Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 9



Hướng Biên Đình đứng lên, lễ phép gật đầu với bọn họ, xem như chào hỏi. Tiến vào có năm người, đều là nam, trong đó có một người nhuộm một đầu tóc bạc, rất là phong cách. 

Bọn họ đều nhịp chớp chớp mắt, nhìn Hướng Biên Đình xong lại nhìn sang Hạ Tuyên. Hắn mặc áo tắm dài, nhìn là biết vừa mới tắm xong, trông còn bắt mắt hơn người đang ngồi trên sô pha nhiều. Lượng tin tức hơi lớn, cũng chẳng trách bọn họ đứng đực ra đó lâu như vậy.

Tiêu Dịch Dương đi đầu đánh vỡ trầm mặc, nhìn Hướng Biên Đình, quay đầu hỏi Hạ Tuyên: “Đây là……?”

“Hàng xóm.” Hạ Tuyên đóng cửa lại.

Hắn nói xong, cả đám lại đều nhịp quay đầu nhìn Hướng Biên Đình, lần này trong ánh mắt đều mang theo chút đánh giá.

Bạch Khâm nhìn hòm thuốc trên bàn, lại nhìn tay phải Hướng Biên Đình đã được thoa thuốc, thu hồi tầm mắt nhìn cậu cười: “Chào cậu.”

Hướng Biên Đình lễ phép đáp lại: “Chào các anh ạ.”

Cả đám vẻ mặt từ ái vẫy tay với cậu như nhìn thấy con nít vậy, biểu tình và động tác rất đồng bộ.

Đều là người biết lễ nghĩa, dù có ngạc nhiên đến thế nào cũng không thể liên tục nhìn chằm chằm người khác. Hạ Tuyên nói là hàng xóm, vậy khẳng định là hàng xóm, bọn họ cũng chỉ não động tí xíu lúc vừa mới bước vào, bây giờ thì không nghĩ nhiều nữa, chỉ có Bạch Khâm là nhân tinh, chuyện có thể nghĩ ra hắn cũng nghĩ xong hết rồi.

“Tắm sớm thế?” Có người hỏi Hạ Tuyên: “Lát nữa ăn lẩu đó, ăn xong rồi phải tắm lại.”

Hướng Biên Đình thấy người vừa nãy chào cậu lại cười nói: “Hạ tổng điệu đà lắm cậu không biết sao. Mỗi ngày sáng tối đều phải tắm, ra cửa lại càng phải tắm.”

Hạ Tuyên đi vào phòng khách, nói: “Biết rõ nhỉ.”

Bạch Khâm cười, nói: “Này, có phải anh tắm xong mới thấy tin nhắn trong nhóm không?”

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.

“Biết ngay mà.”

Hạ Tuyên lo người nhiều sẽ làm Hướng Biên Đình không được tự nhiên, bảo bọn họ mang đồ ăn vào phòng bếp, hắn đi tới nói với Hướng Biên Đình: “Bọn họ là bạn tôi, tới nhà của tôi ăn cơm.”

Hướng Biên Đình gật đầu, cầm lấy cặp sách trên sô pha: “Vậy tôi đi trước. Cảm ơn anh, thầy Hạ.”

Bạch Khâm đứng trong phòng nhìn đông ngó tây, không rời khỏi phòng khách, nghe vậy quay đầu hỏi một câu: “Cậu không ở lại ăn cơm sao, bé hàng xóm?” 

“Sao?” Hướng Biên Đình sửng sốt, nghĩ thầm vị đại ca này tự nhiên ghê, cậu cười đáp: “Em có hẹn với bạn rồi ạ.”

Bạch Khâm gật đầu, thấy cậu đeo cặp sách, thân trên mặc áo hoodie to rộng, bên dưới là quần jean thoải mái, trông rất giống học sinh, vừa soái vừa nộn, hỏi: “Cậu vẫn còn đi học sao? Cấp ba hả?” 

“Sinh viên ạ.”

“Học đại học ở Giang Châu?”

“Vâng.”

“Tra hộ khẩu đấy à.” Hạ Tuyên cắt ngang đối thoại của bọn họ.

Bạch Khâm cười khẽ: “Nhà ai tra hộ khẩu lại hỏi cái này.”

Tiêu Dịch Dương từ phòng bếp bước ra, gọi Bạch Khâm: “Đi rửa rau đi.”

“Sao anh không tìm Hạ tổng?” Bạch Khâm trêu đùa: “Chủ nhà người ta anh không tìm, sao cứ sai bảo khách khứa tụi em.”

Tiêu Dịch Dương nói: “Được, vậy em tìm hắn đi, em bảo Hạ tổng của em mặc áo tắm dài đi rửa rau.”

Bạch Khâm nở nụ cười, không nhiều lời nữa, đi theo Tiêu Dịch Dương vào phòng bếp.

“Tôi đi trước đây, thầy Hạ.” Hướng Biên Đình nói.

Hạ Tuyên nhìn thoáng qua bàn trà: “Cầm Povidone theo chưa?”

“Có, tôi bỏ vào cặp rồi.”

Hạ Tuyên đưa Hướng Biên Đình ra cửa nhà, đóng cửa lại, xoay người, nhìn thấy mấy người trong phòng bếp đều đang nhìn về phía này không chớp mắt, trên tay ai nấy bận rộn, hai mắt lại nhất trí nhắm thẳng mục tiêu. 

Ai cũng biết xu hướng giới tính của Hạ Tuyên, thấy có cậu trai anh tuấn trẻ tuối tới nhà hắn, làm sao mà không bát quái cho được, chỉ là chưa có ai nhìn thấy Hạ Tuyên quen người nào. Trong mắt hắn, từ trước đến nay, cũng chỉ có xăm mình, hắn lại có cá tính như vậy, người bình thường thật đúng là không khống chế được. 

Hạ Tuyên đi qua, nói: “Hay là mấy cậu móc tròng mắt ra gắn lên người cậu ấy luôn đi.”

Bọn họ thu hồi ánh mắt, ở phòng bếp vui đến nở hoa, tiếp tục ai bận việc nấy.

Hạ Tuyên về phòng thay quần áo. Ăn lẩu không tốn thời gian, nguyên liệu nấu ăn chỉ một lát là chuẩn bị xong, trên bàn ăn, Bạch Khâm hỏi Hạ Tuyên: “Cậu bé vừa rồi sống ở đối diện sao?” 

Hạ Tuyên ‘ừ’ một tiếng.

“Em nhớ đối diện không phải vẫn luôn để trống sao?”

“Mới chuyển đến không lâu, cậu ấy đi học ở gần đây.”

“Đi học ở gần đây?” Bạch Khâm hơi ngạc nhiên: “Cậu ấy sống một mình?”

“Hình như vậy.”

“Em nói mà, trông khí chất như vậy, đúng là tiểu thiếu gia nhà có tiền.” Bạch Khâm liếc sang Hạ Tuyên, ánh mắt ẩn ý: “Lớn lên cũng soái thật.”

Mọi người đều biết, dựa theo tính cách của Hạ Tuyên, nếu cậu trai kia thật sự là gì của hắn, hắn chắc chắn sẽ không lảng tránh phủ nhận, nhưng nếu hắn bảo người ta là hàng xóm, vậy thuyết minh giữa hai người họ thật sự chẳng có gì, cho nên sau đó bọn họ cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Cơm nước xong, cả đám ngồi trong phòng khách đánh bài, Hạ Tuyên nằm trên sô pha ngoài ban công hút thuốc, Tiêu Dịch Dương đi tới, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh hắn. 

“Con rắn lần trước cậu nhặt là của cậu nam sinh lúc nãy?” Tiêu Dịch Dương hỏi Hạ Tuyên.

Hạ Tuyên ngậm thuốc, ‘ừ’ một tiếng.

Tiêu Dịch Dương quá hiểu biết Hạ Tuyên, kết hợp với chuyện hắn bỗng nhiên quyết định dọn về đây ở, rất dễ đoán được tâm tư của hắn. Gã cười khẽ: “Trước kia cậu đâu có như vậy.” 

Hạ Tuyên nghiêng đầu nhìn gã: “Như nào?”

“Nhìn người ta hai mắt không chớp ấy.”

Hạ Tuyên cười ra tiếng: “Dẹp đi, tớ lại không phải người chết.” 

“Cậu có ý với cậu ta?”

Hạ Tuyên không nói gì.

Không nói gì thì chính là có ý, Tiêu Dịch Dương trầm mặc một lát, nói: “Nhỏ quá đó.”

Hạ Tuyên nhìn gã.

“Trông cậu ta như vậy, chắc cũng mới mười tám, mười chín đi.” Tiêu Dịch Dương nói chuyện luôn chọc thẳng tim người khác: “Người ta chưa tròn thanh niên còn phải gọi cậu một tiếng chú.” 

“Mười tám mười chín thì thế nào?” Hạ Tuyên nhả khói thuốc, giọng nhàn nhạt: “Cũng không phải vị thành niên. Cậu còn lớn tuổi hơn tớ, có mặt già mà nói tớ.” 

Tiêu Dịch Dương cười: “Sao tự nhiên đâm nhau thế?”

Tiêu Dịch Dương lớn hơn Hạ Tuyên hai tuổi, lúc gã và Bạch Khâm ở bên nhau, Bạch Khâm cũng chỉ mới hai mươi, hai người ở bên nhau đã bảy tám năm. 

Đây là chuyện riêng của Hạ Tuyên, Tiêu Dịch Dương không nhất thiết hỏi han quá nhiều, tuy Hạ Tuyên không chính diện thừa nhận, nhưng cũng đủ rõ rồi, hắn chắc chắn là có ý với người ta.

Nếu không, cậu trai kia căn bản không có cơ hội nói chuyện với hắn chứ đừng nói là vào nhà ngồi.

Đôi phu phu nhiều năm như Bạch Khâm với Tiêu Dịch Dương vẫn rất là ăn ý, trên đường trở về, Bạch Khâm ngồi bên ghế phụ hỏi Tiêu Dịch Dương: “Anh nói cậu bé đẹp trai mình gặp hôm nay ở nhà Hạ Tuyên là thế nào?” 

Tiêu Dịch Dương nói: “Không phải em đã hỏi rồi sao.”

“Hắn bảo chỉ là hàng xóm thì anh tin?”

Tiêu Dịch Dương cười cười, không nói chuyện.

Bạch Khâm quay đầu nhìn gã, hơi nhếch môi: “Anh cũng nhìn ra gì đó chứ gì.”

Tiêu Dịch Dương giả ngu: “Anh nhìn ra cái gì?”

Bạch Khâm ‘chậc’ một tiếng: “Bớt giả vờ đi ông.”

“Vậy em nhìn ra cái gì?” Tiêu Dịch Dương hỏi lại.

“Còn chưa đủ rõ ràng sao, anh không thấy hòm thuốc trên bàn với tay cậu bé kia? Tay người ta bị thương thì liên quan gì hắn, còn mang người ta vào nhà, còn nữa, sao hắn tự nhiên dọn về đấy ở……” Bạch Khâm đếm kỹ từng chi tiết một, càng nói càng hăng hái, hắn mở cửa sổ châm điếu thuốc: “Em thấy Hạ tổng của tụi mình, tám phần là động phàm tâm.” 

Đã nói đến mức này, Tiêu Dịch Dương đơn giản kể lại chuyện Hạ Tuyên nhặt được rắn cho Bạch Khâm. 

Bạch Khâm nghe xong liền vui vẻ: “Không phải em nói, cha này cũng tâm cơ ghê chứ.”

Tiêu Dịch Dương cười khẽ: “Anh thấy không phải hắn tâm cơ, mà là phản ứng theo bản năng ấy.” 

***

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ tổng tỏ vẻ hai thằng này không làm Nguyệt Lão đúng là uổng.

Hai chồng chồng già: Nguyệt Lão hở? Thu xếp cho nhà ngươi liền.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.