Loan Phượng Thác: Tụ Thủ Thiên Hạ

Chương 16: Chương 9





Cung thân vương phủ.
Một luồng gió nhẹ len lỏi qua cửa sổ, lạnh đến tận xương. Nha hoàn canh giữ ở bên giường lập tức vội vàng đóng kín của lại, sau đó quay đầu, cẩn thận nhìn phía trong mành trướng, phát hiện không có tiếng động gì, mới thở phào nhẹ nhỏm.
Thật ra, người nằm trên giường đã tỉnh lại từ lâu.
Y cứ xuất thần nhìn lên nóc giường, lâu thật lâu, con ngươi màu hổ phách cũng không chuyển động, sắc mặt chẳng biến dổi gì, yên lặng làm như vẫn đang ngủ say.
"Cốc cốc!"
Có tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên, Ngọc Trân bước ra mở, quản gia Trương Nghị đi vào, theo sau là hai nha hoàn Tiêu Tuyết và Tiêu Cầm đang bưng khay, trên đó đặt chén thuốc và tổ yến.

"Vương gia đã thức chưa?" Trương Nghị quay sang hỏi thăm.
Ngọc Trân lắc đầu. Trương Nghị ngước mắt, lắng tai nghe ngóng động tĩnh, nhíu mày khẽ gọi nói: "Vương gia, đến giờ uống thuốc rồi!"
"Ừ."
Bên trong mành đáp lại một tiếng nhẹ. Trương Nghị ra hiệu bằng mắt, Ngọc Trân và Cẩn Trân lập tức vén mành lên, sau đó đỡ Diệp Tích Linh ngồi dậy, kê thêm gối dựa, còn Tiêu Tuyết và Tiêu Cầm bưng chén thuốc tới. Y nhận lấy, ngửa đầu một ngụm uống cạn.
"Vương gia, đây là tổ yến vừa mới chưng, người nhân lúc còn đang nóng dùng đi ạ!"
"Được."
Nuốt xong muỗng cuối cùng, đặt chén sứ lại, thân thể y dựa ra sau, lãnh đạm: "Trương Nghị, ngươi ở lại. Còn những những người khác lui khỏi phòng!"
"Nô tỳ xin cáo lui!" Bốn nha hoàn cúi người, nối đuôi nhau rời đi.
Diệp Tích Linh khép hờ mắt, từ tốn bảo: "Trương Nghị, trong ba ngày, ngay dịch quán gần kinh thành, mua một căn nhà nhỏ. Nhớ là bí mật hành động, tuyệt đối không tiết lộ!"
"Vương gia. . . . . ." Trương Nghị ngẩn người, mù mờ nhìn y, thấy y không muốn giải thích gì thêm, liền lập tức cúi đầu, chắp tay nói: "Vâng, nô tài sẽ hoàn thành tốt. Nhà rộng thế nào, bao nhiêu ngân lượng, bài trí ra sao, thỉnh Vương gia nói rõ thêm!"
"Lớn nhỏ, giá tiền, bố trí không nhất thiết, tùy ngươi quyết định. Nhưng khoảng cách từ dịch quán đến căn nhà đó đo bằng khinh công của bổn vương, không được vượt quá một nén hương!" Y mở mắt nhìn Trương Nghị, lãnh khốc, vô tình.
Trương Nghị cả kinh, đầu óc trống rỗng một chút nhưng nhanh khôi phục lại, giọng nói run run lớn mật hỏi: "Không biết ý của người là như thế nào? Dịch quán. . . . .Phải chăng là dịch quán mà Đại Chu công chúa sẽ tới nghỉ ngơi? Vết thương của người chưa lành, sao có thể dùng khinh công. . . . . ."

"Hôm nay đã là ngày mười, ngày thành hôn sắp đến, bổn vương. . . . . . Không thể chờ! Vết thương đã dưỡng mấy ngày, bốn năm ngày nữa cũng đủ rồi! Nếu vết thương chưa lành. . . . . . Ha ha, bổn vương muốn kết quả này đây. Như thế mới không uổng một phen chịu đau đớn!" Y chậm rãi cười, nụ cười lạnh lùng mà chói mắt, con ngươi u đen như vực thẳm, sâu không thấy đáy.
Trương Nghị vẫn mờ mịt, kinh ngạc nhìn Diệp Tích Linh. Một hồi lâu, trong đầu mới chợt lóe lên điều gì đó, trợn to mắt, mồ hôi lạnh rỉ ra, hắn đã thấy kì lạ mấy ngày nay, Vương gia võ công cao cường, ít khi nào để lộ nhưng cũng không thể nào ngã ngựa đến nỗi trọng thương như thế được. Thì ra là. . . . . .
"Truyền Trì Thu và Trì Băng vào đây!"
"Vâng, Vương gia!"
Trương Nghị định thần lại, lập tức chắp tay thoái lui.
Ít lâu, hai người nam tử mặc áo xanh đi theo cùng Trương Nghị, chắp tay, "Vương gia, có chúng nô tài!"
Diệp Tích Linh đang ngồi trên giường, thấy ba người, mắt sáng như đuốc, "Bổn vương có chuyện quan trọng, các ngươi nghe kĩ, tới ngày mười bốn tháng ba này. . . . . ."
"Vương gia!"

Ba người đó nghe xong, sắc mắt thay đổi rõ rệt, phần nhiều là khiếp sợ, nhưng vẫn quỳ gối, dứt khoát đáp: "Nô tài tuân lệnh!"
Trong phòng khôi phục lại yên tĩnh trước đó.
Diệp Tích Linh xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích ngay ngón cái, khóe miệng nhẹ nhếch lên, trong đôi mắt âm u bỗng lóe lên tia sắc lãnh, lẩm bẩm, "Bình Dương công chúa Phó Tranh, Cung thân vương phi không phải ai cũng có thể làm được. . . . . . Cho dù có là công chúa, đối với bổn vương cũng giống như chiếc giày rách mà thôi. . . . . ."
Bàn tay to luồn vào dưới gối lấy ra một vật, y nắm nó rất chặt, nhìn nó mà cười, mắt cũng trở nên dịu dàng hẳn đi. . . . . .
P/s: 2,3,4 này Nao thi tốt nghiệp, không thể đăng chương mới được. Hẹn các nàng ngày 5 sẽ post tiếp nhé


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.