Hùng giật mình tỉnh lại , thấy mình đang nằm trên một đống rơm. Hắn mơ hồ nhớ lại Lúc đang nói chuyện với Lực Cường thầm mắng : " Bà mẹ nó! Mình đang ở đâu thế này?"
Đây là ngoại ô Hà Thành ,nằm ở phía bắc của Đông Dương Đại Lục.
"Hà Thành ư?" Hùng ngơ ngác, từ Cát Bà đến đây cũng khá xa nếu tính cả đường biển. Hùng bất giác nhớ đến Ngọc Lan, Tố Trinh , Tiểu Vũ và cô nương Cửu Huyền. Đều là tuyệt thế mỹ nhân, rồi bây giờ ngồi đây bơ vơ lẻ loi.
"Hay là trở về Đảo Cát Bà? Nhưng không được, mình ra đi không lời từ biệt giờ quay về thì hơi kì cục. Đợi khi nào mình trở thành một cường giả rồi quay về." Hùng suy nghĩ.
Hùng ngồi tại chỗ xếp bằng tu luyện, linh lực ở đây đậm đặc hơn so với đảo Cát Bà. Hùng cảm nhận được linh lực đang được hấp thụ vào cơ thể
"Đến lúc dạy ngươi công pháp rồi!" Tiểu
Bảo cất tiếng.
Hùng không nói gì tiếp tục hấp thụ linh lực.
"Ta sẽ dạy ngươi bộ này đảm bảo phù hợp với thiên phú của ngươi." Tiểu Bảo nói tiếp.
"Mau dậy ta đi! Ta sắp chịu không nổi rồi."
Hùng mừng rỡ.
Đây rồi! Tuyệt đỉnh công pháp - Hấp Tinh Chi Lực.
Hấp Tinh Chi Lực giúp người tu luyện gia tăng khả năng hấp thụ linh lực của bản thân. Giúp người tu luyện cảm nhận được nhiều linh lực ở một khoảng cách, có tổng cộng 10 bậc từ 0 đến 9. Đạt cấp 9 công pháp đại thành, có sức mạnh rời non lấp biển, thống trị thế giới. Muốn tăng cấp cực kì đơn giản, vận công khi giao hợp với nữ nhân. Nhưng nữ nhân đó phải thực sự muốn giao hợp và cùng vận công để quá trình diễn ra thuận lợi. Bằng không thì sẽ thất bại , yêu cầu thiên phú Hấp Thụ.
Mọi thứ được truyền hết vào não Hùng, hắn hớn hở :
"Công pháp đá đạo rồi lại còn tu luyện theo cách này nữa!! Ta đúng là số hưởng mà hahaha..."
Tiểu Bảo nhắc nhở:
"Hãy nhớ rằng hiếp dâm không được tính."
"Ách!!!" Hùng đang có ý định sẽ đi hiếp dâm gái nhà lành để tăng sức mạnh ai ngờ bị Tiểu Bảo dội ngay gáo nước lạnh vào mặt.
Hùng lấy trong người ra một viên Hồn Tâm mà Lực Cường đưa cho ra ngắm nghía, viên Hồn Tâm có màu vàng chói to như ngón tay cái.
"Nó có giống như viên Thú Hồn mà ta lấy được từ mấy con sói không? Tiểu Bảo."
"Giống nhưng khác ở chỗ viên Hồn Tâm này có thuộc tính!"
"Thuộc tính ư? Nó là thứ gì?"Hùng thắc mắc.
"Thuộc tính là linh lực khi dung nạp thuộc tính bất kì ( Băng, hỏa, lôi, phong,mộc) vào cơ thể, thì cơ thể sẽ tích trữ và trở thành một phần của linh hồn. Khi đó linh lực ngươi sẽ có thuộc tính đó, tùy theo thuộc tính mà nó sẽ giúp ngươi tăng sức tấn công hoặc phòng thủ."
"Vậy ta có thể dung nạp nó bây giờ chứ?"
"Chưa được! Hãy đạt cấp Đấu úy trước đã."
"Mẹ Bà nó! sao phải lên Đấu Úy?" Hùng gắt gỏng.
Khi lên Đấu Úy! Linh hồn ngươi mới đậm đặc hơn, khi đó dùng thuộc tính sẽ lâu hơn nhiều so với hiện tại. Bây giờ ví dụ ngươi có lôi thuộc tính thì ngươi còn chẳng thể giật chết một con ruồi chứ nói gì đến việc dùng để đánh nhau, nhưng khi lên Đấu Úy lại khác ngươi có thể dùng lôi điện làm người khác bị thương.
"Đù!!! Cũng ghê phết đấy!!"
Hùng xếp bằng tu luyện một ngày một đêm không ăn không ngủ, thấy Hùng siêng năng quá độ Tiểu Bảo nhắc nhở :
"Nên tránh việc tu luyện quá sức, nó có thể đảo ngược quá trình tu luyện lại đó.!"
"Từ từ sắp được rồi." Hùng trả lời, linh lực đang tụ lại quanh người hắn đột nhiên tan rã ra xung quanh.
"Chúc mừng đã ngươi đã lên Đấu Sĩ cấp 6!!!" Tiểu bảo khích lệ Hùng.
"Có gì đâu mà chúc mừng, bằng tuổi ta có khi có người đã lên Đấu úy rồi đấy chứ ở đó mà khen." Hùng chán nản nói.
Bụng Hùng sôi lên òng ọc, đã một ngày rồi không ăn uống chịu làm sao được, Hùng ra khỏi nhà hoang. Khung cảnh đồng lúa rộng mênh mông thẳng cánh cò bay hiện ra trước mặt, mùi lúa chín thơm dịu dàng bay khắp vùng. Thật thanh bình, thật sảng khoái, Hùng cất bước đi về phía một thị trấn nhỏ cách đó không xa.
Thị trấn này nhộn nhịp hơn Hùng nghĩ, mọi người qua lại tấp lập trên đường. Hàng quán bầy bán đủ loại thứ kì lạ mà hắn chưa nhìn thấy bao giờ, Hùng tiến lại một gian hàng thích thú nhìn những món đồ. Chủ quán thấy vậy chào hỏi :
"À thì là nhà cháu mới bắt được con lợn rừng, muốn mua dây về buộc cổ dắt đi dạo ấy mà!!" Hùng nói đùa, nhưng mặt vẫn tỏ ra bình thường
"Haha cậu bé thật vui tính!!" Chủ quán cười rồi lấy cho Hùng cuộn dây thừng chắc chắn nhất.
Hùng lục khắp người rồi nhe răng ra cười với Chủ quán : "cháu không có tiền!!"
"không có tiền??" Chủ quán mặt chuyển tức giận
"Sáng ra đã gặp tên ăn xin nè bà con! Mua hàng mà không chịu trả tiền à!" Chủ quán nói to muốn cho mọi người nghe thấy.
Mọi người tụ tập lại xì xầm bàn tán, một người nói : " trông khôi ngô thế kia lại không có tiền trả ư? Gọi người thân đến đi nhóc."
"Chắc định ăn quỵt rồi chuồn mất đấy nhưng ai ngờ bị phát hiện, thật là không hiểu bọn trẻ bây giờ."
"Tính chôm của đấy bà con.... Phang chết cmn đi."
Tất cả đồng tình với mấy người đó rồi tập trung trách móc hùng. Hùng nhếch mép cười rồi móc trong túi áo ra một thứ như cục đá nhỏ bằng hạt đỗ, màu vàng lấy lánh rồi đưa cho chủ quán, lão nhìn thấy liền vồ vội lấy rồi thốt lên nói:
"trời ơi vàng nguyên chất!!"
Hùng nhún vai nói : "cháu thật sự không có tiền! Cháu chỉ có mấy cục vàng để phòng thân thôi."
Tiếng bàn tán lại xôn xao:
"Ây gia!! cậu bé này con ai vậy không ai nuôi thì ta nuôi."
"Cậu ta chỉ thử lòng ông thôi! Làm gì ông mắng cậu bé dữ vậy?"
"Đậu mẹ đúng bọn 2 mặt." Hùng tức giận nghĩ thầm. Rồi quay lưng bỏ đi trước bao con mắt kinh ngạc có, đố kị có, lòng tham có.
"Trời cậu ta lấy vàng đâu ra vậy?"một người hỏi.
"Chắc là con ông cháu cha đi khảo sát thôi."
"Cũng có khi nó kiếm được mỏ vàng thì sao?"
Hùng không quan tâm, cứ thế rời đi. Tay cầm cuộn dây thừng thắc mắc hỏi Tiểu Bảo : " Bảo ta mua thứ này làm gì?"
"Để thắt cổ!"
"Ách!" còn dám trọc ta.
"Để dùng cho việc quan trọng." Tiểu Bảo nói. Hùng không hỏi thêm, đi tìm một quán trọ để để nghỉ ngơi và lấp đầy cái bụng đói.
Thuê một phòng rồi tắm rửa, Hùng thấy bộ đồ mình mặc đã cũ liền đi đặt một bộ khác. Đang ngồi xếp bằng tu luyện, bỗng có tiếng gõ cửa. Hùng đang cởi trần quấn mỗi khăn tắm cho mát, đứng dậy ra mở cửa.
"Ai gọi đó!".
Một cô bé xinh xắn, tóc ngắn ngang vai trạc tuổi Hùng đứng trước mặt hắn.
"Đù gái xinh!" Hùng nghĩ trong đầu.
Cô bé tay cầm bộ đồ mà Hùng đặt, thấy Hùng đang bán khỏa thân trước mặt mình thì xấu hổ nhắm tịt mắt, ném bộ đồ vào mặt Hùng xấu hổ nói : "Đồ của ngươi này!" rồi bỏ chạy , Dáng người thướt tha uyển chuyển như một thiếu nữ, vô cùng đáng yêu.
Hùng bị quăng đồ vào mặt như vẫn kịp ngắm nàng trong thoáng chốc hắn níu lại một chút rồi quay lại phòng tiếp tục tu luyện.
Sáng hôm sau! Đang ngồi ăn sáng ở lầu 1 của quán. Hùng vảnh tai lên hóng hớt truyện bàn tán của những người xung quanh.
Một người trung niên nói :
"Ta nghe nói cuộc thi tỷ võ năm nay sắp diễn ra rồi!"
Người kế bên tiếp lời :
"Hơn nữa lại còn tổ chức hoành tráng hơn mọi năm, địa điểm cũng rất trang trọng đó là tại phủ của Vũ Văn Gia!"
"Hừ!!! Vũ Văn Gia ư? Vậy thì Vũ Văn Nguyệt và Vũ Văn Hoài cũng tham gia rồi!!"
"Phải đấy! 2 tên đó là cháu nội của Vũ Văn Đình, người đứng đầu Vũ Văn Gia."
Một người xen ngang :
"Vậy chẳng phải là cuộc tỷ võ này ban tổ chức sẽ thiên vị 2 tên đó sao??"
"Ngươi lầm rồi! Vũ Văn Đình là người chính trực, trọng người tài, Mục đích ông ta cho Vũ Văn Hoài và Vũ Văn Nguyệt tham gia là để cho chúng có cơ hội cọ sát với thiên tài trong cuộc thi và để mọi người thấy rằng Vũ Văn Gia có thể thu nhận và huyến luyện nhân tài tốt."
"Ồhhh".
"Vậy bao giờ cuộc thi bắt đầu?"
"Nghe nói 2 ngày nữa! Ta nhất định phải có mặt để xem mới được."
Hùng ngồi húp bát phở bò, lòng hắn hồ hởi khi nghe sẽ có cuộc thi tỷ võ.
"Mình nhất định sẽ tham gia! Để xem thực lực mình đến đâu."
Hùng sống trên Cát Bà đảo thật sự quá bình yên, có sự yêu thương hết mực của Ngọc Lan. Lại suốt ngày tắm trong Suối nguồn sinh mệnh khiến Hùng đã tự đẩy lùi khả năng phát triển của bản thân.Muốn mạnh mẽ hơn thì không thể sống cuộc sống an nhàn, giờ thì Hùng đã hiểu tại sao Lực Cường lại phải ra tay với Hùng ngay lần gặp đầu tiên. Không phải Lực Cường ghét Hùng mà là hắn biết Hùng sẽ không thể phát triển nếu cứ ở mãi nơi đó, nếu hắn nói chuyện về việc rời khỏi đảo thì nhất định Hùng sẽ không chịu vì có tứ đại mỹ nhân trên đảo nên Lực Cường đã chọn cách nhanh nhất và đỡ phải giải thích.