Tối đến, bố Nghiêm cũng về đến nhà. Ông là một người đàn ông trung niên cao lớn hơi mập, nụ cười tươi tắn, mặc vest đeo cà vạt, áo sơ mi phình ra thành đường cong nhờ cái bụng bự. Dương Trúc dính chặt mắt vào bụng ông không dời đi nổi, ông cũng không giận, Dương Trúc tự thấy thất lễ mà vội vàng đảo mắt đi, ông liền bật cười, mời cậu cùng đi dạo sau bữa tối.
Bọn họ cùng ăn tối, Dương Trúc khăng khăng muốn bưng giúp thức ăn, sau khi ăn xong thì lau bàn, rồi sau đó cùng dắt chó đi dạo tán gẫu dưới chung cư. Tiểu Bạch ngẩng đầu ưỡn ngực đi phăm phăm đằng trước, dây dắt chó lúc nào cũng căng ra đến mức thẳng tắp.
Không khí tối thu ở chung cư mát mẻ, cư dân túm năm tụm ba lại. Thỉnh thoảng bố Nghiêm gặp phải người quen thì cười rạng rỡ bắt chuyện, có người hỏi đến Dương Trúc, ông giới thiệu đây là bạn học của con trai. Dương Trúc biết giọng người ta khi không thích mình sẽ thế nào, lại chưa học được cách thích ứng với ý tốt của người lạ nên từ đầu đến cuối không dám tách khỏi Nghiêm Duệ nửa bước, khi nói chuyện thỉnh thoảng còn ngắc ngứ.
Gió thổi hơi lạnh, thấy cậu vừa xoa mũi, Nghiêm Duệ bèn dẫn cậu về nhà mình trước.
Dương Trúc vừa đi về phía trước vừa thở hắt ra, tay xoa ngực mấy lần.
Nghiêm Duệ nói: "Mỗi lần gặp người mới quen cậu đều xấu hổ vậy à?"
"Xấu hổ đâu!" Dương Trúc phản bác theo bản năng, "Thì tôi... do không quen!"
"Vậy sau này quen là được rồi." Nghiêm Duệ xoa đầu cậu.
Dương Trúc bị thụt lùi bao nhiêu năm qua mới có thể học được phương thức giao tiếp bình thường, gỡ bỏ sự cảnh giác cả người, bắt đầu thử dùng thái độ và lời nói để trúc trắc trò chuyện với người khác. Đây đã là sự tiến bộ rất nhanh, cứ từ từ bước từng bước một thì sẽ thay đổi được thôi.
Ban ngày Dương Trúc đã tắm qua một lần, buổi tối cậu quyết định tắm thêm lần nữa trước khi đi ngủ.
Nằm lên giường của Nghiêm Duệ là một chuyện nghiêm túc, nhất định phải có cảm giác nghi thức, không tắm không được!
Nghiêm Duệ lấy một bộ quần áo ngủ cho cậu mặc, cậu ghé đầu vào tủ quần áo cùng xem, tiện thể thăm dò góc riêng tư của Nghiêm Duệ. Phần lớn quần áo treo trong tủ là áo phông và áo sơ mi, được gấp phẳng phiu kỹ lưỡng, màu gì cũng có, năm màu rực rỡ. Trước đây có người nói kiểu anh trai ngầu như Nghiêm Duệ chắc chắn chỉ mặc đồ trắng và đen, đúng là tào lao, Nghiêm Duệ đâu có câu nệ mặc màu gì.
Áo ngủ có ba bộ, Nghiêm Duệ lấy ra hai bộ cho cậu chọn, Dương Trúc phân vân, nói: "Lấy bộ bị ép dưới cùng kia cho tôi xem!"
Nghiêm Duệ: "Cậu sẽ không thích đâu."
Anh nói như vậy khiến Dương Trúc lại càng muốn làm trái lại, "Không nhìn làm sao biết?"
Sự hiếu kỳ của Dương Trúc giống như học sinh tiểu học vậy, đôi lúc không cho xem thì lại càng muốn xem. Nghiêm Duệ cũng không quá cương quyết, cuối cùng gỡ vỏ bọc, ngay lập tức bộ cuối cùng được mở ra, là một bộ áo ngủ động vật trắng đen lốm đốm.
"Áo ngủ cún con." Nghiêm Duệ nói: "Mẹ tôi mua 11/11 năm ngoái, đến bây giờ vẫn chưa mặc lần nào."
Dương Trúc nhìn ra mặt sau lưng còn có mũ trùm với hai cái tai ngoan ngoãn rủ xuống, ánh mắt dịch xuống bên dưới còn nhìn thấy cả một cái đuôi mềm mại.
Thoáng chốc cậu cảm thấy mình tự đào hố cho bản thân nhảy xuống, mặt đỏ bừng lên ngay tức khắc. Nhìn sang nét mặt của Nghiêm Duệ, anh không có biểu cảm gì đặc biệt, không chờ mong cũng không đùa giỡn, chỉ nói: "Mặc dù rất muốn thấy cậu mặc, nhưng tôi đoán cậu không thích, sẽ thấy ngượng nên mới không lấy ra."
Cái tên Nghiêm Duệ này cũng biết nói kiểu gì để đối phó với cậu lắm! Mấy người thông minh đều sẽ trở nên giảo hoạt thế à?!
Thật ra cũng không phải Nghiêm Duệ cố ý khích cậu. Bộ quần áo đó vốn bị đè ở dưới cùng, nếu anh không đến gần thì cũng không nhìn thấy. Nghiêm Duệ vốn không định nhắc đến, bị cậu quấn riết nên mới lấy ra.
Nhưng cố ý nói cái câu "rất muốn thấy cậu mặc" thì đúng là gian trá thật! Người nghe thấy sao có khả năng để đó mặc kệ được?
Nước tắm cũng không thể xối đi được hàng loạt dấu chấm than đang lướt qua ào ào trong lòng cậu, tắm xong, Dương Trúc lại tự nhiên nghĩ, có khi cậu mặc thật cũng được mà.
Lỡ như trông ngu quá thì bảo Nghiêm Duệ không được phép nói ra, nếu không cậu sẽ ra sức bắt Nghiêm Duệ phải ngắm.
Vừa nghĩ như vậy, tự dưng Dương Trúc lại rơi vào trạng thái chờ đợi kỳ quặc, lúc mặc đồ ngủ, cậu còn vừa mặc vừa làm bộ làm tịch trước gương. Áo ngủ liền thân mặc khá phiền, phải xỏ hai chân vào trước thì mới có thể kéo được từ phần eo lên thân trên. Cậu chuyên tâm mặc, cơ thể hơi nghiêng đi suýt thì đứng không vững, chân trượt một phát, tay phải vịn lên bồn rửa tay thì mới không quỳ xuống.
Sau đó mái đầu sũng nước của cậu bị hất về phía sau, cái lược dính đầy nước nỗ lực chải lại tóc, thưởng thức một lát, cậu lại cảm thấy, rốt cuộc mình đang làm gì vậy?
Tại sao lại ngu xuẩn thế?!
Dương Trúc ra sức cào loạn tóc, sau đó nhịn không phi ra ngoài. Vừa mở cửa, Nghiêm Duệ dọn dẹp xong quần áo bỏ vào phòng tắm, không hề liếc mắt về phía cậu dù chỉ một cái.
Dương Trúc tự giận bản thân quay lưng về phía anh, đối mặt với bức tường.
Lúc nghe thấy cửa phòng tắm khép lại phát ra tiếng cót két khe khẽ, Dương Trúc bắt đầu nghiến răng nghiến lợi. Chẳng phải cậu ấy nói muốn xem à, sao không ngắm luôn đi? Mình lại còn hao tâm tổn sức như thế có phải trông rất ngớ ngẩn không?
Không hiểu nổi bản thân lại có thể giận dỗi chỉ vì một chi tiết nhỏ này. Cậu đắm chìm trong suy nghĩ lộn xộn, bỗng nhiên cái đuôi phía sau áo ngủ bị túm.
Sau đó, một bàn tay xoa đầu cậu.
"Sấy tóc đi, đừng đứng ngẩn ra thế." Nghiêm Duệ ghé vào tai cậu nói, chỉ vào máy sấy tóc cắm điện sẵn trên bàn, sau đó đi mất.
Cuối cùng lần này anh cũng vào phòng tắm.
Dương Trúc bị anh hạ gục nháy mắt, chút suy nghĩ không cánh mà bay, đặt mông ngồi lên giường mạnh bạo sấy tóc. Vừa sấy cậu vừa nghĩ tới dáng vẻ Nghiêm Duệ nín nhịn, còn cố ý ra vẻ đóng cửa, cố ý thả nhẹ bước chân, lập tức cảm thấy cái tên này vờ vịt quá đi, khóe miệng nhoẻn lên cười khúc khích.