Lỡ Nhịp - Kỷ Kinh

Chương 41



Giây phút nhận được hoa, Hướng Biên Đình bỗng nghẹn lời, ngẩn ra hồi lâu mới thấp giọng nói tiếng “cảm ơn”. Hạ Tuyên đưa hoa rồi liền quay đầu khởi động xe, Hướng Biên Đình và hắn chạm mắt nhìn nhau cũng chưa đến ba giây. 

Hướng Biên Đình chưa từng cảm thấy một bó hoa lại có thể xinh đẹp đến vậy, cũng có thể khiến trái tim người ta đập bình bịch mãi. 

Sớm muộn gì cậu cũng bị nai con trong lòng đâm xỉu mất.

Bây giờ đã choáng lắm rồi, choáng đến nỗi không biết nên nói gì.

Lâm Vũ Hách gọi điện thoại tới, lúc chuyển máy, ngữ điệu nói chuyện của cậu cũng khác với ngày thường: “Alo?” 

Tiếng ‘alo’ này gần như là dùng khí âm phát ra, hơi nghe không rõ, Lâm Vũ Hách còn tưởng chân cậu bị nặng lắm, lập tức hỏi ngay: “Chân cậu không sao chứ? Có bị gãy xương không?”

“Không có.” Hướng Biên Đình khẽ hắng giọng đáp, rũ mắt thấy bó hoa hướng dương trong tay: “Hiện tại thì không có vấn đề gì lớn.” 

“Cái gì gọi là hiện tại thì?”

“Tớ phải đến bệnh viện chụp cộng hưởng từ.”

“Đ*? Cái này mà bảo không có vấn đề á?” Vừa nghe mấy chữ ‘chụp cộng hưởng từ’, Lâm Vũ Hách liền theo phản xạ có điều kiện cho rằng chân cậu bị nặng lắm: “Y sĩ bảo cậu đi bệnh viện chụp cộng hưởng từ sao?” 

“Không phải, là thầy Hạ.” Hướng Biên Đình vừa nói vừa nhìn thoáng qua chỗ ghế lái: “Hắn nói đi kiểm tra xem dây chằng có bị gì không.” 

Lâm Vũ Hách không hiểu này đó lắm, cũng không biết chụp cộng hưởng từ cũng có thể kiểm tra dây chằng: “Vẫn là thầy Hạ suy nghĩ chu đáo…… Bây giờ cậu đang ở đâu? Đi bệnh viện?” 

“Ừ, đang trên đường đi.”

“Giấy khen với huy chương của cậu để tớ lãnh giúp cho, để hồi đưa cho cậu.”

“Cảm ơn.”

“Bây giờ chân cậu đi được không?”

“Không.”

“Vậy ngày mai cậu đến trường được không?”

“Chắc là không tới được.”

Trước kia, Hướng Biên Đình cũng từng bị trật chân rồi, từ tiểu học đến cấp hai đều chơi đá bóng đá nên luôn khó tránh khỏi. Trong ấn tượng của cậu, lần trật chân trước đó cậu chỉ ở nhà nghỉ ba ngày là có thể hoạt động bình thường, chứ không đau như lần này. 

Hiện tại mắt cá chân đã sưng to, giống như cái bánh bao vậy.

“Giờ cậu không đi được…… vậy một mình cậu ở nhà phải làm sao? Cũng không hoạt động được đi?” 

“Đến lúc đó rồi nói sau, cùng lắm thì nằm liệt giường.” 

Lâm Vũ Hách vui vẻ: “Nếu cậu có chuyện cần thì cứ gọi điện cho tớ, tớ đến giải cứu cậu trong tích tắc luôn.” 

“Được, cảm ơn cậu trước.”

Hạ Tuyên lái xe rất nhanh, gần như bay nhanh một đường, trên đường cũng không nói gì. Hướng Biên Đình cúp điện thoại không lâu sau, Lâm Vũ Hách liền gửi cho cậu một bức ảnh.

Nội dung trên ảnh chẳng có gì mới, lại là chụp cậu và Hạ Tuyên —— Hạ Tuyên cõng cậu. Bức ảnh này là chụp gần cổng Tây, lại bị cô nàng nào đó ‘cắn’ nam nam gửi bài đến tường thổ lộ. 

Lâm Vũ Hách: Mới nãy còn hỏi cậucó đi đường được không, hoá ra là thầy Hạ cõng cậu suốt hả? 

Lâm Vũ Hách: Không phải chứ, hắncũng tốtbụng quá đi?

Lâm Vũ Hách: Còn nữa, hắn có cánh taykỳ lân à?

Còn không phải là cánh tay kỳ lân sao, vừa rồi cõng cậu cả một đường, lúc này vẫn có thể vững vàng khống chế tay lái. 

Hướng Biên Đình nhìn bó hoa hướng dương rực rỡ, trong lòng như nở hoa, ngứa ngáy, tê dại.

Hạ Tuyên chở Hướng Biên Đình đến bệnh viện gần nhất, lúc xuống xe, Hướng Biên Đình hơi động đậy mắt cá chân, kết quả là đau đến nhắm chặt hai mắt, lúc này mới là đau nhất, mắt cá chân đã sưng đến độ không thể nhìn. 

Hạ Tuyên nhìn mắt cá chân của cậu mà mày nhíu chặt, hối hận không trực tiếp dẫn cậu đến bệnh viện, vừa rồi thật là chậm trễ không ít thời gian. 

Hướng Biên Đình bị Hạ Tuyên cõng vào bệnh viện, nhân viên y tế tốt bụng đẩy chiếc xe lăn đếncho bọn họ. Lấy số xong, Hướng Biên Đình đi chụp cộng hưởng từ, không tra ra vấn đề gì. 

Lời dặn của bác sĩ cũng không khác với lời của y sĩ là mấy.

“Không sao, về nhà nghỉ ngơi mấy ngày là được. Mấy ngày nay cũng đừng xuống đất đi lại.”

“Đại khái thì phải bao lâu mới khôi phục ạ?”

“Này còn phải tùy theo mỗi người.” Bác sĩ nhìn gương mặt học sinh của cậu, hỏi: “Còn đang đi học?” 

Hướng Biên Đình gật gật đầu.

“Xin nghỉ đi, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, ít nhất cũng một tuần. Còn nữa, hai ngày này đừng để chân chạm vào nước ấm, mỗi ngày trước khi thoa thuốc nhớ phải chườm lạnh.” 

Hướng Biên Đình gật đầu đồng ý, hỏi: “Bác sĩ, bệnh viện có bán xe lăn không ạ?” 

“Xe lăn?” Bác sĩ phụt cười: “Xương cốt không bị gãy mà ngồi xe lăn cái gì, nói nữa nhà cậu có chỗ cho cậu đẩy xe lăn không, coi vậy chứ chiếm không gian lắm đấy. Đừng lãng phí tiền, chân còn lại không phải vẫn tốt sao, nếu không được thì cậu cứ nhảy lò cò đi.” 

Hướng Biên Đình phát hiện, vị bác sĩ này còn phóng khoáng hơn cả y sĩ của trường cậu nữa. 

Lúc Hướng Biên Đình đi ra bệnh viện là ngồi trên xe lăn được Hạ Tuyên đẩy đi, xe lăn không mang đi được, Hạ Tuyên đẩy cậu đến bên cạnh xe thì ngừng. 

Cửa xe mở ra, Hạ Tuyên trực tiếp bế ngang Hướng Biên Đình khỏi xe lăn, ôm vào trong xe. Hướng Biên Đình còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì cả người đã ngồi ở ghế sau rồi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.