Lời Mời Của Thần Linh

Chương 24: Zombie vây thành (11)



Tàu lượn siêu tốc bằng gỗ trong khu vui chơi duy trì ở điểm cao nhất trong thời gian rất ngắn, sau đó tốc độ trở nên cực nhanh, khiến trước đó Trương Ngọc khó tìm được hai cơ quan bên trái và bên phải.

Cơ quan nằm ở điểm cao nhất của con dốc thứ hai của đường ray, trong tiếng gió rít chị ta nhắc nhở Mạnh Kình chuẩn bị sẵn sàng, khóa an toàn hình chữ U trên ghế có thể tự mở, hai người một tay nâng khóa an toàn, tay kia vươn ra, tranh thủ từng phút từng giây kéo cơ quan trên đường ray xuống.

Chỉ khi đồng thời bị kéo xuống, cơ quan hai bên đường ray mới phát huy tác dụng, nếu không nó sẽ lập tức bật ngược lại. Khi tàu lượn siêu tốc lao xuống, khớp tay của Mạnh Kình đau nhức, nếu cô không rút lại kịp thời, e rằng sẽ gãy ngay lập tức.

Thoạt nhìn việc này khá đơn giản, sau khi khởi động cơ quan, Địch Tử Uyên và Nini trong phòng điều khiển chỉ cần lấy chìa khóa ra, đến khi tàu lượn siêu tốc dừng lại, mọi người có thể tiến hành bước tiếp theo.

…… Vấn đề là tàu lượn siêu tốc không giảm tốc độ như trong dự đoán.

Hoặc có lẽ là, nó vốn không hề có ý dừng lại, mà tiếp tục chạy, thậm chí dần dần có dấu hiệu mất khống chế, tốc độ nhanh hơn vòng chạy đầu tiên, hệt như tên bắn vụt qua, hai người hoàn toàn không thấy rõ tình huống trong phòng điều khiển.

Sau đó, khi lên đỉnh cao nhất một lần nữa, cả hai người nghe thấy một tiếng súng nổ vang.

Trương Ngọc sửng sốt, chị ta thò đầu ra theo hướng gió, cố gắng nhìn xuống dưới từ giữa không trung: “Zombie đến sao? Bọn họ nổ súng để cảnh báo à?!”

“Cô có thấy zombie không?”

“Giờ thì không thấy!”

Hai tay Mạnh Kình gắng sức nắm lấy thanh ngang trước mặt, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

“Vậy chắc hẳn đó không phải phát súng cảnh báo.”

“Ý của cô là……”

“Có lẽ đồng đội của cô và tôi bất đồng ý kiến.”

Trương Ngọc sửng sốt: “Nini không có gan nổ súng đâu.”

“Địch Tử Uyên là người mềm lòng, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh ấy cũng sẽ không bắn bất cứ ai.”

“Tôi cũng muốn biết, là ai nhấn nút, khiến chúng ta cứ mãi bay trên trời.”

“Nếu là chủ động hãm hại có ác ý, vậy chắc chắn là đồng đội của cô.”

Trương Ngọc khó có thể tin nổi: “Cô Mạnh, cô đưa ra kết luận như thế, có phải quá độc đoán hay không?”

“Tôi đã nói như thế, tất nhiên có lý của tôi.” Mạnh Kình không quan tâm đối phương có để tâm hay không, cô lạnh giọng cảnh cáo: “Hy vọng cô Trương có thể chuẩn bị tâm lý, nếu khi xuống đó, tôi phát hiện phát súng kia bắn vào người Địch Tử Uyên, vậy cô và đồng đội của cô, đừng hòng sống sót rời khỏi đây.”

……

……

Cốt cán của hai đội ngũ đang tranh chấp trên tàu lượn siêu tốc đang dần mất kiểm soát, dọc đường bão táp cuồng phong.

Trong khi đó, hai đội viên đang đánh nhau túi bụi long trời lở đất trong phòng điều khiển.

Nguyên nhân là do Nini trở mặt.

Khi chiếc hộp kim loại vang lên một tiếng lảnh lót, rơi xuống từ trên bàn điều khiển, trong lúc đỡ lấy chiếc hộp, cô ta đột nhiên liếc nhìn màn hình giám sát, sau đó nhanh như chớp nhấn nút màu tím.

Nút màu tím là nút điều khiển tàu lượn siêu tốc vận hành liên tục, mục đích của cô ta là khiến Mạnh Kình và Trương Ngọc lâm vào thế bí.

Dù sao balo của Trương Ngọc do cô ta giữ, nói đúng ra, đối với cô ta Trương Ngọc đã không còn hữu dụng nữa, cô ta chỉ xem trọng đống vất tư này mà thôi.

Mục tiêu kế tiếp của cô ta là tìm kiếm một người đàn ông lợi hại làm chỗ dựa, ban đầu cô ta nhắm trúng Địch Tử Uyên, ai ngờ Địch Tử Uyên không thèm, nên cô ta không thể làm gì hơn.

Ban đầu sự chú ý của Địch Tử Uyên đều tập trung vào Mạnh Kình trên màn hình giám sát, anh rất vui vẻ vì Mạnh Kình thuận lợi khởi động được cơ quan, sau đó khi quay đầu lại, anh nhìn thấy Nini giở trò.

Nini rút một khẩu súng lục từ trong balo của Trương Ngọc, quả quyết nhắm thẳng vào nút tím sau đó bóp cò.



Tia lửa bắn ra, nút bị hỏng, đồng nghĩa với việc không thể ấn lại để hủy bỏ mệnh lệnh, trong khi đó, nút vàng dừng khẩn cấp đã hỏng từ lâu.

Động tác của Địch Tử Uyên chậm một nhịp, không kịp ngăn cản cô ta, anh vừa sợ vừa tức, thấy cô ta định chĩa súng vào mình, anh vô thức nghiêng người cướp súng, trong nháy mắt hai người nảy sinh xung đột.

Phòng điều khiển nhỏ hẹp, hai bên đều rất khó hành động, Nini liều mạng bóp cò thêm hai lần nữa, viên đạn bắn xuống đất gần chân của Địch Tử Uyên, thấy mình không thể đấu lại anh, trong cái khó ló cái khôn, cô ta cắn vào cổ tay anh.

Răng của cô ta rất sắc, suýt chút nữa cắn đứt mạch máu của Địch Tử Uyên, Địch Tử Uyên hét lên một tiếng.

“Cô thật quá đáng!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Nini dùng hết sức ủi đầu về phía trước, đụng trúng vết thương do đạn bắn lần trước của Địch Tử Uyên, gần như khiến tầm nhìn của Địch Tử Uyên tối sầm lại vì đau đớn.

Cô ta thừa dịp Địch Tử Uyên yếu sức đẩy mạnh anh ra, không lãng phí thêm thời gian nữa, cô ta chộp lấy khẩu súng ôm vào lòng, đeo balo lên vai rồi chạy ra ngoài, còn tiện tay khóa trái cửa lại.

Phòng điều khiển có thể khóa từ bên ngoài, hơn nữa thiết kế biến thái khiến bên trong không thể mở được, phía trên chỉ có một ô cửa sổ hình vuông nho nhỏ đang đóng kín.

Thấy cô ta càng chạy càng xa, nếu không cản lại e rằng cô ta sẽ mang theo chìa khóa biến mất dạng, Địch Tử Uyên hoàn toàn không kịp chần chừ, anh cầm khẩu súng trường để trong góc lên, giẫm lên bàn điều khiển, dùng báng súng đập vỡ cửa kính thủy tinh.

Anh khom người cúi đầu xuống, chĩa họng súng ra ngoài cửa sổ, nhắm vào Nini đang bỏ chạy.

Đoàng!

Đây chính là tiếng súng mà Mạnh Kình và Trương Ngọc nghe thấy.

Không phải vạn bất đắc dĩ anh thật sự không muốn nổ súng, nhất là khi đối phương là một cô gái.

Nhưng liên quan đến lợi ích của cả đội, thậm chí ảnh hưởng đến an toàn của Mạnh Kình, dù không muốn thì anh vẫn phải bắn.

Không bắn vào yếu điểm như đầu và tim, đó là điểm mấu chốt cuối cùng của anh.

Viên đạn ghim vào đùi phải của Nini, Nini chật vật ngã về phía trước, balo văng ra thật xa.

Cơn đau dữ dội ập đến, cô ta hoảng sợ ôm lấy bắp chân đang chảy máu không ngừng, vừa khóc vừa la, không rõ cô ta đang la hét cái gì.

Địch Tử Uyên không để ý cô ta đang la hét cái gì, nút đã hỏng, anh phải mau chóng nghĩ cách khác để dừng tàu lượn siêu tốc lại.

May mà thời khắc mấu chốt anh không bị tuột xích, anh nhanh chóng tìm thấy công tắc chính trong phòng điều khiển, khi cầu dao đóng lại, tàu lượn siêu tốc cũng dừng theo.

Đáng tiếc vẫn có chút sai sót, chẳng hạn như khi đóng cầu dao không canh đúng lúc, khiến tàu lượn siêu tốc dừng ngay giữa đường ray chứ không phải điểm xuất phát.

Anh treo dây đeo súng trường rủ xuống cửa sổ nhỏ, buộc thắt lưng thành thòng lọng rồi mở cửa phòng điều khiển ra.

Anh vội vàng chạy ra ngoài.

….. Bên kia, lực phanh đột ngột khiến đầu của Mạnh Kình và Trương Ngọc nhiều lần va vào khóa an toàn, hai người bối rối nhìn nhau.

“Sao lại dừng ở đây?” Trương Ngọc thoạt nhìn là người chững chạc, lúc này chị ta cũng không nhịn được mà trợn mắt tức giận: “Chẳng lẽ hai chúng ta phải tự leo xuống sao?”

Mạnh Kình cực kỳ cạn lời, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, cô đợi thêm vài giây, không thấy có tiếng động gì khác thường, thế nên cô mở dây an toàn, đẩy khóa an toàn chữ U lên trên đỉnh đầu.

“Cũng không cao lắm, men theo đường ray đi xuống thôi.”

*

Sự thật chứng minh, trước đó Mạnh Kình chỉ đoán đúng một nửa, tình huống có chút phức tạp, chủ động hãm hại quả thật là Nini, nhưng người nổ súng lại là Địch Tử Uyên.

Cô và Trương Ngọc rời khỏi tàu lượn siêu tốc, cúi người hạ thấp trọng tâm, chậm rãi men theo đường ray trở về mặt đất, khi ngẩng đầu lên, cô thấy Địch Tử Uyên đã đứng đó chờ mình.

Anh vẫy tay với cô, muốn nói lại thôi: “Kình Kình cẩn thận, cầu dao đóng rồi, em phải tự trèo qua lan can thấp này.”

“Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Kỳ thật không cần Địch Tử Uyên trả lời, rất nhanh cô và Trương Ngọc đã có câu trả lời, dù sao chỉ cần đi vài bước thì Nini người đầy máu đã xuất hiện ngay trước mắt.



Trương Ngọc kinh ngạc, chị ta chất vấn Địch Tử Uyên: “Phát súng kia là do anh bắn à? Sao anh lại làm đồng đội của tôi bị thương?!”

Nini nghe thấy giọng của chị ta, cô ta chống người lên gào khóc: “Chị Ngọc! Anh ta không cho tàu lượn siêu tốc dừng lại, sau đó bắn em, anh ta muốn cướp vật tư của chúng ta!”

Đổi trắng thay đen, Địch Tử Uyên hơi tức giận, nhưng anh chưa kịp giải thích câu nào thì Mạnh Kình đã lạnh giọng nói.

“Những lời dối trá vô nghĩa này còn cần phải giải thích à? Cô Trương, mong cô nhìn cho rõ.” Cô nói: “Đồng đội của cô cầm balo và súng của cô, mục đích còn chưa đủ rõ ràng sao? Hơn nữa, người tắt cầu dao là đồng đội của tôi, nhờ thế mới cứu được hai chúng ta, nếu anh ấy có ý xấu, vừa rồi trực tiếp nổ súng giết cô là được rồi, cần gì phải dẫn cô đến đây?”

“......”

Đương nhiên Trương Ngọc không phải kẻ ngu ngốc, chị ta im lặng rất lâu, không nói gì mà chỉ nhìn Nini.

Bị chị ta nhìn như thế, Nini hơi chột dạ, không kìm được co rúm người lại, nước mắt đọng trên khuôn mặt tái nhợt.

“Chị Ngọc, chúng ta là đồng đội mà, tại sao chị tin người ngoài mà không tin em?”

“Đến tận bây giờ, ngoài chuyện ăn hai túi bánh mì và một túi thịt bò khô của tôi, cô không hề làm được điều gì đáng kể, so với đồng đội, tôi càng giống nhà tài trợ của cô hơn.”

“Chỉ là…… em chưa kịp thể hiện giá trị của mình thôi, chị cứu em được không? Nếu cứ tiếp tục như thế này em sẽ chết mất!”

“Cô đưa hộp kim loại cho tôi trước đi.”

Nini cảnh giác ôm chặt chiếc hộp vào lòng: “Không được! Chị đuổi hai kẻ đáng ghét kia đi trước đi, em chỉ chia sẻ chìa khóa với mình chị!”

“Cô Mạnh và tôi cùng nhau mở cơ quan, nên chìa khóa là của chung, cô nói khùng nói điên gì thế?”

“Rốt cuộc ai mới là kẻ đáng ghét?” Địch Tử Uyên không vui nói một câu, sau đó anh quay đầu phàn nàn làm nũng với Mạnh Kình: “Kình Kình, lúc nãy cô ta dùng đầu ủi vào vết thương của tôi, đau muốn chết.”

“Chẳng phải anh nói trước kia mình từng học kungfu sao?” Mạnh Kình dùng một ngón tay đẩy đầu của anh ra: “Vậy mà anh không đánh lại cô ta hả?”

“Tại phòng nhỏ quá, hạn chế tôi phát huy kỹ năng.”

“Đừng kiếm cớ cho sự ngu xuẩn của mình.”

Mạnh Kình quay người lại, thấy Trương Ngọc vẫn xem Nini là một cô gái nhỏ, chuẩn bị giảng đạo lý với cô ta, cho nên cô lập tức bước đến gần, tay trái nắm cổ áo của Nini, tay phải cướp chiếc hộp trong tay cô ta.

“Nếu cô không buông ra, tôi sẽ bắn vào chân còn lại của cô.”

Nini suy sụp gào khóc: “Chị Ngọc! Bây giờ cô ta đối xử với em thế này, sau này lấy được vật tư cô ta cũng sẽ không giữ lời hứa mà xử lý chị đấy!”

“So với hai người bọn họ, cô càng không đáng tin hơn.” Trương Ngọc thở dài: “Tôi thật sự nghi ngờ, đội ngũ trước của cô bị diệt sạch, sao chỉ có mình cô sống sót? Liệu có phải cô phản bội bọn họ ngay thời khắc mấu chốt hay không?”

“......”

Chị ta không để ý tới Nini nữa, mà cùng Mạnh Kình xem xét chiếc hộp.

Mạnh Kình mở nắp hộp, bên trong có một tấm thẻ màu trắng, trên tấm thẻ chỉ viết hai chữ lớn màu đen.

Dưới nước.

Chìa khóa được dán dưới nắp hộp, khi Mạnh Kình tháo chiếc chìa khóa xuống, chiếc hộp đột nhiên như chuông báo động, phát ra âm thanh bén nhọn chói tai.

Âm thanh này có tính xuyên thấu rất mạnh, không ngoa khi nói rằng, trong phạm vi vài trăm mét đều có thể nghe được.

Cô lập tức ném chiếc hộp rỗng đi, cùng lúc đó cô nghe thấy Địch Tử Uyên chỉ vào đằng xa và kinh ngạc nói.

“Đậu má, Kình Kình, chúng nó đến kìa!”

Cơ chế rương trống có thể đến muộn nhưng sẽ luôn đến.

Nó chỉ thay đổi hình thức mà thôi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.