Lời Nói Dối Chân Thành

Chương 59



Trời lại sáng rồi.

Mới sáng sớm, Tôn Phúc Cảnh đã ra khỏi nhà, lúc này mặt trời còn chưa hoàn toàn nhô ra khỏi tầng mây, không khí lạnh lẽo phủ quanh đất trời, những người dậy sớm trong khu chung cư đều rụt đầu rụt cổ, bước đi vội vàng, giống như chỉ cần làm vậy là có thể xua tan cái lạnh.

Tôn Phúc Cảnh không giống như những người còn lại.

Hắn mang theo nhàn nhã của người lớn tuổi, bước chân chậm rãi, đi quanh nơi này một lát, dừng lại bên kia một chút, ngắm cây, ngắm nước, ngay lúc người theo dõi cho rằng hắn sẽ xuống dưới tản bộ, Tôn Phúc Cảnh bỗng nhiên ngồi lên một chiếc taxi, đi mất rồi.

Tài xế hỏi: "Ông đi đâu?"

Tôn Phúc Cảnh nhìn vào gương chiếu hậu, một chiếc ô tô màu xám gần như đồng thời xuất phát cùng chiếc xe này, nheo mắt lại: "Ừm... Để tôi nghĩ xem, đến trạm tàu cao tốc đi."


Tài xế hỏi thêm một câu: "Chuyến xe lúc mấy giờ, có gấp không?"

Tôn Phúc Cảnh mỉm cười: "Không nhất định, phải xem tình hình."

Nửa giờ sau, đến trạm tàu cao tốc rồi, Tôn Phúc Cảnh xuống xe, bước vào trong đi dạo một vòng.

Còn chưa mua vé, hắn đã nhìn thấy cảnh sát của tàu cao tốc lúc ẩn lúc hiện quây lại hắn.

Hắn quyết định thật nhanh, quay người rời khỏi trạm tàu cao tốc, tiếp tục gọi taxi, lên xe, nói: "Đưa tôi tới văn phòng luật sư."

Tài xế hỏi: "Văn phòng luật sư nào cơ?"

"Nào cũng được." Tôn Phúc Cảnh, "Trung Tề đi, văn phòng luật Trung Tề."

*

Các tin tức liên quan đến Tôn Phúc Cảnh nhanh chóng được nhân viên tuyến theo dõi truyền lại với cục cảnh sát, bên cạnh đó còn kèm theo phán đoán của nhân viên giám sát: "... Tôi cho rằng Tôn Phúc Cảnh giảo hoạt vô cùng, hắn đến trạm tàu cao tốc chính là muốn thăm dò xem cảnh sát có đang theo dõi hắn hay không, có thể ngăn cản hắn rời khỏi thành phố Ninh hay không, hiện tại hắn đã biết cảnh sát liệt hắn vào danh sách kẻ tình nghi quan trọng, vừa mới bước vào văn phòng luật Trung Tề."


"Trung Tề." Hoắc Nhiễm Nhân, "Văn phòng luật của Luyện Đạt Chương?"

Đàm Minh Cửu ở ngay bên cạnh, nghe thấy Hoắc Nhiễm Nhân nói thế, hắn lập tức tiếp lời: "Không sai, Luyện Đạt Chương làm việc ở văn phòng luật này, ngày hắn được thăng chức trở thành đối tác cao cấp cũng chính là ngày hắn trúng độc!"

"Tôn Phúc Cảnh đến văn phòng luật làm gì?" Hoắc Nhiễm Nhân lại nói.

"Còn phải nói sao, cái đồ cáo già như Tôn Phúc Cảnh ấy, đã ngửi được mùi không ổn, chắc chắn lão ta định cầm một số tiền lớn, muốn đến mời luật sư ưu tú nhất đến biện hộ cho bản thân." Đàm Minh Cửu khinh thường nói.

Đàm Minh Cửu nói rất có lý.

Nhưng lựa chọn mà ai cũng có thể nghĩ ra được, là lựa chọn của Tôn Phúc Cảnh sao?

Nhắc nhở cuối cùng của Kỷ Tuân vào đêm hôm qua chợt lóe lên rồi biến mất trong đầu Hoắc Nhiễm Nhân, thế nhưng rất nhanh, Hoắc Nhiễm Nhân chỉnh đốn lại tinh thần, đi đến ngoài phòng thẩm vấn—— nơi này đã có một người phụ nữ đang ngồi.


Phùng Gia Mỹ, vợ của Tiền Thụ Mậu.

Trước đó Văn Dạng Dạng đã tiến hành thẩm vấn sơ bộ với chị ta.

Hoắc Nhiễm Nhân hỏi: "Tình hình thế nào?"

"Không ra sao cả." Văn Dạng Dạng rầu rĩ nói, "Có lo ngại, biết được tiền của Tiền Thụ Mậu là tiền bẩn, cho nên không muốn mở miệng, sợ nói nhiều sẽ bị cảnh sát tóm được chứng cứ, tiền của Tiền Thụ Mậu sẽ bị đoạt lại."

"Bố của đứa bé chết cũng không quan tâm?" Đàm Minh Cửu cảm khái, "Chỉ biết nghĩ đến tiền?"

"Nói cách khác, người không còn nữa, dù thế nào cũng phải dành chút tiền chứ." Văn Dạng Dạng bổ sung.

Hoắc Nhiễm Nhân không để ý tới hai người bên cạnh, trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Phùng Gia Mỹ một mình ở trong phòng thẩm vấn, đang đứng ngồi không yên, vừa thấy có người tiến vào đã nhanh chóng nói: "Thật ngại quá, tôi thật sự không biết chuyện gì hết, vừa nãy các cậu muốn hỏi cũng đã hỏi rồi đúng không? Không có chuyện gì nữa thì để tôi về nhà đi, con tôi đang ở nhà một mình, không có ai chăm sóc, tôi phải về nhà chăm sóc con mình!"
"Tôi đã xem qua hóa đơn tiêu dùng của chị Phùng rồi." Hoắc Nhiễm Nhân đi thẳng vào vấn đề, "Hình như bình thường chị rất thích mang con ra ngoài đi dạo sau khi ăn cơm tối xong thì phải, đồng thời còn đến trung tâm thương mại mua sắm thả ga. Từ điểm này mà nói, chị Phùng, vận may của chị rất tốt."

Phùng Gia Mỹ phòng bị nhìn cậu.

"Tiền Thụ Mậu chết vào giờ ăn cơm tối, nếu như buổi tối hôm đó, hắn ra ngoài chậm một chút, mà chị Phùng chị vì muốn thuận tiện, mang con ngồi lên xe của hắn..."

Hoắc Nhiễm Nhân nhìn thấy sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của Phùng Gia Mỹ, cũng không nói tiếp nữa.

"Tiền Thụ Mậu tham gia vào rất nhiều chuyện phức tạp, hắn không kết hôn với chị, không cho con vào hộ khẩu, ít nhiều cũng có dụng ý muốn bảo vệ hai mẹ con. Mà nhìn kết quả là biết, hắn sai rồi, hắn ngay cả chính mình còn không bảo vệ được. Ngoại trừ cảnh sát, chị cảm thấy bây giờ còn có ai có thể bảo vệ được hai mẹ con chị? Cảnh sát đã tìm được người sau lưng, nhưng trước mắt lại không đủ chứng cứ bắt giữ hắn. Chúng tôi rất mong có được sự phối hợp của chị, cũng chỉ có bắt được người này, chị và con chị mới chính thức an toàn. Cũng mới có người trả giá thật lớn vì cái chết của Tiền Thụ Mậu."
Tròn một phút im lặng.

Ý chí chống cự của Phùng Gia Mỹ giống như một cây nến đang ở đám lửa, ánh lửa đang chập chờn, ý chí của cô cũng đang dao động: "Tôi không biết chứng cứ mà các cậu nói tới rốt cuộc là cái gì..."

"Hành vi khác thường của Tiền Thụ Mậu gần đây." Hoắc Nhiễm Nhân nói, "Bất kỳ hành vi khác thường nào cũng được."

Lửa hòa tan cây nên.

Phùng Gia Mỹ cũng mở miệng: "Gần đây đúng là có một chuyện rất khác thường, có một buổi tối, lão Tiền về nhà... Cũng là sau khi chuyện này xảy ra, lão Tiền mới mua bạc nitrat cùng kẹo sữa..."

Đi cùng với lời kể của người phụ nữ, một khung cảnh bị giấu đi đã mở ra:

Đêm khuya đen tối.

Cửa phòng đột nhiên bị đạp mở, Tiền Thụ Mậu nhấc đồ bước vào trong nhà, hắn vung tay lên, vật kia bị vứt mạnh xuống mặt đất, hắn không có chú ý tới cô, hắn nhìn chằm chằm đồ vật trên đất, khuôn mặt vặn vẹo đến dữ tợn, mắng:
"Lão khốn kiếp, lại gạt tao!"

...

*

Lại là một ngày đã gần trưa.

Kỷ Tuân bị cảnh trong mơ thay đổi không ngừng dằn vặt đến giữa trưa, anh cuộn lấy chăn, nhìn chằm chằm mặt trời đỏ chót bên ngoài cửa sổ mà ngáp một cái thật dài, chậm rì rì đi xuống giường, thời điểm đi ngang qua phòng khách thuận tiện bật TV, lại vào nhà bếp rót một ly sữa bò.

Chờ anh bưng sữa bò đi ra, còn chưa uống được mấy hớp, điện thoại đã có người nhận.

Anh hỏi Hoắc Nhiễm Nhân: "Tình hình như thế nào?"

Hoắc Nhiễm Nhân: "Đang tiến hành từng bước."

"Cụ thể tiến hành tới đâu rồi? Có đầu mối gì mới không?" Kỷ Tuân lại ngáp một cái.

"Có." Hoắc Nhiễm Nhân.

"Ồ? Là gì thế?" Kỷ Tuân có thể coi như tỉnh táo hơn một chút.

"Bảo mật."

"..."

"Cục cảnh sát quy định, thứ lỗi đi. Chờ vụ án kết thúc sẽ nói cho anh."
Hoắc Nhiễm Nhân chỉ nhẹ nhàng đáp lại, mà Kỷ Tuân cảm thấy chính mình thật sự nghe ra không ít ý cười, vì thế anh cũng cười nói:

"Thật sự không nói cho tôi à? Vậy tôi đi hỏi Viên Việt."

"Viên đội cũng sẽ không nói cho anh đâu." Hoắc Nhiễm Nhân bình tĩnh đáp.

"Nhưng tôi hiểu Viên Việt." Kỷ Tuân nói, "Tôi có thể đoán được từ trong lời nói của hắn."

"..."

Vài giây yên tĩnh, Hoắc Nhiễm Nhân nói:

"Thế sao anh không đoán tôi đây này?"

----------------------

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.