Sự tình còn nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của Cận Chu.
Lưu Thiến không giải thích rõ ràng mọi chuyện trong điện thoại, chuyện Lưu Vĩnh Xương bị bắt theo lời cô nói, không phải chỉ đơn giản là bị bên cảnh sát bắt đi thẩm vấn mà là có lệnh bắt giữ của bên cục kiểm soát – Phạm tội giết người rồi lẩn trốn suốt mười bảy năm.
Tốn cả ngày trời để làm đủ loại thủ tục, rồi lại phải xếp hàng thêm một ngày nữa. Cận Chu cuối cùng cũng gặp được Lưu Vĩnh Xương – người đã khiến cậu mất ngủ cả hai hôm nay.
“Bây giờ em đang có vô số câu muốn hỏi anh luôn đấy.”
Bày một đống hồ sơ vừa in ra lên bàn, Cận Chu mặt đầy nghiêm trọng, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm về Lưu Vĩnh Xương đang ngồi đối diện cậu.
Giam giữ, có nghĩa là bên cơ quan công an đã điều tra được bằng chứng định tội. Hơn nữa những hồ sơ trong tay cũng nói cho Cận Chu biết, mười bảy năm trước Lưu Vĩnh Xương từng giết hại một người bạn trên sòng bạc ở thôn bên cạnh rồi lẩn trốn trong đêm.
Nhưng phản ứng của Lưu Vĩnh Xương cũng không hề hoảng loạn như trong tưởng tượng của Cận Chu.
Hắn lướt nhìn đống hồ sơ trước mặt Cận Chu, gõ gõ ngón trỏ lên bàn nói: “Chú tin anh cũng được, mà không tin anh cũng chả sao, nhưng anh thật sự không hề biết chuyện này.”
Trong giọng nói kèm theo vẻ căm phẫn và oan uổng đang cố gắng kiềm chế, và cả sự trấn tĩnh của một người đã trải qua biết bao nhiêu phong ba bão táp.
Cận Chu mở hồ sơ qua đến trang chứng cứ, chỉ tấm hình chụp lại nửa dấu chân máu, hỏi: “Dấu chân lúc anh trốn khỏi hiện trường vẫn còn in trên tường nhà đây này, giờ anh lại nói anh không hề biết chuyện này là sao?”
Vụ án này đã tiến đến giai đoạn thẩm tra khởi tố, luật sư có thể xác minh lại chứng cứ có liên quan đến vụ án với nghi phạm, vì thế nội dung của hồ sơ cũng không cần phải giấu diếm Lưu Vĩnh Xương.
“Anh đã nói là anh không hề biết là anh bị truy nã.” Lưu Vĩnh Xương chắc là đã bị thẩm vấn rồi, không bất ngờ lắm về chuyện dấu chân: “Tối hôm đó đúng là anh có đến nhà Vương ngũ thật, nhưng lúc anh đến thì nó đã chết rồi.”
“Vậy nên anh bèn dẫn theo chị Lưu chạy trốn hả?” Cận Chu nghiêng người về phía trước, hùng hổ hỏi: “Anh không giết người thì sao lại phải chạy trốn?”
“Cái đó vốn dĩ không phải là chạy trốn!” Lưu Vĩnh Xương hiển nhiên cũng không thích Cận Chu dùng giọng điệu thẩm vấn phạm nhân để nói chuyện với hắn: “Anh với chị Lưu của chú từ đầu đã tính là hôm sau sẽ rời khỏi thôn, ra vùng cận biển để làm ăn. Vì thế tối hôm đó anh mới…”
Nói đến đây khí thế của Lưu Vĩnh Xương lại xẹp xuống, hơi nghiêng mặt qua không nhìn Cận Chu, chăm chăm vào một góc tường nói: “Vì thế mới qua nhà của Vương Ngũ trộm đồ.”
Trộm đồ cũng không phải là việc quang minh chính đại gì, vì thế lúc Lưu Vĩnh Xương phát hiện Vương Ngũ đã chết cũng không báo cảnh sát, chắc là sợ cảnh sát kiếm chuyện với mình.
“Nhưng tại sao anh lại phải đổi tên?” Đây mới là chỗ mà Cận Chu không hiểu nổi, cái gì mà không biết bị truy nã, cái gì mà không phải đang chạy trốn, tất cả đều không thể giải thích được tại sao Lưu Vĩnh Xương lại phải đổi một thân phận khác để sống: “Trước kia anh rõ ràng tên là Lưu Hữu Hạn mà.”
“Đó là vì anh cứ làm ăn thua lỗ mãi!” Lưu Vĩnh Xương bị Cận Chu nghi ngờ đến phát cáu lên, nhất thời cũng không kìm chế được bản thân: “Chú biết anh tin vào phong thuỷ thế nào mà. Hai năm ra phụ cận biển làm ăn đó, anh làm gì cũng thua lỗ. Mãi đến khi đổi tên rồi thì mới thay đổi được tình thế, chú cứ đi điều tra thứ lúc anh đổi tên đi. Lúc đó là hai, ba năm sau khi anh ra vùng cận biển rồi, anh mà phạm tội giết người thật thì anh còn phải đợi lâu vậy rồi mới đi đổi tên hay sao?”
Chuyện này đúng là có sức thuyết phục thật, Cận Chu bắt đầu hơi lung lay.
Khi đó thẻ căn cước công dân mới chưa được phổ cập, tội phạm truy nã muốn đổi tên cũng không phải chuyện gì khó. Nhưng sau khi Lưu Vĩnh Xương bỏ trốn cũng không đổi tên ngay, mà là đợi đến hai, ba năm sau. Chuyện này cũng chứng tỏ hắn không hề biết chuyện bản thân bị truy nã.
“Còn nữa.” Lưu Vĩnh Xương lại gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn: “Chú thử nghĩ kĩ lại xem, nếu mà anh thật sự biết chuyện anh bị truy nã, thì sao anh còn quay lại đây làm gì nữa? Anh làm vậy chả khác nào tự chui đầu vào lưới đâu?”
Lưu Vĩnh Xương bị bên phía cảnh sát bắt được, là vì mấy hôm trước lúc đang ăn ngoài tiệm, bị người cùng thôn năm đó nhận ra được.
“Sau khi anh rời khỏi thôn,” Cận Chu lại hỏi: “Không có ai trong thôn từng liên lạc với anh hay sao?”
“Tụi anh khi đó không có điện thoại, cũng không biết đến Internet. Đi cũng đi rồi, ai còn liên lạc làm gì nữa?” Lưu Vĩnh Xương nói: “Nếu như không phải cái thôn nhỏ bé khi đây bây giờ đã trở thành thành phố lớn thế này thì anh cũng không quay lại đây làm gì.”
Đây cũng là chỗ Cận Chu chưa rõ, nếu như Lưu Vĩnh Xương thật sự giết người, thế thì hắn phải to gan cỡ nào mới dám quay về lại đây cơ chứ?
“Anh Lưu, em hỏi anh thêm một câu cuối cùng.” Cận Chu rốt cuộc cũng không còn giữ thái độ như đang tra hỏi nữa, nhìn thẳng về phía Lưu Vĩnh Xương.
“Anh không giết người.” Lưu Vĩnh Xương hiển nhiên cũng đã đoán được câu hỏi của Cận Chu, không đợi cậu hỏi đã chủ động trả lời trước.
Hai người nhìn nhau một trận, trong mắt Lưu Vĩnh Xương không hề có một chút chột dạ nào. Một lúc sau, Cận Chu thở phào một hơi, nói: “Em tin anh.”
Cận Chu là người hiểu rõ Lưu Vĩnh Xương là người thế nào hơn ai hết. Chi phí phẫu thuật của mẹ Hổ Tử toàn bộ đều do hắn chi trả, với các anh em khác thì ai hắn có thể chiếu cố được thì nhất định sẽ không làm ngơ. Cận Chu mới nãy tra hỏi Lưu Vĩnh Xương như vậy thật ra cũng chỉ vì cậu quá nóng lòng muốn hiểu rõ tình huống thôi.
“Anh thề là anh không giết người.” Lưu Vĩnh Xương vô cùng trịnh trọng nói: “Chú có thể đi hỏi chị Lưu của chú, tối hôm đó anh chỉ ra ngoài tầm khoảng mười phút thôi, vừa mới mò được tới nhà nó thấy người đã chết thì vội vàng chạy về rồi. Làm gì còn có thời gian để giết người được cơ chứ?”
“Chị Lưu là vợ của anh, lời khai của chị ấy nhiều khả năng là không thể làm chứng được.” Cận Chu cau mày, đau đầu nói: “Hiện trường phạm tội đúng thật là có dấu chân của tận mấy người liền. Nhưng chỉ có dấu chân của anh là có dính máu, dễ nhận biết nhất. Bên phía cảnh sát lần theo dấu chân tra được đến nhà anh, phát hiện anh và chị Lưu đã rời đi rồi, vì thế mới cho là anh giết người rồi bỏ trốn.”
“Anh bị oan thật mà, cái tên Vương Ngũ đó chỉ thắng được anh có vài trăm tệ thôi, làm gì mà thù hằn sâu đậm được đến vậy?” Lưu Vĩnh Xương nói đến đây thì lại hỏi: “Lúc cảnh sát thẩm vấn anh thì nói đây là một vụ án giết người có chuẩn bị trước, rốt cuộc là chuẩn bị gì vậy?”
“Vương Ngũ bị giết bằng một con dao phay, nhưng dao phay của nhà anh ta vẫn còn ở trong bếp, vết đâm cũng không trùng khớp.” Cận Chu nói: “Điều này chứng tỏ là hung thủ tự mang theo hung khí, cũng là giết người có chuẩn bị trước.”
“Nhưng dao phay nhà anh cũng ở trong nhà mà?” Lưu Vĩnh Xương ra vẻ không tin nổi: “Anh và chị Lưu của chú ra vùng cận biển để làm ăn, đâu có mang theo dao phay, bọn họ đã so được trùng khớp với vết đâm sao?”
“Không trùng khớp.” Cận Chu nhìn hồ sơ lắc lắc đầu: “Nhưng cũng không loại trừ được khả năng nhà anh còn một con dao phay khác.”
“Xàm cứt vãi, nhà anh chỉ có mỗi con dao đấy thôi.” Lưu Vĩnh Xương dường như càng nói càng tức: “Mấy tên cảnh sát này không nói câu nào đã bắt anh lại, nói anh mười năm trước từng giết người, chứng cứ đâu? Chỉ dựa vào dấu chân đó thôi hả?”
Cận Chu lại xem thử tấm ảnh chụp dấu chân máu kia, chỉ thấy trên bức tường bằng đất màu vàng, có một nửa dấu chân phải, chắc là lúc Lưu Vĩnh Xương leo tường qua không biết mình đã giẫm phải vết máu, vì thế hắn đã để lại một dấu chân rõ ràng thế này.
Nhưng trừ vết này ra, Cận Chu không hề thấy bất cứ tấm ảnh nào chụp dấu chân bên cạnh thi thể người chết.
Theo lý mà nói nếu Lưu Vĩnh Xương thật sự là hung thủ, thế cả hai tay hai chân của hắn đều phải dính máu mới đúng, sao có thể chỉ để lại dấu chân phải thế này?
Hơn nữa dựa theo dấu chân này cũng có thể thấy lúc Lưu Vĩnh Xương rời đi rất vội vàng, nếu như hắn thật sự là giết người có chuẩn bị trước, thì sao có thể mang theo đôi giày dính đầy máu đi về nhà mà không phát hiện ra được?
Vụ án này quả thật có quá nhiều điểm nghi ngờ, nhưng Cận Chu cũng chưa bao giờ nhận vụ án giết người nào, ít nhiều gì cũng có chút không nắm chắc.
Lỡ như vì sơ suất của cậu mà khiến cho Lưu Vĩnh Xương phải hàm oan ngồi tù… Thế thì cậu không những không biết ăn nói thế nào với bản thân mà cũng không biết phải ăn nói thế nào với bọn Hổ Tử.
“Có phần thắng.”
Dương Thời Dữ ngồi trên sofa buông xấp tài liệu dày cộm trong tay mình xuống, gỡ bỏ cặp kính gọng vàng, đưa tay day day trán: “Bên phía cảnh sát vẫn chưa tìm được hung khí.”
“Đánh vào chỗ chứng cứ có lỗ hổng hay sao?” Cận Chu ngồi xếp bằng bên cạnh Dương Thời Dữ, hai mắt đầy mong đợi nhìn ngài thẩm phán mình rốt cuộc cũng xem xong đống hồ sơ này.
“Hung khí là yếu tố quan trọng nhất để định tội.” Dương Thời Dữ lại đeo kính lên, nghiêng đầu qua nhìn Cận Chu: “Nếu như Lưu Vĩnh Xương không bỏ đi thì chỉ dựa vào những chứng cứ này thì năm đó e là cũng không có cách nào để định tội anh ta. Nhưng anh ta lại dẫn theo vợ “lẩn trốn”, ngược lại lại chứng tỏ anh ta chính là hung thủ.”
“Nhưng anh ấy rời đi là có nguyên nhân mà, với cả việc anh ấy đổi tên rồi quay về lại đều có lí do chính đáng.” Cận Chu nói.
“Vì thế vụ án này vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ.” Dương Thời Dữ nói: “Bây giờ nên chủ động tiếp xúc với kiểm sát viên, thảo luận với anh ta suy nghĩ của em, tốt nhất là khiến cho viện kiểm sát đưa ra quyết định không khởi tố.”
Đây là kết quả tốt nhất.
Nếu như viện kiểm sát quyết định không khởi tố Lưu Vĩnh Xương, vậy thì chỉ tầm khoảng một tháng là hắn có thể được thả khỏi trại tạm giam.
Nhưng một khi đã tiến hành giai đoạn thẩm án thì rất có khả năng Lưu Vĩnh Xương phải bị giam trong trại tạm giam tầm trên một năm.
“Được.” Cận Chu gật gật đầu, lấy hồ sơ trong tay Dương Thời Dữ qua, đang muốn đứng dậy đi qua bên bàn ăn tiếp tục chuẩn bị cách biện hộ cho vụ án.
Nhưng Dương Thời Dữ đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu, cắt ngang động tác muốn đứng dậy của cậu.
“Mấy ngày nay em…” Dương Thời Dữ dừng một chút rồi nói: “Toàn đặt hết sự chú ý lên người Lưu Vĩnh Xương.”
“Anh Lưu có ơn với em mà, em nhất định phải giúp anh ấy.” Cận Chu nói xong thì rút tay về, không thèm quay đầu lại đi thẳng về phía bàn ăn. Cậu cũng không nhìn thấy được đôi mắt đầy khó chịu sau cặp kính kia trầm xuống một chút.
Nhưng vụ án Cận Chu nhận đến tay thông thường đều đã đến giai đoạn bắt đầu thẩm án, cậu chưa từng nhận vụ nào mà ở giai đoạn thẩm tra khởi tố đã phải lo lắng đủ đường cho vụ án thế này.
Ngược lại Dương Thời Dữ cũng đã chỉ cho cậu một lối đi mới – chủ động tiếp xúc với kiểm sát viên.
Mà lúc Cận Chu tìm đến viện kiểm sát thì mới phát hiện kiểm sát viên phụ trách vụ án của Lưu Vĩnh Xương thế mà lại là Tạ Diệu.
“Cậu là luật sư biện hộ của Lưu Vĩnh Xương à?” Tạ Diệu thấy Cận Chu thì cũng không khỏi ngạc nhiên.
“Không phải anh đang phụ trách vụ án giết người hàng loạt sao?” Cận Chu hỏi.
“Bên đó đã xác định được vài nghi phạm rồi, đang tiến hành thẩm vấn.” Tạ Diệu nói: “Hôm nay cậu đến đây để tìm hiểu chuyện gì sao? Vụ án của Lưu Vĩnh Xương này không dễ lật lại đâu, anh ta đã lẩn trốn mười bảy năm rồi, khả năng thoát tội được là rất thấp.”
“Tôi đang muốn nói với anh chuyện lẩn trốn này đây, dựa theo những chứng cứ hiện có thì rất khó để nhận định là anh ấy đang lẩn trốn.” Cận Chu nói.
“Cậu đang muốn nói đến chuyện anh ta quay lại đây sao? Có vài phần tử tội phạm rất to gan, cảm thấy nhiều năm trôi qua vậy rồi mà vẫn chưa bị bắt, dám quay lại cũng là chuyện rất bình thường thôi.”
“Nhưng mà anh ấy…”
Cận Chu thảo luận với Tạ Diệu cả buổi, bất giác đã đến gần giữa trưa rồi.
Tạ Diệu là một kiểm sát viên rất xứng chức, hơn nữa Cận Chu cũng nhìn ra được anh ta rất thích biện luận, giống như kiên quyết phải thuyết phục được cậu vậy. Anh ta nhìn giờ rồi nói với Cận Chu: “Thế này đi, nếu cậu vẫn nhiều nhiều nghi vấn như vậy thì chúng ta tìm một chỗ nào đó vừa ăn vừa nói tiếp.”
“Được.” Cận Chu đáp.
Viện kiểm sát cách toà án cũng không xa lắm, đều ở trong cùng một khu.
Cận Chu còn đang định tìm đại một quán cơm nào vắng vắng để hai người tiện nói chuyện, nhưng không ngờ là Tạ Diệu lại dẫn cậu đến tiệm bán bún thịt dê kia.
“Bún của tiệm này ngon lắm,” Tạ Diệu nói: “Cậu nhất định phải ăn thử đó.”
“Tiệm sửa xe của tôi ngay gần đây mà, sao có thể chưa ăn thử được chứ?” Cận Chu hỏi: “Anh thường ăn của tiệm này lắm à? Sao tôi chưa từng gặp anh ở đây bao giờ?”
“Cũng không phải thường xuyên lắm, thỉnh thoảng ngán cơm trong nhà ăn thì sẽ qua đây ăn.” Tạ Diệu nói: “Cậu nhất định phải thử cho thêm lá bạc hà vào.”
“Chắc chắn rồi.” Cận Chu hiếm khi gặp được tri kỉ: “Hơn nữa nhất định chỉ cho vào ba lá thôi, không nhiều không ít.”
“Vậy sao?” Tạ Diệu cười cười: “Tôi toàn cho bừa một muỗng vào thôi, để lần này tôi thử cho ba lá xem sao.”
Ông chủ cũng nhanh chóng bưng hai bát bún thịt dê lên, Cận Chu giúp Tạ Diệu cho thêm đồ ăn kèm xong thì nói: “Thử xem.”
“Thế cậu cũng thử cách phối hợp của tôi thử xem.” Tạ Diệu cho vào bát của Cận Chu mấy lá bạc hà và củ cải đường, mấy món ăn kèm khác thì cũng cho thêm mỗi thứ một muỗng, giống hệt như phong cách nghiêm khắc hằng ngày của anh ta: “Tôi gọi cách này là cách ăn thập cẩm .”
“Không phải chỉ là bỏ hết mọi thứ vào thôi hay sao?” Cận Chu cảm thấy buồn cười nhưng vẫn gắp một đũa bún lên, thoải mái ăn một miếng lớn.
Mùi vị vẫn là cái mùi vị đó, nhưng quả thực là phong phú hơn trước đó nhiều.
Cận Chu lại cúi đầu xuống hút rột một ngụm bún, lúc này lại nghe thấy Tạ Diệu ở đối diện nói: “Cậu ăn từ từ thôi, tôi còn nhiều thời gian mà, không cần vội.”
Cậu ngẩng đầu lên theo bản năng thì chợt thấy Tạ Diệu bỗng dưng rút một tờ khăn giấy ra, ấn lên trên khoé miệng cậu nói: “Chỗ này của cậu dính dầu này.”
Cận Chu sửng sốt tại chỗ, cậu với Tạ Diệu thân thiết tới mức này rồi hả?
Nhưng còn chưa kịp đợi cậu phản ứng lại thì đã thấy Tạ Diệu rút tay về, nhìn ra phía sau lưng cậu nói: “Thẩm phán Dương, trùng hợp quá vậy?”
Cận Chu ngồi xoay lưng lại với cửa nên không thấy được ai vừa bước vào tiệm.
Nhưng dựa theo xưng hô trong lời Tạ Diệu, với cả một sức ép vô hình thoáng truyền đến từ sau lưng thì cậu biết chắc không ổn rồi.
Vừa quay đầu lại thì quả nhiên là thế, Dương Thời Dữ đang đứng sau lưng cậu, mặt không chút biểu cảm nhìn tờ khăn giấy đang đè trên khoé môi cậu.
“Thẩm, thẩm phán Dương?” Cận Chu nuốt một ngụm nước bọt, đang ở trước mặt Tạ Diệu nên cũng không dám xưng hô quá thân mật: “Anh cũng đến đây ăn bún à…”
“Ngồi cùng không?” Tạ Diệu hơi nhích người qua một bên: “Chúng tôi cũng vừa mới bắt đầu ăn thôi.”
“Không.” Dương Thời Dữ lướt mắt qua ba lá bạc hà, một muỗng dưa chua trong bát của Tạ Diệu, rồi lại nhìn một đống đồ ăn kèm loạn xạ trong bát Cận Chu, nhìn về phía ông chủ tiệm nói: “Ông chủ, gói về.”
Không Cúc:
Tạ Diệu là kiểm sát viên mà trước kia Chu Chu từng ngắm trộm lúc trên toà, với cả là người tham gia điều tra vụ án giết người liên hoàn.