Lần đầu tiên Địch Tử Uyên cảm nhận được uy lực của cung bạc, mũi tên ánh sáng bắn ra, nổ tung thành quang vụ huyết lệ trên người gấu xám, anh nghe thấy tiếng gầm dữ tợn của gấu xám, nhằm ngăn ngừa đối phương bò dậy tiếp tục công kích, anh liên tiếp kéo cung ba lần, bắn ra ba mũi tên song song vào con gấu, dư ba khiến cây cối hai bên nổ tung, mảnh vụn tung tóe.
Đến khi sương mù tiêu tan, anh thấy thi thể con gấu đã bị nổ thành hai mảnh, máu thịt be bét, nằm im không nhúc nhích.
Cuối cùng anh thở phào nhẹ nhõm, sau khi bình tĩnh lại, lập tức kiểm tra Mạnh Kình ở bên cạnh.
“Không sao chứ Kình Kình? Lúc nãy con gấu kia đột nhiên bay ra ngoài, có phải em sử dụng sức mạnh không?”
Mạnh Kình để mặc anh đỡ mình đứng dậy, xoa thái dương, lười biếng đáp: “Có lẽ.”
“…… Vậy em cảm thấy thế nào? Cơ thể có ổn không?”
Từ khi ông chủ cửa hàng vũ khí nói sử dụng thuật ý niệm sẽ thiêu đốt tuổi thọ, anh vẫn luôn lo lắng về vấn đề này, hiện tại sau khi tận mắt chứng kiến năng lực của cô thì anh càng căng thẳng hơn.
Mạnh Kình hít một hơi thật sâu, điều chỉnh trạng thái, cô hoạt động cổ tay rồi bình tĩnh lắc đầu.
“Không sao cả, nếu mới bắt đầu mà không chịu nổi thì năng lực sau này xem như bỏ đi.”
“Vậy…… chúng ta đi giúp hai người Hoa Việt nhé?”
“Ừ.”
Hai người bận đối phó với gấu xám cả buổi, suýt quên Hoa Việt và Nhan Vi đang chống lại bầy sói ở gần đó, đôi bên đều không dễ dàng gì.
Chưa lấy được nhẫn sapphire, năng lực mê hoặc của Nhan Vi không dùng được, cô ấy chỉ có thể dùng một cành cây to, đập vào đầu những con sói lao đến tấn công mình.
Thực lực của cô ấy không tệ, mỗi cú đều chuẩn xác, lần lợi hại nhất trực tiếp quật bay một con sói ra xa rồi lập tức chạy tới đá thêm một cú.
Cô ấy đuổi theo sói, còn Hoa Việt thì đuổi theo cô, lo lắng tính cách nóng nảy sẽ khiến cô ấy xông vào vòng vây của bầy sói rồi bị quần công. Từ đầu đến cuối, thần kinh anh ta luôn căng chặt.
Có lẽ sự căng thẳng trong nghịch cảnh kích thích tiềm năng của con người, trong lúc nguy cấp, anh ta chìa tay với lấy cô ấy, cơn gió xuyên qua rừng hóa thành xiềng xích vô hình, quấn quanh eo Nhan Vi, kéo cô ấy về phía anh ta.
Nhan Vi ngạc nhiên kêu lên một tiếng, ngã ngửa ra sau, một giây sau đã được anh ta đỡ lấy một cách vững vàng,
Hoa Việt vung tay, lưỡi dao gió xẹt qua hai con sói trước mặt, lập tức khiến chúng đầu thân chia lìa, đầu sói đầy máu lăn xa ra, lúc rơi xuống đất đôi mắt đỏ ngầu vẫn trợn tròn, trông cực kỳ đáng sợ.
Gần như cùng lúc đó, mũi tên ánh sáng xẹt qua người anh ta, liên tiếp bắn trúng mấy con sói khác, quang vụ nổ tung che khuất tầm mắt, trong lúc nhất thời chỉ nghe được tiếng sói tru, phương hướng cũng trở nên lộn xộn.
Là cung thủ Địch Tử Uyên đến chi viện.
Có lẽ bị sức mạnh này chấn nhiếp, bầy sói quyết định rút lui, chúng lưỡng lự tại chỗ một lúc rồi quay đầu chạy đi, rất nhanh đã biến mất khỏi tầm mắt của bốn người.
Nguy cơ giải trừ, Nhan Vi hoàn hồn, lập tức rời khỏi vòng tay của Hoa Việt.
Cô ấy liếc anh ta: “Gió của anh còn có thể bắt người à? Giỏi ghê nhỉ.”
“Quá khen.” Hoa Việt mỉm cười: “Không giỏi bằng em, năng lực chưa mở khóa mà đã vác nhánh cây săn sói chính diện.”
“…… Cút đi.”
Bên kia, Mạnh Kình đã kiểm tra thi thể của gấu xám xong, cô nhận ra một vấn đề rất thực tế.
“Sở hối đoái Leon nằm trong thành phố, cách nơi này rất xa, chúng ta không có phương tiện di chuyển, không thể mang hết thi thể thú hoang về.”
Thật lòng mà nói, chỉ vác một con sói đã rất tốn sức rồi.
“Hay là chúng ta mang một con sói về.” Hoa Việt dừng lại một chút, bổ sung: “Có lẽ nên mang theo cả đầu gấu, có cửa hàng dùng đầu thú làm vật trang trí, thế nào cũng đổi được thêm chút tiền.”
“Được.”
Đề xuất này được cả nhóm nhất trí tán thành.
Thế là bốn người chọn một xác sói tương đối nguyên vẹn. Con sói này được Địch Tử Uyên và Hoa Việt khiêng một trước một sau; còn đầu con gấu xám thì do Mạnh Kình và Nhan Vi cùng khiêng.
Để tránh biến cố gặp nhiều thú hoang hơn, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu rừng theo lối cũ.
*
Khi bốn người trở lại thành phố, mặt trời chiều ngả về tây, sắc trời dần tối, đang là chạng vạng.
Cảnh tượng họ khiêng xác sói, vác theo đầu gấu đi trên đường chắc chắn rất bắt mắt. Không chỉ các NPC cư dân trong thành đổ dồn ánh mắt về phía họ, mà cả những người chơi lẫn vào đám đông cũng chú ý.
Có vài người chơi tiến lên bắt chuyện, tất cả đều chọn Mạnh Kình — người thoạt nhìn dễ nói chuyện nhất.
“Cảm phiền, cô em ơi, cho hỏi nhóm các cô vừa đi săn à? Săn thế nào, mang về làm gì thế?”
Mạnh Kình mỉm cười: “Có một nhóm người đang săn bắn trong khu rừng ngoài thành, giết không ít con mồi, thi thể đầy đất, chúng tôi nhặt xác, mang đến cửa hàng thịt, xem xem có thể đổi chút kim tệ hay không.”
“Vậy bây giờ chúng tôi đến đó có kịp không?”
“Chắc là kịp đấy, dù sao có bóng tối che chở, cũng dễ hành động hơn mà.”
“À à……”
Cô không chờ bọn họ trả lời mà dùng ánh mắt ra hiệu bảo Nhan Vi đi tiếp.
Đáng tiếc thay, cô là người nói nhăng nói cuội nhất nhóm, tin hay không tin, đó chuyện của bọn họ, cô không quan tâm.
……
Tại sở hối đoái Leon, một con sói hoang có giá 80 kim tệ, không cao lắm.
Nhưng nhờ đề nghị sáng suốt của Hoa Việt, ông chủ Leon cực kỳ thích đầu gấu xám kia, ông ta đeo kính lên, cẩn thận đánh giá đầu gấu.
“Ôi trời ơi, đầu gấu này thật hoàn hảo, giữ được nguyên vẹn như vậy quả là hiếm thấy! Trước đây, có một vị khách có sở thích khá kỳ lạ, muốn biến đầu gấu thành tiêu bản để treo dưới tầng hầm nhà mình. Tiếc là tôi chưa bao giờ tìm được nguyên liệu phù hợp.”
Mạnh Kình và Địch Tử Uyên trao đổi ánh mắt, không ai nói gì, nhưng đều hiểu ý của đối phương.
Lần này đúng lên hên thật, dù sao lúc ấy, Địch Tử Uyên vẫn đang trong giai đoạn làm quen với vũ khí, cơ bản mà nói, mũi tên ánh sáng là bắn đâu trúng đó, trùng hợp trúng phần dưới của gấu xám, phạm vi nổ tung nhỏ, không ảnh hưởng đến phần đầu.
Cô nghe Nhan Vi õng ẹo trả giá với Leon: “Ông chủ ơi, tôi và đồng đội phải vất vả lắm mới vác đầu gấu này về được, chắc chắn có thể giúp ông làm hài lòng vị khách kỳ lạ kia. Ông phải cho giá tốt một chút nhé!”
Leon vuốt ve đầu gấu, yêu thích không buông tay, nghe vậy, ông ta mỉm cười.
“Tất nhiên rồi các dũng sĩ thân mến của tôi, nếu có thể, tôi thậm chí còn muốn hợp tác với các vị lâu dài, như thế, các vị có thể liên tục cung cấp hàng hóa cho sở hối đoái của tôi.”
“Trùng hợp, chúng tôi cũng muốn như thế, nhưng giá cả thì ông không được keo kiệt đâu nhé, phải thể hiện thành ý thì mới có thể hợp tác lâu dài.”
“Tôi trả 320 kim tệ cho đầu gấu, cộng với con sói kia là 400 kim tệ, không biết các vị có hài lòng không?”
Nhan Vi tính toán một chút, cửa hàng vũ khí bán một thanh kiếm giá 50 kim tệ, người chơi phải làm việc ở vườn trái cây cả ngày mới kiếm được số tiền đó, so ra, 400 kim tệ có vẻ khá hời.
Cô ấy quay qua hỏi ý kiến của ba đồng đội.
Địch Tử Uyên chắc chắn không có ý kiến, Mạnh Kình và Hoa Việt đều gật đầu: “Được.”
Sau khi Leon giao kim tệ cho bọn họ, Mạnh Kình hỏi ông ta.
“Cho hỏi trong thành có khách sạn nào giá cả hợp lý, cửa hàng nào bán lễ phục cao cấp nhất không?”
Leon suy nghĩ một lát rồi đáp: “Khách sạn Jonny có bia và bít tết khá ngon, phòng vừa rẻ vừa thoải mái, các vị có thể đến thử; khiếu thẩm mỹ và phong cách của Harley nổi tiếng nhất thành, lễ phục của bà ấy không chỉ đẹp mà thậm chí còn được các tiểu thư nhà giàu đặt may riêng.”
“Cảm ơn ông.”
Ra khỏi sở hối đoái, sau một cuộc thảo luận đơn giản, bốn người quyết định để Hoa Việt giữ toàn bộ kim tệ, thống nhất phân phối.
Cuối cùng, bọn họ nghe theo lời khuyên của Leon, dự định đến cửa hàng của Harley để đặt bốn bộ lễ phục, sau đó ghé khách sạn Jonny ăn uống và nghỉ ngơi.
À, tiện thể thử bia của tiệm.
*
Vì bối cảnh trò chơi là thời Trung cổ, nên quần áo bày bán ở đây đương nhiên cũng theo phong cách Trung cổ. Để hòa nhập tốt hơn với văn hóa địa phương và tránh bị nhận ra là người xứ khác, bốn người mỗi người chọn một bộ trang phục hàng ngày giá rẻ tại cửa hàng của Harley, mỗi bộ khoảng 2 kim tệ.
Còn lễ phục dành cho vũ hội thì đắt hơn rất nhiều, trong đó lễ phục của Địch Tử Uyên là đắt nhất, không hổ là cậu ấm nhà giàu, anh chọn trúng bộ lễ phục nam đắt nhất cửa hàng, giá 100 kim tệ — đây là giá đã được Harley giảm 20 kim tệ vì anh quá đẹp trai.
Địch Tử Uyên vốn thấy hơi ngại, muốn chọn bộ nào rẻ hơn, nhưng ba đồng đội đồng loạt ngăn cản.
Ý kiến của ba người rất nhất trí: Phải tận dụng triệt để lợi thế ngoại hình của anh, càng đắt càng đẹp thì càng phải mặc. Đến lúc tham dự vũ hội, nếu trở thành ngôi sao sáng nhất, thậm chí thu hút được sự chú ý của bá tước phu nhân, có khi lại thu được lợi ích bất ngờ.
Nói đơn giản hơn, họ muốn dùng mỹ nhân kế.
Mua sắm xong, kế toán của nhóm — Hoa Việt — tính toán lại số dư hiện tại: 90 kim tệ.
Bất kể sau này có cần kiếm thêm tiền hay không, ít nhất vẫn đủ tiền cho bữa tối và chỗ ở đêm nay.
…
Bọn họ đến khách sạn Jonny, nơi này bài trí đơn giản và sạch sẽ, kinh doanh không tệ, có rất nhiều cư dân trong thành đang uống rượu và cười nói, cũng có người chơi đang dùng cơm, phỏng chừng những người chơi này nghe ngóng được tin tức từ NPC khác đến mò tới đây.
Họ định bảo nhân viên phục vụ mang thức ăn lên phòng, nhưng lại gặp một vấn đề, ông chủ Jonny cho biết, chỉ còn lại hai phòng trống.
Đúng kiểu mấy bộ phim truyền hình: đến lúc đặt phòng là kín hết, đúng là thú vui kỳ quái.
Thấy trời đã tối, đổi khách sạn khác cũng không tiện lắm, lại thêm ông chủ Jonny cam đoan phòng rộng, giường đủ lớn cho hai người ngủ thoải mái, họ đành chấp nhận.
Nhan Vi vốn định ở chung phòng với Mạnh Kình, nhưng Mạnh Kình liếc nhìn Hoa Việt, đọc được ẩn ý trong mắt anh ta, thế là cô uyển chuyển từ chối.
“Xin lỗi Vi Vi, tôi không quen ngủ chung giường với người khác.”
Nhan Vi ngỡ ngàng: “Thế chẳng phải cô với Tiểu Địch sẽ phải ngủ chung một giường sao?”
“Anh ấy nằm dưới đất.”
Địch Tử Uyên lập tức hùa theo: “Đúng đúng, tôi toàn ngủ dưới đất mà.”
“???”
Phục, thật phục hai người này.
Nhan Vi nghiến răng nghiến lợi, tức giận đẩy vai Hoa Việt: “Đểu cáng, còn đứng đó làm gì? Đi lấy bò bít tết mau!”
Hoa Việt không tức giận, thậm chí còn có chút vui vẻ, anh ta nghe lời xoay người, tìm phục vụ gọi món.
……
Nửa tiếng sau, Mạnh Kình và Địch Tử Uyên đã ngồi trong phòng khách sạn, bắt đầu thưởng thức món bít tết sốt tiêu.
Phòng ở sạch sẽ, bít tết không ngon như quảng cáo nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Bia thì đúng là ngon thật, thơm nhẹ, dư vị ngòn ngọt, rõ ràng Địch Tử Uyên rất thích, uống liền hai cốc lớn.
Mạnh Kình cầm cốc bia, chống cằm nhìn anh.
“Tửu lượng của anh hình như không cao, đừng uống nữa.”
“Tửu lượng của tôi không tệ mà Kình Kình, em đừng xem thường tôi.”
“Thật không?”
“Thật.” Giọng của Địch Tử Uyên nghe có vẻ tỉnh táo, nhưng từ lỗ tai đến mặt đều đã hơi đỏ, anh nhìn chằm chằm mặt bàn, đáy mắt như phủ hơi nước, chẳng rõ do tác dụng của cồn hay tức cảnh sinh tình: “…… Lúc trước ở nhà, tôi hay uống cùng anh tôi, dù tửu lượng của tôi không bằng anh ấy, nhưng không kém bao nhiêu.”
Mạnh Kình không thường an ủi người khác, cũng lười an ủi, nhưng lần này cô hiếm khi an ủi một câu.
“Đừng khóc, sớm muộn gì anh cũng có thể về nhà mà.”
“Tôi không có khóc.”
“Không phải chỉ có khóc thành tiếng mới gọi là khóc.”
Địch Tử Uyên im lặng một lát, sau đó bất đắc dĩ bật cười, anh giơ cốc bia, khẽ chạm vào cốc của cô.
Anh nói: “Nhưng bây giờ tôi rất vui, vì có thể ở bên em, lại còn có đồng đội mới, nếu anh tôi biết tôi sống trong trò chơi trắc trở này lâu như thế, nhất định sẽ rất tự hào.”
Anh chẳng cầu mong gì nhiều, chỉ bấy nhiêu là đủ rồi.
******
Lời tác giả:
Anh Hoa: Cảm ơn đồng chí hết lòng ủng hộ và giúp đỡ.
Tiểu Địch: Không có gì, giúp anh cũng là giúp tôi mà.