Ván game này được tổ chức trong một tòa thành mang đậm phong cách phục cổ thời Trung cổ, là khảo nghiệm sinh tồn kéo dài mười lăm ngày.
Độ tự do của ván này cực cao, mỗi người chơi được hệ thống ngẫu nhiên trao cho một năng lực đặc biệt để đối phó với những nguy hiểm tiềm ẩn trong mười lăm ngày tới.
Tình hình dị năng của tiểu đội bốn người hiện tại là: Mạnh Kình 【Ý Niệm】, Địch Tử Uyên 【Cung Tiễn】, Hoa Việt 【Gió】, Nhan Vi 【Mê Hoặc】.
Vấn đề là, dù đã nhận được dị năng nhưng bọn họ tạm thời không cảm nhận được gì, thậm chí không biết cách sử dụng chúng.
Hệ thống không cung cấp bất kỳ chỉ dẫn nào, nghĩa là bọn họ phải tự tìm hiểu.
Mạnh Kình đang nghiên cứu bản đồ, Địch Tử Uyên và Nhan Vi một trái một phải, tựa đầu lên vai cô, cùng cô xem bản đồ.
Cô bất đắc dĩ ngước mắt: “Cô Nhan.”
“Gọi Vi Vi.”
“…… Vi Vi, nếu cô không muốn xem bản đồ của mình, có thể xem bản đồ của Hoa Việt, dù sao bản đồ của mọi người đều giống nhau.”
“Tôi không muốn xem bản đồ của tên chó đó.” Nhan Vi nói: “Tôi định lát nữa sẽ bắt một NPC, thử xem có mê hoặc được không.”
Địch Tử Uyên khe khẽ lẩm bẩm: “Cô có thể thử mê hoặc Hoa Việt mà.”
“Hay là tôi mê hoặc anh nhé?”
Anh lập tức quay sang Mạnh Kình, nhanh trí đổi chủ đề: “Kình Kình, tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
“Đến cửa hàng vũ khí đi. Dị năng của ba người chúng tôi đều khá mơ hồ, chỉ có cung tên của anh là có thể lần ra manh mối.” Mạnh Kình suy nghĩ một chut rồi lịch sự hỏi ý kiến các đồng đội: “Hai người thấy sao?”
Nhan Vi nhún vai: “Tôi không có ý kiến, miễn là mọi người đi cùng nhau là được.”
Hoa Việt cũng gật đầu: “Tôi nghĩ đến cửa hàng vũ khí là quyết định sáng suốt nhất lúc này.”
“Được, vậy chúng ta đừng chần chừ nữa, đi ngay thôi.” Mạnh Kình tiện tay nắm cổ áo của Địch Tử Uyên, kéo anh ra khỏi chỗ, rồi bình thản dặn dò: “Đến cửa hàng vũ khí nhớ quan sát tinh tường, nên nói gì, nên làm gì thì tự cân nhắc. Đây là vấn đề liên quan đến dị năng của anh, đừng lơ mơ nữa.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Địch Tử Uyên đáp liên hồi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Có điều, nếu cung tên ở đó cần phải mua bằng tiền thì sao? Chúng ta không có tiền, chẳng lẽ phải cướp?”
“Không có tiền thì sẽ có cách của người không có tiền. Tất cả người chơi ở đây đều không có tiền, chúng ta đều bắt đầu ở cùng vạch xuất phát, không cần lo lắng quá.”
“Đúng ha!”
…
Cứ như vậy, cả bốn người thống nhất phương châm chiến lược, cùng đến cửa hàng vũ khí được đánh dấu trên bản đồ để tìm kiếm cung tiễn cho Địch Tử Uyên.
Khi họ đến nơi, vừa hay thấy hai người chơi một nam một nữ đang trò chuyện với chủ cửa hàng.
“Chỉ cần chúng tôi làm việc tại vườn trái cây Pantheon một ngày, gom đủ 50 kim tệ, là có thể mua thanh kiếm này, đúng không?”
Chủ cửa hàng là một người đàn ông trung niên để ria mép, nói chuyện luôn cười hiền hòa, tạo cảm giác thân thiện.
Ông ta cười đáp: “Tất nhiên rồi, thưa quý khách thân yêu của tôi. Nỗ lực sẽ được đền đáp, đó là chân lý bất biến từ xưa đến nay. Xin hãy yên tâm, tôi sẽ giữ thanh kiếm này cho các vị đến nửa đêm ngày mai.”
“Được.”
Khi hai bên lướt qua nhau, Địch Tử Uyên nhìn thoáng qua hai người đó, sau đó quay sang chủ cửa hàng: “Xin hỏi, tất cả vũ khí ở đây đều được niêm yết giá rõ ràng đúng không?”
“Không hẳn là vậy.” Chủ cửa hàng vẫn giữ nụ cười thân thiện: “Hai vị khách vừa rồi vì muốn phòng thân nên mua vũ khí thông thường. Nhưng nếu gặp khách có duyên, có lẽ không cần tốn một đồng nào, tôi sẽ chắp tay dâng tặng.”
“Thế nào mới được xem là khách có duyên?”
Chủ cửa hàng chăm chú quan sát anh, ánh mắt thoáng sáng lên: “Vị khách này, tôi thấy anh có tướng mạo xuất chúng, dường như là một cung thủ rất có năng khiếu. Đã rất lâu rồi không có cung thủ tài giỏi ghé thăm thành phố của chúng tôi.”
“……”
Hóa ra NPC ở đây còn có công năng nhận diện.
Mạnh Kình tiếp lời chủ cửa hàng: “Anh ấy quả thực rất có năng khiếu. Xin hỏi trong cửa hàng của ông có cây cung nào phù hợp với anh ấy không?”
Ông chủ quay người đẩy dãy trưng bày vũ khí gần đó, để lộ thêm một dãy kệ phía sau chuyên dành cho vũ khí tầm xa, chất đầy cung và nỏ.
“Xin mời quý khách tùy ý chọn lựa. Nếu may mắn chọn được cây cung định mệnh của mình, anh có thể mang nó đi ngay lập tức.”
Đây có lẽ là bước quan trọng để nhận được vũ khí dị năng. Việc chọn đúng rất quan trọng, nếu không sẽ dễ lạc hướng.
Địch Tử Uyên đưa ánh mắt cầu cứu về phía các đồng đội. Lúc này, Hoa Việt đang nhìn phố xá ngoài cửa, có lẽ đang cảm nhận luồng gió lướt qua, không chú ý đến anh.
Nhan Vi thì nhận được ánh mắt của anh, nhưng chỉ đành bất lực khoanh tay: “Trừ việc thấy mấy cây cung này khá đẹp, tôi không thấy bất cứ manh mối nào khác.”
Địch Tử Uyên thở dài, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Mạnh Kình.
“Nhìn tôi làm gì? Tập trung nhìn kệ trưng bày đi.” Mạnh Kình bình thản nói: “Đừng căng thẳng, cứ chọn theo trực giác. Nếu thực sự có cây cung dành cho anh, anh nhất định sẽ tìm được.”
“Nhỡ tôi chọn sai…”
“Chọn sai thì thôi, hậu quả tôi gánh. Đừng lải nhải nữa.”
Ngữ tốc của cô vẫn đều đều, không nhanh không chậm. Dù cách dùng từ chẳng mấy dễ nghe, nhưng kỳ lạ thay, luôn có thể trấn an cảm xúc của anh.
Địch Tử Uyên lập tức có lòng tin. Anh bắt đầu cẩn thận quan sát năm cây cung trên kệ trưng bày.
Năm cây cung đó lần lượt là: cung vàng được khảm hồng ngọc lộng lẫy, trường cung màu bạc điêu khắc hoa văn thần bí tối màu, trường cung bằng gỗ có hình thù kỳ lạ, trường cung màu đồng có dây leo quấn quanh, cuối cùng là trường cung toàn thân đen bóng, không rõ được làm bằng vật liệu gì.
Thoạt nhìn, mỗi cây đều không hề tầm thường, tựa như những món vũ khí quý hiếm đặc biệt.
Mạnh Kình lên tiếng: “Trước tiên loại bỏ cây cung vàng khảm hồng ngọc đi, quá nổi bật, khả năng cao không phải.”
Lúc này Hoa Việt cũng tham gia thảo luận, đưa ra ý kiến: “Cây cung đen cũng không nên chọn, trông không giống loại vũ khí phù hợp với anh.”
Được đồng đội giúp loại hai lựa chọn, giờ đây Địch Tử Uyên chỉ còn lại ba cây cung để chọn.
Ngoài việc dựa vào trực giác, dường như anh cũng chẳng còn cách nào khác.
Anh nghĩ ngợi một lúc, rồi quyết định bỏ qua cung gỗ có hình dáng kỳ lạ, chỉ còn lại trường cung màu bạc với hoa văn khắc nổi và trường cung cổ đồng có dây leo quấn quanh.
Do dự một lúc, anh giơ tay chỉ về phía trường cung cổ đồng: “Tôi chọn…”
Ngay khoảnh khắc đó, Mạnh Kình nhạy bén phát hiện ánh mắt của ông chủ thoáng hiện vẻ tiếc nuối.
Cô khẽ ho một tiếng, nhanh chóng kéo nhẹ tay áo Địch Tử Uyên.
Địch Tử Uyên lập tức hiểu ý, ngón tay lập tức đổi hướng: “…… Tôi chọn cây cung bạc!”
Ông chủ hơi khựng lại, sau đó nụ cười càng thêm sâu. Ông ta cẩn thận gỡ cây cung bạc xuống, trịnh trọng trao cho Địch Tử Uyên.
“Đây chính là vũ khí định mệnh của anh, thưa quý khách thân yêu của tôi.”
Khi hai tay của Địch Tử Uyên chạm vào cây cung bạc, một luồng sáng lóe lên, cây cung lập tức thu nhỏ lại chỉ còn bằng lòng bàn tay, có thể dễ dàng đeo bên hông.
Ông chủ giải thích: “Đây là cung Thợ Săn, khi anh thực hiện động tác bắn, nó sẽ trở lại kích thước ban đầu. Đồng thời, nó không cần mũi tên, chỉ cần kéo dây cung, đặc biệt, đối với một số sinh vật đặc biệt, sức sát thương của nó cực kỳ cao.”
“…… Cảm ơn.”
Không cần mũi tên, kéo dây cung là bắn ngay, nghĩa là có thể tấn công vô hạn.
Đây quả thực là một dị năng cực kỳ hữu dụng.
Nhan Vi ở bên cạnh quan sát một lúc, cuối cùng quyết định thử dị năng của mình với ông chủ. Cô ấy tiến lên phía trước, phong tình vạn chủng vén tóc, liếc mắt đưa tình với đối phương.
“Ông chủ, ở đây có vũ khí nào phù hợp với tôi không?”
Hoa Việt đứng bên cạnh như muốn cười nhưng lại không dám cười. Anh ta nhìn cô ấy, hiếm khi lộ ra biểu cảm sinh động đến thế, như trạng thái phòng bị bản năng được gỡ bỏ, trong bất đắc dĩ lại ẩn chứa vài phần dịu dàng cưng chiều.
Đó là ánh mắt dành cho người yêu.
Ít nhất, trong mắt Mạnh Kình — người nhìn thấy cảnh này, là như vậy.
Sau đó cô nghe ông chủ nói với Nhan Vi: “Thưa quý cô xinh đẹp, với kinh nghiệm nhìn người lâu năm của tôi, tôi tin rằng thiên phú của cô không nằm ở vũ khí. Dù là đao hay kiếm, đều là gông xiềng đối với năng lực của cô, tôi nghĩ cô nên là một ảo thuật sư tự do.”
“……” Nhan Vi kinh ngạc: “Ảo thuật sư? Ảo thuật sư liên quan gì đến năng lực mê hoặc của tôi?”
“Đương nhiên có.” Ông chủ gật đầu. “Nhưng theo tôi được biết, để kích hoạt toàn bộ sức mạnh của loại pháp thuật này, cần phải có một chút hỗ trợ từ trang bị đặc biệt.”
Thì ra mê hoặc không chỉ đơn giản như nghĩa bề ngoài, mà còn có tầng ý nghĩa sâu hơn.
Cô ấy chống hai tay lên quầy, nhoài người tới phía trước: “Chẳng hạn như cái gì? Trang bị gì?”
Ông chủ cũng ghé sát lại, hạ giọng nói nhỏ: “Chẳng hạn như chiếc nhẫn sapphire của bá tước phu nhân Yordle.”
“Bá tước phu nhân? Tôi phải làm sao để cướp được nhẫn của bà ta?”
Ông chủ vội ngăn lại: “Đừng nói bậy, thưa quý khách. Bá tước phu nhân nổi tiếng hung bạo tàn nhẫn. Nếu cô dám nghênh ngang cướp đồ của bà ta, bà ta sẽ lăn cô trên giường đinh đấy.”
“Vậy phải làm sao? Có gợi ý nào không?”
Ông chủ suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ, vào chiều tối mai, các cô cậu tham dự vũ hội do bà ta tổ chức, có lẽ sẽ tìm được cơ hội thích hợp.”
“Có điều kiện tham gia vũ hội không?”
“Bá tước phu nhân khinh thường những kẻ nghèo hèn. Muốn vào được vũ hội, các cô cậu phải ăn mặc thật lộng lẫy, cho nên hãy mua một bộ lễ phục.”
Nhan Vi — phần tử khủng bố giao tiếp xã hội — mặt dày hỏi thẳng: “Nhưng chúng tôi không có tiền, ông có thể cho chúng tôi mượn chút tiền mua quần áo không?”
“……” Nụ cười của ông chủ suýt không giữ được, ông ta xua tay. “Xin lỗi, tôi lực bất tòng tâm. Nhưng nếu các cô cậu có thể săn được một hoặc vài con thú hoang ở khu rừng ngoài thành, mang chúng đến sở hối đoái Leon, có lẽ sẽ đổi được một khoản tiền không nhỏ.”
Được rồi, nhiệm vụ phụ đây rồi, cần làm nhiệm vụ để kiếm tiền.
Nhan Vi đã có được câu trả lời mà mình muốn. Cô ấy lùi lại một bước, dùng ánh mắt ra hiệu cho đồng đội, xem họ còn muốn hỏi gì nữa không.
Hiếm lắm mới gặp được một NPC nói nhiều, biết nhiều như thế này, hỏi vài câu cũng không hại gì.
Hoa Việt trầm ngâm một lúc, sau đó từ tốn hỏi ông chủ: “Xin hỏi, ông hiểu biết bao nhiêu về năng lực nguyên tố?”
“Năng lực nguyên tố à, đó là sức mạnh được thiên nhiên ban tặng. Tôi biết không nhiều, có lẽ cần dùng tâm để cảm nhận.”
Dùng tâm để cảm nhận…… Lời giải thích thật trừu tượng, y hệt như năng lực nguyên tố vậy.
Hoa Việt còn đang suy tư thì Mạnh Kình chợt lên tiếng: “Vậy ông có biết gì về năng lực ‘ý niệm’ không?”
Không ngờ, sau khi nghe câu hỏi của cô, ông chủ bỗng ngẩn người, hiếm khi im lặng như thế.
Dưới ánh mắt chăm chú của bốn người, ông ta mất một lúc lâu mới châm chước trả lời.
“Nếu thứ cô ám chỉ là thuật ý niệm trong truyền thuyết của Long tộc……”
Mạnh Kình chưa có phản ứng gì, Địch Tử Uyên và Nhan Vi đã đồng thanh thốt lên.
“Long tộc?”
“Đúng vậy.” Ông chủ nói: “Đó là pháp thuật của Long tộc đã tuyệt chủng từ lâu, có thể thao túng tất cả các thực thể có thể thao túng. Tương truyền, con người muốn sử dụng nó cần phải có ý chí cực kỳ kiên định, đồng thời sẽ phải trả giá bằng cách đốt cháy tuổi thọ.”
“Đốt cháy tuổi thọ? Đốt đến mức nào?” Đây là điều Địch Tử Uyên quan tâm nhất: “Không có cách hóa giải sao? Làm thế nào để giảm thiểu tổn thương?”
“Tôi nhớ là có cách giảm thiểu tổn thương.” Ông chủ thoạt nhìn cũng rất phiền não: “Nhưng cụ thể thì tôi không rõ. Có lẽ một số sách cổ có ghi chép lại, hoặc cơ duyên xảo hợp có thể tìm được.”
“……”
Đến đây, hỏi tiếp có lẽ cũng không nhận được câu trả lời cụ thể, bốn người chỉ đành tạm biệt ông chủ, rời khỏi cửa hàng vũ khí.
Họ quyết định đi đến khu rừng ngoài thành trước, xem xem có thể săn được thú hoang để kiếm tiền hay không.
Trên đường đi, Địch Tử Uyên trông có vẻ ủ rũ lo lắng, chẳng có chút vui mừng khi có được vũ khí, thậm chí còn thờ ơ khi Nhan Vi bắt chuyện.
Nhan Vi nhận ra điều gì đó: “Tiểu Địch, có phải anh đang lo lắng cho Kình Kình? Lo năng lực của Kình Kình hại địch một ngàn, tự tổn tám trăm?”
“…… Ừm.”
Hoa Việt an ủi: “Ông chủ không biết, không có nghĩa chúng ta không tìm được cách. Mọi người đồng lòng, chắc chắn sẽ không để Mạnh Kình gặp nguy hiểm.”
Nhan Vi thấy Mạnh Kình nãy giờ không nói gì, liền lén chạm vào cánh tay cô.
“Kình Kình, cô nói gì đi. Đừng sợ, sau này cứ để ba chúng tôi lo liệu, khi nào bất đắc dĩ thì cô hẵng ra tay..”
“Tôi sợ cái gì?” Giọng Mạnh Kình hời hợt: “Năng lực này đủ kích thích, tôi rất hài lòng với lựa chọn của mình.”
“Nhưng năng lực này sẽ đốt cháy tuổi thọ đó!”
“Như thế càng chứng tỏ sức tàn phá của nó mạnh. Tôi càng muốn thử.”
“……”
Trời đất ơi, đây là tư duy của kẻ có máu liều sao?
Nhan Vi quay đầu, thấy sắc mặt Hoa Việt rõ ràng là thấu hiểu và tán thưởng, cô ấy càng cạn lời hơn.
Quả nhiên, anh ta cũng có máu liều, mạch não của kẻ điên chắc tương thông với nhau.
Lúc này, cuối cùng Mạnh Kình cũng thoát ra khỏi mạch suy nghĩ của mình, chậm chạp chú ý tới ánh mắt tủi thân lo lắng của Địch Tử Uyên bên cạnh.
Đương nhiên cô biết anh đang nghĩ gì trong đầu. Cô thở dài, giơ tay đẩy mặt anh ra xa một chút.
“Tôi chưa dùng năng lực, cũng chưa chết, có thể đừng vội vàng khóc tang cho tôi không?”
“……”
******
Lời tác giả:
Rất nhiều NPC trong thành có thể cung cấp thông tin kích hoạt dị năng cho người chơi, dù bọn họ không gặp ông chủ cửa hàng vũ khí, đi nơi khác cũng có khả năng tìm được manh mối, chỉ là cách thức khác nhau mà thôi.
Chỉ có thể nói vận may của bọn họ không tệ, gặp được một NPC hiểu biết nhiều, nói hết những điều có thể nói, giúp bọn họ miễn đi đường vòng.