn ném thi thể vào lúc nào, vứt xe lúc mấy giờ, lại dựa vào đó có thể tính toán sau khi hắn vứt xe thì đã từ nơi này đi ra ngoài được bao xa."

Dấu chân xuống núi bên cạnh xe thể thao đã nói cho nhân viên tìm kiếm không cần ở lại ngọn núi này mày mò nữa, Mạc Nại đã sớm rời đi.

Kỷ Tuân thở dài, anh lắc điện thoại trong tay: "Hắn học được nhanh như vậy, có khi xuống núi gọi DiDi trực tiếp ra khỏi thành phố luôn rồi."

Đội ngũ ở trên núi ròng rã suốt cả một ngày, lần lượt từng nhóm xuống núi.

Lúc này tốt hơn khi lục soát khắp núi một chút, ít nhất đã tìm được thi thể cùng ô tô, hơn nữa cũng đưa ra được phân tích một phần về hành động tiếp theo của Mạc Nại. Kỷ Tuân đương nhiên về đồn cảnh sát cùng với Hoắc Nhiễm Nhân, về đến đồn, Văn Dạng Dạng cuối cùng cũng coi như uống được một hớp nước nóng, sinh ra đồng cảm sâu sắc: "Cuối cùng cũng xem như tìm được thi thể, không kéo dài đến tận lễ tình nhân, nếu không lễ tình nhân lại phải lên núi tìm thi thể thì cũng quá tội nghiệp..."
"Ế chỏng ế chơ thì đón lễ tình nhân cái gì." Đàm Minh Cửu đi ngang qua cười nhạo, "Người có gia đình như tôi đây còn chưa kêu ca đâu."

Đừng nhìn Đàm Minh Cửu không khoe khoang không kể lể, toàn đội 2 đúng là chỉ có một mình hắn đã giải quyết vấn đề cá nhân, vợ con đều đủ cả, đạt được đỉnh cao của nhân sinh, nhưng cũng bởi vậy mà xuất hiện một vài tật xấu —— tỷ như càng ngày càng hóng hớt càng ngày càng giống mẹ già.

"Anh lại biết tôi độc thân đấy." Văn Dạng Dạng tức giận, "Chỉ là thằng cha kia suốt ngày bảo tôi chuyển sang làm văn phòng cho an toàn, tôi đang nghĩ xem lúc nào chia tay thì được đây, tôi mà muốn an toàn lại không biết đi thi công chức khác chắc? Tôi làm cảnh sát hình sự chính là muốn cầm súng!"

Hồ Nguyên mang theo thi thể tiến vào phòng thực nghiệm.
Nhiệm vụ tìm kiếm trên núi đã kết thúc, những cảnh sát khác có thể về nhà ngủ ngon, mà cô lại phải thức đêm làm việc, mau chóng tìm ra thông điệp từ dấu vết để lại trên thi thể.

Hoắc Nhiễm Nhân nói với Kỷ Tuân: "Tôi đưa anh về."

"À," Kỷ Tuân ngẩng đầu nhìn căn phòng trước mắt, bọn họ tìm kiếm thi thể vào lúc 3 giờ, hiện tại đã sắp 4 giờ 30, "Không cần, tôi đến nhà em là được, nhà em gần, tắm rửa ngủ nghỉ ở đâu mà chẳng được."

Hoắc Nhiễm Nhân thoáng nhướng mi, không nói gì, mang Kỷ Tuân về nhà mình.

Sau khi hai người rời đi, Đàm Minh Cửu đột nhiên nói: "Ê thật ra tôi có chút không hiểu, Kỷ Tuân có tay có chân có điện thoại di động, tại sao Hoắc đội phải đón đưa cậu ta suốt cả ngày thế."

Văn Dạng Dạng lườm anh cả nhà mình: "Có lẽ bởi vì Hoắc đội còn có nhân tính. Không có cách nào phát tiền lương cho thầy Kỷ nên tốt xấu gì cũng giúp người ta giải quyết vấn đề đi lại."
"... Cô, " Đàm Minh Cửu muốn nói lại thôi, "Nói như cô kể ra cũng có lý đấy."

Từ đồn cảnh sát chỉ cần lái xe khoảng 5 phút là về đến nhà Hoắc Nhiễm Nhân.

Một lần nữa trở về căn hộ rộng thênh thang này, trước lạ sau quen, lúc này không cần Hoắc Nhiễm Nhân mời, Kỷ Tuân đã tự giác đòi Hoắc Nhiễm Nhân áo tắm, đến phòng tắm bên ngoài.

Hoắc Nhiễm Nhân vào phòng tắm bên trong.

Cậu tắm rửa rất nhanh, mới một lát đã xong, thời điểm bước ra khỏi phòng tắm, tóc tai ướt nhẹp, khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều mang hơi nước, lấy bừa một bộ áo tắm màu trắng buộc lên, lỏng lẻo đắp trên vai.

Cậu rót cho mình một ly nước, đang uống thì cửa phòng khép kín bỗng nhiên bị gõ vang.

Kỷ Tuân nói: "Tôi có thể vào không?"

Hoắc Nhiễm Nhân che lại vạt áo tắm đang mở rộng theo bản năng, cuối cùng lại cảm thấy động tác này vô cùng buồn cười, cậu thả lỏng ngón tay, liếc nhìn bóng mình trên cửa sổ, sau đó sửa sang lại thắt lưng, buộc chặt áo tắm, che lại phần ngực, gạt nước còn vương trên tóc mới nói: "Vào đi."
"Tôi có vài suy nghĩ về vụ án ——" Kỷ Tuân vừa mới nhìn lên trên người Hoắc Nhiễm Nhân đã lập tức nhìn sang chỗ khác, anh nhìn lên giường, nhận ra ga trải giường cùng vỏ chăn không giống như lần trước, đều đã được đổi, "Chuyện này vẫn nên nói với em trước."

Vào trong phòng mà nói chuyện này, cũng là đương nhiên.

Hoắc Nhiễm Nhân "Ồ" một tiếng đáp lại.

Kỷ Tuân cũng mới tắm xong, có thể là do nước hơi nóng, phần cổ cùng xương quai xanh của anh hiếm khi nổi lên một mảng hồng nhạt, lúc nói chuyện, khí quản và dây thanh kéo theo phần cổ tinh tế run lên...

Hoắc Nhiễm Nhân hơi ảo não nhìn sang chỗ khác, tập trung vào khuông cửa bên cạnh Kỷ Tuân.

"Lúc trước chúng ta đều cảm thấy, Mạc Nại nhận được tin tức từ bên ngoài nên mới trốn ngục, thế nhưng hoàn toàn có thể nhìn rõ tin tức từ bên ngoài, phía trại giam Liễu Thành theo dõi dì hắn suốt một thời gian dài cũng không tìm được bất kỳ manh mối hữu dụng."
"Anh muốn nói..."

"Đổi một góc độ khác, Mạc Nại có thể nhận được tin tức từ phía phạm nhân trong trại giam hay không?"

Hoắc Nhiễm Nhân trầm ngâm một lát.

"Quả thật... Chúng ta vô thức cho rằng phạm nhân bị hạn chế hành động, cho nên quên mất bọn họ có vào cũng có ra, có nguồn thông tin nhất định."

"Những người kia có quy luật sinh tồn của chính mình, nhưng cũng có thể suy đoán sơ qua, phạm nhân có thể cung cấp tin tức cho Mạc Nại mới vào trại giam gần đây thôi, hơn nữa quá nửa là phạm tội nhiều lần. Tin tức có thể khiến Mạc Nại để ý, một là trùng hợp gặp phải người quen, hai là Mạc Nại cố ý nhờ người đi hỏi thăm, chỉ cần là hắn chủ động nhờ, vậy thì người này nhất định đã từng ngồi tù, khi ở trong tù còn có tiếp xúc với Mạc Nại."

Hoắc Nhiễm Nhân khẽ gật đầu.
Chính thức nói xong, hai người lại rơi vào trạng thái im lặng kỳ quái.

Bọn họ mặc áo tắm cùng kiểu, áo tắm cũng coi như che chắn khá kín, mà hai người đều không nhìn lên người đối phương.

Căn bản là chột dạ nên mới ở trong bầu không khí đàng hoàng như thế này mà suy nghĩ những thứ không đàng hoàng, ngay cả ánh mắt, cũng không dám đàng hoàng nhìn sang.

"Cũng gần hết rồi, cứ như vậy đã." Kỷ Tuân đưa ra lời kết cho đoạn đối thoại này, "Thời gian quá muộn, tôi đi ngủ đây."

"Ừm."

"Em cũng nghỉ sớm đi." Kỷ Tuân còn nói.

"Ừm."

Kỷ Tuân lịch sự đóng cửa hộ Hoắc Nhiễm Nhân, sau đó anh khẽ thở dài, sờ mũi một cái, có chút ảo não.

Một câu thả thính cũng không dám nói.

Nói rồi có khi... thật sự sẽ lại lên giường tiếp mất.

----------------------------------

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.