Lời Nói Dối Chân Thành

Chương 107



Quyển 4: Phỏng Đoán Bài Thơ Khổ Não





Giao diện WeChat nảy ra một hàng chữ.

Kỷ Tuân cúi đầu xem, là tin nhắn của "Quỷ hẹp hòi hào phóng kỳ cục quái gở" gửi tới.

"Vụ án đã kết thúc, anh có muốn biết đáp án không?"

"Không muốn."

Anh trả lời thẳng thắn dứt khoát, tuyệt không để lại cơ hội cho Hoắc Nhiễm Nhân tiếp tục, mà mặc dù như thế, bên góc trái màn hình vẫn hiện dòng chữ "Đang nhập", cho thấy người đối diện hình như vẫn còn lời muốn nói.

Đúng là Hoắc Nhiễm Nhân có lời muốn nói.

Không liên quan đến vụ án, liên quan đến bản thân cậu.

Sau khi bí mật của cậu, bí mật về quyển vở bài tập được hoàn toàn mở ra trước mặt Kỷ Tuân, Kỷ Tuân đúng là đã thể hiện phản ứng cùng thái độ rõ ràng, thế nhưng... Không đủ, vẫn cứ không đủ.


Hoắc Nhiễm Nhân muốn đòi được nhiều thứ hơn từ trên người Kỷ Tuân, ngoài ra, cậu còn phải sửa lại một điểm trong buổi nói chuyện hôm đó.

Kỷ Tuân nói người bị tình cảm ảnh hưởng là cậu —— đương nhiên không phải.

Từ đầu đến cuối, cậu vẫn luôn cảnh tỉnh chính mình, công tư phân minh, tình cảm cùng du͙ƈ vọиɠ cũng phải phân minh, chỉ có như vậy mới có thể suy nghĩ mạch lạc, trình tự rõ ràng, đạt được đáp án chân thực chính xác.

Cậu vuốt ve màn hình điện thoại, đầu ngón tay nhiều lần nhấn vào bàn phím điện thoại, sau đó lại ẩn đi, cứ lặp đi lặp lại, giống như chỉ cần làm như vậy là có thể tạo ra được tin nhắn mới, cũng có thể đúng lúc đọc được tin nhắn của Kỷ Tuân.

Đáng tiếc, mãi đến khi vài phút nghỉ ngơi đều dùng hết cũng không nhắn được mấy lời.


*

Sau khi Kỷ Tuân đáp lại Hoắc Nhiễm Nhân liền ném điện thoại sang bên cạnh.

Anh ngẩng đầu lên, căn phòng trước giờ không có ai đến thăm lại xuất hiện một người ngoài ý muốn. Một người trung niên đầu đội mũ phớt, tay cầm chai thuốc lá, còn xách theo túi đưa thư rất lớn, mũ phớt bị lấy xuống đặt lên trên bàn, lộ ra gương mặt nghiêm túc cùng nếp nhăn thật sâu bên hai cánh mũi. Một gương mặt rất giống thẩm phán hoặc luật sư, hoặc là quay ngược thời gian trở thành quý ông thời Trung cổ, sau đó người này khẽ mỉm cười, nói với Kỷ Tuân:

"Thầy Kỷ."

Thật ra hắn là một biên tập, còn là chủ biên của nhà xuất bản mà Kỷ Tuân gửi bản thảo, tên thường sử dụng trên mạng là Fox, bây giờ tới đây, không hề nghi ngờ chính là vì giục bản thảo.

Thời đại này biên tập giục bản thảo cũng đáng sợ thật đấy, đường đường chính chính đuổi đến tận nhà tác giả luôn cơ mà.


Kỷ Tuân đang nghĩ xem làm thế nào để đối phó cho xong: "Thật ra gần đây tôi đang có chút chuyện."

Fox không chút hoang mang lấy ra tờ báo địa phương: "Tôi biết dạo này thầy Kỷ đang tích lũy tư liệu sống cho bộ sách mới, giúp cảnh sát phá án đương nhiên là chuyện lớn, thế nhưng viết sách cũng là chuyện lớn mà."

Tờ báo được đặt ở trên bàn, Kỷ Tuân tò mò nhìn sang, cũng không biết là tên phóng viên của tờ báo lá cải nào đã chụp lại hình ảnh bọn họ lên núi lục soạt, nội dung chủ yếu là một trận ca công tụng đức, nói cảnh sát phá án như cứu hỏa, suốt đêm lên núi tìm người, còn chụp cả anh vào, khiến thời điểm tờ báo được phát hành đã bị ban biên tập nhận ra.

Bị nhận ra cũng không sao, dù gì Kỷ Tuân cũng không cầm tiền đặt cọc của người ta mà lại trì hoãn bản thảo của người ta, trước giờ anh vẫn luôn không quá ham mê viết văn, nộp bản thảo hết rồi mới nhận tiền, cho nên có trì hoãn cũng trì hoãn rất hùng hồn: "Gần đây không quá thiếu tiền..."
"Viết văn có thể cứu người." Fox nói.

"?"

"Có thể cứu người khô kiệt tinh thần, có thể cứu người yêu thích giải đố, có thể cứu hàng ngàn hàng vạn người đang điên cuồng mong mỏi sách của ngài."

Dứt lời, giống như muốn chứng minh, hắn mở túi da mang theo bên người, lấy ra một xấp thư dày, còn có quà đi kèm với thư. Những thứ này đều là của người hâm mộ gửi đến nhà xuất bản, nhờ nhà xuất bản chuyển đến cho tác giả.

Kỷ Tuân im lặng suốt một lúc lâu, chủ yếu là bị xấp thư giống cả một tòa núi nhỏ này làm cho khϊếp sợ: "Năm 2016 rồi, còn gửi thư cho nhà xuất bản?"

Fox nghiêm túc đáp: "Cũng hết cách, bạn đọc yêu thích suy luận đa phần đều có chút hoài cổ. Mặt khác, thầy Kỷ, hôm nay tôi tới đây còn có một chuyện quan trọng muốn thương lượng với cậu, gần đây "Quỹ Hình Nhất Thiện" lại chuyển khoản cho chúng tôi, hi vọng nhà xuất bản dùng khoản tiền này tổ chức cho cậu một buổi ký tặng sách hoặc một buổi tọa đàm lưu động trên toàn quốc cho bạn đọc, cậu xem dạo này có thể dành thời gian đi tham gia được không?"
*

Một vụ án cuối cùng cũng kết thúc, đội cảnh sát hình sự hiếm thấy mà tan làm đúng giờ.

Khi Hoắc Nhiễm Nhân rời khỏi đồn về nhà lại bật điện thoại liếc nhìn WeChat, đã qua ba tiếng kể từ lúc nhắn tin với anh vào chiều nay, giao diện tin nhắn giữa cậu và Kỷ Tuân vẫn chỉ có câu nói kia.

Màn đêm đã buông xuống, hai bên là dòng xe cộ đi lại đông đúc, đèn đỏ sáng lên ở phía trước đang đếm ngược.

Ngón tay cậu khẽ gõ lên trên vô lăng.

Một, hai, ba...

Đếm đèn đỏ, đếm nhịp tim, đếm tâm tư.

Đếm rồi lại đếm, đếm đến khi đèn đỏ phía trước chuyển sang màu xanh, xe cộ bên cạnh từ từ khởi động, cậu cũng khởi động theo, một đường đi thẳng về trước, mà ở ngã tư đường tiếp theo lại đánh vô lăng, không nhìn nơi ở đang gần ngay trước mắt của mình, cậu đổi phương hướng, đi đến nhà Kỷ Tuân.
Đã tới nơi này mấy lần, Hoắc Nhiễm Nhân quen cửa quen nẻo tiến vào khu chung cư, ngẩng đầu nhìn căn hộ của Kỷ Tuân, có đèn, người đang ở nhà.

Cậu đi thang máy lên lầu, lúc gõ cửa vẫn rất ung dung thong thả, hẳn là đang vui sướng nghĩ xem khi Kỷ Tuân nhìn thấy chính mình đột nhiên xuất hiện, anh có tỏ vẻ kinh ngạc hay không... Có lẽ sẽ không, có lẽ Kỷ Tuân đã đoán được chính mình muốn tới, có lẽ chiều nay Kỷ Tuân trả lời một câu lạnh như băng, chính là muốn kích chính mình tới cửa?

Không sao.

Cho dù động cơ cùng mục đích như thế nào, chờ đến khi hai người gặp nhau sẽ không giống như lúc ở nghĩa trang nữa. Lần này, người nắm giữ tiến độ nói chuyện, nhất định là mình.

Hoắc Nhiễm Nhân lại nghĩ.

Cửa theo tiếng gõ mở ra, cậu mở miệng, nhưng mà hai chữ "Kỷ Tuân" lại kẹt trong cổ họng, đứng ở sau cửa là một người trung niên xa lạ đang cầm tẩu thuốc. Cậu không lên tiếng, mà người trung niên này chỉ nhìn cậu hai lần đã nhanh chóng nói: "Cậu là cảnh sát Hoắc đúng không? Tự giới thiệu một chút, tôi là chủ biên của nhà xuất bản Minh Tinh, Fox, lúc xế chiều thầy Kỷ có nói với tôi có thể cậu sẽ đến, mời vào."
Cho nên.

Có thể coi là có người đến giục anh nộp bản thảo.

Nhất thời, Hoắc Nhiễm Nhân lại nảy ra ý nghĩ này, cậu theo Fox vào cửa, liếc mắt nhìn mặt bàn trong phòng khách trước, nhìn thấy trên bàn để một đống văn kiện, bên trên văn kiện còn có một cái mũ phớt, bên cạnh có túi đưa thư màu đen. Hai vật này đều không phải của Kỷ Tuân, hiển nhiên, đây là phòng làm việc tạm thời của Fox, đối phương đang ở đây xử lý công việc.

Cậu không nhìn thấy Kỷ Tuân trong phòng khách, vì vậy xoay chuyển ánh mắt, nhìn sang cửa phòng sách đang đóng chặt.

"Tiến vào." Kỷ Tuân nói vọng ra từ bên trong, cách một cánh cửa, nghe có vẻ không quá chân thật.

Cậu mở cửa đi vào, sắc trời đã tối, rèm cửa được đóng chặt, trong phòng cũng không bật đèn, chỉ có máy tính là sáng lên, ánh sáng lấp lánh nạm thêm một tầng sáng cho người đang cong lưng ngồi xếp bằng trên ghế xoay, những thứ khác thì lại phác ra một tầng xanh lam lờ mờ ảm đạm trong bóng tối.
Kỷ Tuân không hỏi Hoắc Nhiễm Nhân mấy câu phí lời như sao em đến đây, có chuyện gì, anh vừa múa phím như bay vừa nói thẳng.

"Có vụ án à?"

"Không có." Hoắc Nhiễm Nhân tiện tay đóng cửa, "Sao, anh rất chờ mong có vụ án?"

"Tôi cũng nghĩ là không có. Nếu không em cũng sẽ không đến đây sớm như vậy."

"Anh lại cảm thấy ngày hôm nay tôi nhất định sẽ đến à?" Hoắc Nhiễm Nhân khiêu khích hỏi.

"Em có đến hay không không quá quan trọng, nếu không đến, lát nữa tôi sẽ sang chỗ em." Kỷ Tuân trả lời.

Rõ ràng là đang giải quyết việc chung, nhưng gờ ráp dựng đứng trong lòng Hoắc Nhiễm Nhân lại trở nên mềm nhũn yên tĩnh. Cậu nhìn Kỷ Tuân một lần nữa, thuận thế liếc nhìn màn hình của Kỷ Tuân.

Từ lúc cậu bước vào cho đến bây giờ, mới chỉ có 2 phút mà một trang word trắng tinh đã viết kín, ít nhiều có khoảng sáu, bảy trăm chữ, có thể viết được nhiều chữ như vậy trong thời gian ngắn như thế, vậy tại sao tập tiếp theo của "Độc Quả" lại chậm chạp không hoàn thành?
Hoắc Nhiễm Nhân im lặng nhớ lại lịch trình gần đây của Kỷ Tuân, miễn miễn cưỡng cưỡng thừa nhận:

Có lẽ vấn đề bản thảo của Kỷ Tuân, chính mình phải gánh một chút trách nhiệm không quá quan trọng...

Cậu nhìn sang chỗ khác, nhất thời mất hết cả hứng, tiện tay bật công tắc điện, ánh đèn lóe lên, cả phòng sáng sủa, cậu lại nhìn vào giá sách của Kỷ Tuân. Lúc tới đây còn muốn nói với Kỷ Tuân về chuyện của mình, mà bây giờ Kỷ Tuân đang làm việc chăm chỉ, thôi, lần tới lại tìm thời gian vậy...

"Không có vụ án thì tốt." Kỷ Tuân không có ý kiến gì về việc Hoắc Nhiễm Nhân tự ý bật đèn, chỉ nói: "Sắp tới tôi phải đi tham gia ký tặng sách lưu động, một năm đi hết mười tỉnh thành, chiều nay Fox hỏi tôi tỉnh thành đầu tiên là nơi nào, tôi nói thành phố Cầm."
Cậu quay đầu, Kỷ Tuân vẫn nhìn chằm chằm màn hình như trước, tư thế ngồi vẫn tùy hứng như vậy, ngay cả lưng cũng chỉ ưỡn thẳng một cách vô thức.

Nhưng cặp mắt đen láy kia, lại tỏa ra ánh sáng.

Thành phố Cầm. Hoắc Nhiễm Nhân lặp lại cái tên này. Là quê mình.

Lời hứa hẹn mà Kỷ Tuân đã nói vào ban sáng bỗng nhiên lại vang vọng trong đầu cậu, tróc ra cảm giác hư ảo lơ lửng không chân thực kia, giống như cục đá nặng nề đè chặt trong lòng, trồi lên rồi lại thả xuống.

Ban sáng là khế ước, giờ đây là thực hiện.

Khế ước không có hành động chẳng qua cũng chỉ là lời sáo rỗng, chỉ có khế ước được thực hiện, mới có thể khiến người yên tâm, thả lỏng, mới bị bất ngờ tới muộn cùng mong đợi lẫn phấn khởi phủ đầy.

"Tạch" một tiếng, ánh đèn lại tắt.

Dù hơn nửa là do tinh thần bị sáng tác liên luỵ, Kỷ Tuân vẫn không nhịn được mà lên tiếng oán giận: "Em đừng có bật lên bật xuống như thế, đèn nhà tôi trêu em à? Em đột ngột như thế tôi không nhìn thấy màn hình nữa rồi."
Kết quả oán giận còn chưa nói hết, ghế xoay của anh đã bị người ta kéo về sau.

Kỷ Tuân còn đang khoanh hai chân trên ghế, không có bất kỳ năng lực phản kháng nào, dễ dàng bị người ta kéo ra khỏi máy tính trước mặt, sau đó ghế đụng phải bệ cửa sổ, lần này Kỷ Tuân căm tức nói: "Hoắc Nhiễm Nhân —— "

Hoắc Nhiễm Nhân cúi người, cắn chặt môi anh, quấn lấy lưỡi anh.

Đèn không trêu em, anh trêu em.

Hoắc Nhiễm Nhân thầm nghĩ, lúc này cậu mới đột nhiên phát hiện trái tim mình giống như một dây cung căng chặt, dây cung căng lên quá lâu, thời điểm bắn ra ắt sẽ giống như bão tố; lại giống như một ngọn núi lửa đã bị đè nén lâu năm, khi núi lửa phun trào, dung nham nóng bỏng trưng máu, rã thịt, lại đốt cháy cả xương.

Cậu thơm anh, hôn anh, ban đầu còn chiếm cứ hoàn toàn chủ động, nhưng đến khi quay người, nghe thấy Kỷ Tuân khẽ nói bên tai:
"Ngoài nhà còn có người."

"Sợ?"

"Sợ." Kỷ Tuân nói, "Sợ không tiện."

Giọng nói của Kỷ Tuân giống như mang theo lưỡi câu, câu vào tinh thần vốn đã buông lỏng của Hoắc Nhiễm Nhân lại một lần nữa cảnh giác.

Sau câu này, Hoắc Nhiễm Nhân bị anh đặt lên bệ cửa sổ, Kỷ Tuân giống như báo săn, từ trạng thái lười biếng chuyển sang săn mồi cũng chỉ trong chớp mắt, anh liếc qua rèm cửa xanh thẫm vung lên, rèm cửa trong bóng tối vẽ ra một đường giống như đàn dơi đột ngột giương cánh, cậu bị bóng tối hoàn toàn bao phủ, mà trong lòng lại thắp lên ngọn lửa sáng rực.

Tưởng như đã đứng dưới vách núi, trên trời bỗng nhiên thả xuống một sợi dây thừng, cậu bám dọc theo dây thừng leo lên, nhìn thấy Kỷ Tuân thò mặt ra bên cạnh vách núi. Trong tay Kỷ Tuân đang cầm lấy sợi dây thừng này.
Thời khắc này, chính là thời khắc này.

Không biết anh ấy muốn kéo mình lên, hay là muốn đẩy mình xuống.

Vì vậy, hận không thể đem quãng đời còn lại đều làm nhiên liệu, cũng phải bắt được anh trong chớp mắt này.

----------------------------------------

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.