Lời Hồi Đáp Của Thời Gian

Chương 11: Chăm sóc vết thương



Vũ Bắc Nguyệt đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, cô lấy khăn bông nhúng nước ấm nhẹ nhàng lau cơ thể của A Sở, anh sốt cao bất tỉnh nhưng khi khăn bông chạm vào vết thương trên người anh vẫn cau mày thể hiện sự đau đớn thống khổ tột cùng.

Vũ Bắc Nguyệt lau vết bẩn trên cơ thể của A Sở trước, vừa lúc đó chú Lâm đi về nhìn thấy thì liền đi vào lên tiếng “Tiểu thư để tôi làm cho, cô là nữ không tiện chăm sóc cho con trai như thế này đâu.”

“Không sao đâu, con chỉ đang lau vết bẩn trên người anh ấy thôi, chú có mang thuốc khử trùng về không mau đưa đây con bôi lên vết thương sát khuẩn trước rồi bôi thuốc cho anh ta.”

Chú Lâm lấy chai thuốc sát trùng đưa cho Vũ Bắc Nguyệt rồi lên tiếng “Cô sát trùng vết thương trên lưng cậu ấy trước đi.”

“Dạ được” Vũ Bắc Nguyệt gật đầu.

Chú Lâm liền ngồi xuống đỡ A Sở ngồi dậy tựa vào người ông, Vũ Bắc Nguyệt cởi bỏ toàn bộ cái áo bằng vải bố trên người của anh ra, lấy khăn lau sạch vết bẩn trước rồi đổ thuốc sát trùng vào vết thương trên lưng của anh.

A Sở bất giác cau mày khẽ rên lên vì hầu như toàn thân khắp nơi đều là vết thương do lằng roi da để lại nhẹ thì rướm máu nặng vì rách da thịt đổ máu.

Tuy Vũ Bắc Nguyệt lần đầu tiên gặp A Sở cũng chẳng biết gì về anh nhưng mà nhìn những vết thương này cô có thể đoán được cuộc sống của anh khắc nghiệt đến mức độ nào, những vết thương này là minh chứng rõ nhất cho lý do mà A Sở bán sống bán chết bỏ chạy để bảo toàn tính mạng của mình.

Vũ Bắc Nguyệt nhẹ nhàng hết sức có thể sát trùng vết thương trên lưng A Sở rồi bôi thuốc trị vết thương lên.

Xong phần lưng thì chú Lâm đỡ A Sở nằm xuống, ông và Vũ Bắc Nguyệt cùng bôi thuốc những vết thương ở phần ngực của anh.



Sau khi xử lý xong vết thương phần thân trên thì chú Lâm lên tiếng “Tiểu thư cô ra ngoài nghỉ ngơi một lát đi, phần còn lại để tôi xử lý, cô không tiện đâu.”

Vũ Bắc Nguyệt cũng cảm thấy không tiện hỗ trợ xử lý vết thương ở đùi của A Sở nên đứng dậy “Vậy nhờ chú Lâm giúp anh khử trùng vết thương bôi thuốc nhé.”

Chú Lâm gật đầu “Cô cứ yên tâm giao cho tôi đi.”

Vũ Bắc Nguyệt đi được hai bước liền quay người lại “À đúng rồi, lát nữa chú cho anh ấy mượn một bộ đồ sạch sẽ mặc vào nhé, bộ quần áo trên người anh ta đã rách hết rồi còn rất là bẩn nữa không tốt cho vết thương trên người anh ta.”

“Dạ tiểu thư.”

Một lúc sau, chú Lâm đi ra khỏi căn phòng mà A Sở đang nằm bên trong rồi lên tiếng nói với Vũ Bắc Nguyệt “Thưa tiểu thư, tôi đã xử lý xong những vết thương còn lại của cậu ấy cũng đã thay cho cậu ấy một quần áo sạch sẽ rồi ạ.”

Vũ Bắc Nguyệt gật đầu lên tiếng đáp “Cảm ơn chú Lâm nhiều.”

Chú Lâm mím môi qua vài giây rồi lên tiếng hỏi “Tiểu thư cô đã cứu chàng trai kia như thế vậy hả? Tôi thấy vết thương trên người cậu ta vô cùng nghiêm trọng giống như là bị hành hạ trong nhiều năm vậy đó.”

Vũ Bắc Nguyệt thở dài lên tiếng đáp “Hôm nay con đến thôn Phù Mộng làm từ thiện lúc trên đường về thì gặp anh ta chặn đầu xe con xin giúp đỡ, có một đám người rất hung hăng đuổi theo muốn bắt anh ta lại, có lẽ bọn họ đã hành hạ anh ta nên anh ta mới liều mạng bỏ trốn để tìm đường sống đấy.”

Chú Lâm nhíu mày “Thôn Phù Mộng sao?”

“Dạ phải, chú biết manh mối gì à?”



Chú Lâm cau mày “Tôi nghe nói trên núi gần thôn Phù Mộng có một đấu trường cờ người tên là Vọng Bắc do một tên đại ca xã hội đen cầm đầu.”

Vũ Bắc Nguyệt nhíu mày “Cờ người là sao hả chú Lâm?”

“Những con người sẽ thay thế cho những con cờ, quân nào bị ăn thì người đứng ở vị trí đó sẽ bị giết thật.”

Vũ Bắc Nguyệt hốt hoảng mở to mắt lên “Cái gì cơ? Đáng sợ vậy sao? Ai lại có thể nghĩ ra cách đánh cờ độc ác tàn nhẫn như thế chứ?”

“Trên đời này có một số người có thú vui tàn bạo, biến thái khó hiểu được, nếu cô gặp cậu ta ở thôn Phù Mộng thì rất có thể cậu ta đã trốn khỏi đấu trường Vọng Bắc.”

Vũ Bắc Nguyệt tỏ vẻ xót xa “Vậy thì tội nghiệp anh ta quá rồi, chắc là anh ấy đã bị hành hạ trong một thời gian dài đến nỗi không thể chịu đựng được nữa nên mới có quyết tâm bỏ trốn như thế.”

“Tất cả chỉ là tôi suy đoán vậy thôi chờ cậu ta tỉnh lại mới biết rõ ràng được.”

Vũ Bắc Nguyệt gật đầu “Để con vào xem anh ta như thế nào rồi.”

Lúc Vũ Bắc Nguyệt đẩy cửa phòng đi vào thì thấy A Sở đã mặc trên người một bộ quần áo sạch sẽ, mặt mày tay chân đều được lau sạch sẽ không còn bùn đất bụi bẩn nữa, chân của anh bị xước chảy máu cũng được chú Lâm khử trùng bôi thuốc luôn rồi.

Vũ Bắc Nguyệt nhìn vẻ mặt an nhiên của A Sở nằm ngủ trên giường thì khẽ thở dài thầm nghĩ [Anh ta chắc hơn mình chừng vài tuổi thật không ngờ cuộc sống của anh ta lại khắc nghiệt như vậy, một người liều cả tính mạng bỏ trốn chỉ mong được sống thì xứng đáng có một cuộc sống vui vẻ bình an và hạnh phúc, mong là thượng đế sẽ mở rộng lòng từ bi chiếu cố anh ta nhiều hơn người khác một chút để bù đắp lại những tổn thương bất hạnh mà anh ta đã phải chịu từ thể xác đến tinh thần trong suốt thời gian qua.]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.