Cả hai lựa chọn này Cận Chu không muốn cái nào hết.
Dương Thời Dữ rõ ràng là vợ cậu mà, sao tự dưng thành chồng cậu được?
Nhưng mà nếu so với chuyện Dương Thời Dữ không làm thẩm phán nữa, thì đó mới là chuyện khiến Cận Chu không thể chấp nhận hơn.
Mỗi người đều có sở thích cá nhân của riêng mình, có người thích đôi mắt trong sáng, có người lại thích giọng nói trầm ấm. Còn Cận Chu cứ thích mỗi Dương Thời Dữ đeo kính gọng vàng ngồi trên ghế thẩm phán, kiểu chỉ trừ cậu ra, còn lại không ai dám mạo phạm đến anh ấy.
“Gì cũng được.” Cận Chu chọn cách trấn tĩnh Dương Thời Dữ trước: “Chỉ cần anh làm thẩm phán tiếp thôi.”
So với con đường phát triển sự nghiệp của Dương Thời Dữ thì chuyện ai là chồng ai là vợ này rõ ràng không phải chuyện gì lớn.
Nhưng Dương Thời Dữ cũng không phải dễ chơi như vậy được, bình tĩnh nhìn Cận Chu nói: “Không có lựa chọn ‘gì cũng được’ này.”
“Không lẽ anh thật sự đồng ý từ bỏ không làm thẩm phán nữa hả?” Cận Chu gấp không chịu nổi: “Có đáng phải làm tới mức này không?”
“Có đáng.” Dương Thời Dữ trấn tĩnh phun ra hai chữ, trong mắt không hề có chút nào giống như đang đùa.
Tiêu đời rồi.
Trong đầu Cận Chu lập tức nhảy ra hai chữ này.
Có câu vò mẻ không sợ sứt, rõ ràng Dương Thời Dữ đang có cái ý định làm cái vò mẻ kia, còn Cận Chu lại là người nơm nớp sợ sứt.
“Rồi rồi rồi, em nhường anh tất.” Thấy Dương Thời Dữ không hề có ý chịu nhượng bộ, Cận Chu chỉ đành phải thoả hiệp: “Anh là ông xã, anh là ông lớn luôn.”
“Được.” Dương Thời Dữ lại nắm lấy tay Cận Chu, biểu cảm trên mặt vẫn như không có gì, không hề có chút đắc ý của người thắng cuộc nào.
Cận Chu lập tức nhận ra, Dương Thời Dữ không hề có ý muốn cược với cậu.
Anh có làm thẩm phán hay không cũng không sao cả, dù cho Cận Chu có lựa chọn thế nào thì anh vẫn cứ cái vẻ không buồn quan tâm kia.
Cận Chu không khỏi thấy hơi sợ sợ, nắm chặt lấy tay Dương Thời Dữ, nói: “Chúng ta đã nói chắc rồi đó nha, dù thế nào đi nữa anh cũng không được từ chức.”
Dương Thời Dữ nhàn nhạt đáp: “Ừm.”
Cận Chu nghĩ đến chuyện Dương Thời Dữ lúc nào cũng lén cậu hành động một mình, lại không yên tâm nói: “Nếu mà anh không làm thẩm phán nữa là vợ anh cũng mất luôn đó anh biết chưa?”
Dương Thời Dữ nghe thế thì khẽ cười một tiếng: “Thế em gọi một tiếng chồng anh nghe xem nào.”
Từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện lại với nhau, trên mặt Dương Thời Dữ rất hiếm khi có chút ý cười. Còn bây giờ đây anh giống như đã nắm được bí quyết để Cận Chu phải nghe lời mình, nụ cười thoải mái, thả lỏng thế này, ngay cả dây chống trượt lạnh lẽo kia lấp lánh dưới ánh trăng đêm nay cũng dịu dàng hơn bao giờ hết.
“Khụ khụ.” Cận Chu không tự nhiên xoay mặt đi chỗ khác: “Anh phải để cho em làm quen một chút chứ.”
Làm quen mà Cận Chu nói, thật ra chỉ là làm quen với cái xưng hô này thôi.
Đàn ông là phải nên chiều vợ mà, nếu mà vợ đã muốn được gọi là chồng rồi thì cậu cứ gọi đi là được.
Chỉ là một cái xưng hô thôi mà, sao có thể xoay chuyển vị trí trên giường của cậu được?
Mấy hôm sau, vụ án chiếm đoạt phi pháp rốt cuộc cũng mở tòa.
Cận Chu và Lưu Thiến hẹn gặp nhau ở trước cổng toà. Lưu Thiến lén lút cứ như đang đi ăn trộm vậy, đeo một cặp kính đen to đùng, thấy Cận Chu mặc âu phục thì mới kéo kính xuống dưới mũi, đánh giá cậu một chút rồi nói: “Nhóc Chu này, sao bữa nay em trông ra dáng người đàng hoàng dữ vậy?”
Khoé miệng Cận Chu giật giật, cạn lời: “Chị, chị có còn muốn lấy lại đồng hồ của chị nữa không đấy?”
“Há, chị đang bảo bữa nay em trông đẹp trai dữ vậy ta.” Lưu Thiến đi đến bên cạnh Cận Chu: “Chị có vài đứa bạn tốt này, có muốn chị giới thiệu cho em làm quen không?”
Lưu Thiến không thường tham gia mấy buổi tụ tập của bên Lưu Vĩnh Xương nên vẫn chưa biết Cận Chu là gay.
“Thôi đi chị.” Cận Chu cảnh giác nói: “Em không có phúc để hưởng thụ miếng bùi nhùi kim loại của mấy phú bà* đâu.”
(*)
Dựa theo một lời đùa trên mạng: Có một phú bà bao nuôi một cậu trai kia, xong lấy miếng bùi nhùi kim loại để chà lên chim cậu ta. Kiểu ví von thú vui biến thái của mấy bà giàu giàu.
Lưu Thiến vỗ một cái lên vai của Cận Chu: “Nói bậy bạ!”
Hôm nay ra toà, Trương Thuỵ cũng dẫn theo luật sư của anh ta. Đối phương nhìn có vẻ cũng không lớn tuổi lắm nhưng trông có vẻ như đã nắm chắc mọi chuyện rồi vậy.
Lúc này thẩm phán vẫn còn chưa đến, chắc là dáng vẻ của luật sư bên kia khiên Lưu Thiến cảm thấy bất an, cô vỗ vỗ cánh tay Cận Chu bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Nhóc Chu, cái đồng hồ này lấy lại được thật hả?”
Cận Chu còn chưa kịp trả lời thì Trương Thuỵ đang ngồi trên ghế bị cáo bên kia đã giành nói trước: “Chị Lưu ơi, tôi đâu có lấy đồng hồ của chị, sao mà chị lấy lại được?”
Trên ghế dự thính không có ai, trong cả phòng không còn âm thanh nào khác, cũng khó trách Lưu Thiến chỉ mới nhỏ giọng nói một câu thôi đã bị Trương Thuỵ bên kia nghe thấy được.
“Mày bớt ra vẻ đáng thương đi.” Lưu Thiến không hổ là người phụ nữ của Lưu Vĩnh Xương, dù cho lúc này trong lòng có không chắc lắm nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua ai: “Đồng hồ không phải do mày lấy thì bà đây chặt đầu xuống cho mày đá luôn.”
Đúng lúc này cửa phòng bị mở ra, thẩm phán chủ thẩm bước vào, Cận Chu vội vàng dùng mắt ra hiệu với Lưu Thiến, bảo cô đừng nói thêm gì nữa.
Nội dung kiện cáo cũng không phức tạp lắm, thẩm phán Trần thậm chí còn lười mở hồ sơ ra xem, trực tiếp nghe Cận Chu và luật sư đối phương phát biểu luôn.
“Thế nên bây giờ cái đồng hồ kia vẫn không biết đang nằm ở đâu đúng không?” Sau khi nghe hai bên phát biểu xong, thẩm phán Trần khoanh hai tay trước ngực, tựa cánh tay lên bàn hỏi.
“Đúng.” Luật sư đối phương nói: “Nguyên cáo vu oan đương sự của tôi đã lấy cái đồng hồ đó, nhưng đồng hồ hoàn toàn không có ở chỗ đương sự của tôi.”
“Được rồi.” Thẩm phán Trần gật gật đầu: “Tiếp theo tiến hành giai đoạn đối chứng bằng chứng.”
Cận Chu đưa ra đoạn video trong camera an ninh ở Thánh điện Paris trước. Hoàn toàn không có gì bất ngờ, bị luật sư đối phương phản bác lại, nói như thế không đủ để chứng minh Trương Thuỵ đã lấy đồng hồ đi mất.
Kế đó Cận Chu lại đưa ra một đoạn video trong camera an ninh khác, cũng là ở Thánh điện Paris nhưng thời gian muộn hơn một chút. Trong video Trương Thuỵ đang uống rượu cùng một người khác, trên tay rõ ràng có đeo một cái đồng hồ lấp lánh.
“Đó là đồng hồ của đương sự tôi.” Luật sư đối phương tiếp tục phản bác, lấy ra một cái đồng hồ của nam kiểu dáng đơn giản: “Chính là cái này.”
Vì danh sách chứng cứ trước khi mở toà đều được trình lên trước, vì thế Cận Chu không hề ngạc nhiên khi đối phương đều chuẩn bị kĩ trước để phản bác lại cậu.
Còn hình ảnh trong video camera giám sát vì quá mờ nên cũng không nhìn rõ được kiểu dáng của đồng hồ, chỉ có thể đối phương nói gì thì là cái đó thôi, Cận Chu cũng không có cách nào phản bác lại được.
Tình hình bất lợi rõ ràng nghiêng về bên phía Lưu Thiến, cô đã bắt đầu sốt ruột nắm chặt ngón tay, ánh mắt nhìn Cận Chu càng ngày càng lo lắng.
“Bên chúng tôi đã mời một nhân chứng ra toà.” Luật sư đối phương vẫn cái giọng điệu bình thản kia, có thể thấy được gã ta rất chắc chắn mình sẽ cãi thắng vụ kiện này.
Trương Thuỵ thoải mái tựa vào trên lưng ghế, rõ ràng đã chẳng buồn quan tâm đến nữa, bộ dạng chỉ như đang đến xem kịch vui ngồi đó thưởng thức biểu hiện của luật sư đối phương.
Thật ra Cận Chu cũng đã từng đi tìm nhân chứng, nhưng cậu bảo bọn Tiểu Vũ, Hổ Tử tìm cỡ nào đi nữa cũng không tìm được ai chịu ra toà.
Một lát sau, một thanh niên trông khoảng hơn hai mươi tuổi bước vào, tự xưng là bạn cùng phòng của Trương Thuỵ.
Cận Chu cũng không hề hoảng loạn vì đối phương cũng đã liệt kê danh sách chứng cứ trước đó rồi, cậu biết rõ sự tồn tại của nhân chứng này, cũng đã nghĩ xong cách để phản bác lại – Nhân chứng là bạn thân của Trương Thuỵ, lời của cậu ta không đủ tính xác thực để chứng minh.
Người kia còn chưa kịp làm chứng thì đã bị Cận Chu nắm thóp, chỉ ra lỗ hổng.
“Cậu nói là, hôm đó cậu về nhà cùng bị cáo, không thấy trên tay anh ta có đeo đồng hồ à?” Cận Chu nhìn thẳng vào mắt người đó hỏi.
“Đúng.” Người kia cũng rất hùng hổ ưỡn cao ngực: “Tôi xin thề những lời tôi nói không có một câu nào là giả dối.”
“Thế thì xin hỏi đây là gì?” Cận Chu lại mở video camera giám sát kia lên: “Mới nãy luật sư đối phương còn nói là trên tay bị cáo có đeo đồng hồ của chính mình. Vậy thì tại sao lúc về nhà với cậu thì trên tay cậu ta lại không có đeo đồng hồ nữa rồi?”
Luật sư đối phương hiển nhiên là không ngờ sẽ xuất hiện lỗ hổng ở chỗ này, vội vàng tiếp lời: “Đương sự của tôi có thói quen bỏ mấy món đồ linh tinh vào trong tủ đựng đồ của nhân viên, cậu ấy có thể chỉ là đã tháo đồng hồ của mình ra rồi thôi.”
“Hay là cái đồng hồ cậu ta tháo thực chất không phải là của cậu ta?” Cận Chu hùng hổ chất vấn: “Nếu không thì chỉ là một cái đồng hồ bình thường thôi, cần gì phải cố ý tháo ra để vào trong tủ đựng đồ cho chắc chắn?”
“Luật sư đối phương đang đưa ra phỏng đoán ác ý. Chúng ta đều biết khi đeo đồng hồ lâu thì trên tay sẽ dễ ra mồ hôi, rất khó chịu, đương sự của tôi chỉ là đơn thuần tháo đồng hồ ra thôi, không hề có ý cố ý bảo quản như lời của luật sư đối phương.”
Cận Chu cũng biết lỗ hổng này vẫn chưa đủ để đâm thủng được logic của bên đối phương, càng không thể khiến thẩm phán nghiêng về phía bên cậu được, vì thế không tiếp lời nữa.
“Luật sư nguyên cáo còn gì muốn hỏi nữa không?” Thẩm phán Trần hỏi.
Ngữ khí của anh ta cũng có ý thúc giục, rõ ràng là thấy hỏi nữa cũng vô dụng thôi.
Trong giai đoạn đối chứng bằng chứng này, Cận Chu đã bị đối phương chèn ép thấy rõ. Vụ kiện này không cần phải hỏi thêm nữa cũng đã thấy Cận Chu nắm chắc phần thua.
Trương Thuỵ ngồi bên kia đã bắt đầu chắp hai tay ra sau, bắt chéo chân, hoàn toàn trái ngược với Lưu Thiến đang sốt ruột bên kia.
Nhưng cái mà Cận Chu đợi chính là thời khắc này.
Cậu muốn đợi đến khi đối phương đã hoàn toàn thả lỏng rồi mới tung ra đòn sát thủ của mình.
Cậu giả vờ nhìn điện thoại một chút rồi ngẩng đầu lên nói: “Thẩm phán Trần, tôi xin phép nộp bằng chứng mới lên.”
“Bây giờ à?” Thẩm phán Trần nghe thấy thế thì cau mày.
Không có thẩm phán nào lại thích bên nguyên cáo đưa bằng chứng bất ngờ thế này, vì như thế bên bị cáo sẽ xin kéo dài thời gian thẩm lý, làm thế chỉ khiến cho thời gian kết án bị kéo dài hơn thôi.
“Tôi cũng chỉ vừa lấy được thôi.” Vì để xoa dịu cơn bất mãn của thẩm phán, Cận Chu không thể không bịa chuyện, nói tiếp: “Bằng chứng này cực kì quan trọng.”
“Thế cậu lấy ra thử xem.” Thẩm phán Trần nói.
Cận Chu ra ngoài một chút, lúc quay lại thì trên tay cậu đã cầm thêm một túi vật chứng, bên trong chính là cái đồng hồ Patek Philippe của Lưu Thiến.
Lưu Thiến không hề biết đến chuyện này, ngạc nhiên hỏi: “Đó không phải chính là đồng hồ của tôi sao?”
Sắc mặt Trương Thuỵ lập tức trắng bệch, nhìn luật sư bên cạnh không biết phải làm sao. Còn luật sư kia thì cũng không còn hùng hồn ưỡn ngực nữa, rõ ràng là cũng đã bắt đầu hoảng loạn.
“Cái đồng hồ đó là chuyện gì đấy?” Luật sư thấp giọng hỏi Trương Thuỵ.
“Tôi…” Trương Thuỵ lắp ba lắp bắp mở miệng.
“Tôi đã cho người đi điều tra tất cả các tiệm cầm đồ trong thành phố.” Cận Chu giao cái đồng hồ qua cho trợ lý thẩm phán: “Vừa nãy đồng nghiệp của tôi đưa đồng hồ đến đây, nếu như cần thì tôi có thể mời thêm nhân chứng ra tòa, cái đồng hồ này chính là Trương Thuỵ tự mình mang đi cầm.”
Cận Chu cũng không bảo bọn Tiểu Vũ, Hổ Tử đi tìm nhân chứng không thôi, còn bảo bọn nó sắp xếp thêm mấy đứa nữa, rảnh rỗi thì cứ đi kè kè theo trông chừng Trương Thuỵ.
Giả làm người của công ty gas, mượn cớ vào nhà kiểm tra đồng hồ đo áp; lẻn vào phòng thay đồ của nhân viên Thánh điện Paris, cố tình ra vẻ lục lọi tủ đồ của Trương Thuỵ; nhân lúc Trương Thuỵ đang đi đến bãi gửi xe, giả vờ đập vỡ cửa kính xe anh ta, kiểm tra đồ đạc trong xe.
Thật ra mấy hành động này chỉ là giả vờ ra vẻ thôi, ví dụ như lần giả vờ làm người của bên công ty gas kia, vừa vào đã bị Trương Thuỵ bắt quả tang. Nhưng Cận Chu vốn dĩ cũng không phải muốn vào nhà lục soát thật, cậu chỉ muốn gây áp lực cho Trương Thuỵ để anh ta phải bất an hoảng sợ cả ngày.
Một mặt khác thì bảo tụi nhân viên bên Dư Hách liên lạc với Trương Thuỵ, bịa ra mấy cái cớ thủ tiêu tang chứng rồi nhận tiền mặt để tẩy não Trương Thuỵ. Vì thế lúc đám anh em của Cận Chu xuất hiện ở gần khu nhà bố mẹ Trương Thuỵ, cuối cùng anh ta đã không nhịn được nữa, tự giao ra cái đồng hồ Patek Philippe mà anh ta đã giấu ở nhà bố mẹ mình.
Hôm đó Cận Chu bảo bọn Tôn Nghĩa đi bắt Trang Vũ, còn Dư Hách có chuyện phải đi trước, chính là vì tụi nhân viên bên kia thông báo là đã lấy được đồng hồ rồi.
Nhưng Cận Chu cũng không lập tức giao lại bằng chứng này cho bên toà ngay, vì nếu như là thế thì vụ kiện này không cần phải mở toà làm gì nữa.
Trương Thuỵ nhất định sẽ nghĩ cách để hoà giải với Lưu Thiến, Lưu Thiến và thẩm phán cũng sẽ nghiêng về cách giải quyết này thôi.
Tuy là làm thế thì tốt cho tất cả mọi người, không cần phải làm to chuyện làm gì. Nhưng Cận Chu vẫn còn suy tính khác, cậu không ngại gây thêm phiền phức cho Lưu Thiến, vì chuyện này vốn dĩ là phiền phức do Lưu Thiến tự gây ra.
“Đó đúng thật là đồng hồ tôi đã cầm.” Trương Thuỵ nuốt một ngụm nước bọt, còn đang muốn nghĩ cách phản bác: “Nhưng cậu cũng đâu thể chứng minh được đó là đồng hồ của chị Lưu đâu.”
“Yên tâm.” Cậu Chu rất rành mấy trò này: “Đồng nghiệp của tôi đã nhờ bên phía cảnh sát nghiệm chứng qua rồi, khắp cái đồng hồ này ở đâu cũng có dấu vân tay của đương sự tôi.”
“Mày xàm cứt!” Trương Thuỵ buột miệng thốt ra: “Rõ ràng tao đã lau sạch hết dấu vân tay rồi–“
Còn chưa nói hết thì đã bị luật sư bên cạnh cản lại, nhưng hiển nhiên đã quá muộn rồi.
“Bị cáo, cậu còn điều gì muốn nói nữa không?” Thẩm phán Trần cũng kiên nhẫn hỏi.
“Chúng tôi có thể hoàn trả lại đồng hồ.” Luật sư đối phương lập tức nói: “Điều kiện cấu thành tội chiếm đoạt phi pháp là kiên quyết không hoàn trả, chúng tôi không hề có ý kiên quyết không hoàn trả. Bây giờ chúng tôi có thể trả ngay, chắc là bên nguyên cáo cũng đồng ý hòa giải thôi.”
Trước khi lấy được bằng chứng ra, Trương Thuỵ vẫn còn cái vẻ kiên quyết không trả kia, giờ thì lại mượn gió bẻ măng thế này đây.
Nhưng Cận Chu cũng không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.
“Trả thì cứ việc trả.” Cận Chu cầm túi vật chứng lên lắc lắc: “Nhưng đồng hồ đang nằm trong tay tôi, cậu trả thế nào đây?”
Tạm thời không cần nhắc đến chuyện Dư Hách có đồng ý cho Trương Thuỵ chuộc đồng hồ về hay không, cho dù có đồng ý đi chắc nữa thì chắc chắn cũng không thể để giá mười mấy vạn lúc cầm đi kia được.
“Nguyên cáo, nếu bên bị cáo đã đồng ý nhận sai rồi thì hai bên tự thương lượng với nhau, tự giải quyết chuyện này đi.” Thẩm phán Trần nói.
“Được.” Cận Chu ung dung nhìn Trương Thuỵ nói: “Thế thì để chúng tôi thương lượng một chút vậy.”
Giá trị của cái đồng hồ này hiển nhiên là rất cao, nếu như Cận Chu cứ cố chấp muốn kiện thì Trương Thuỵ chắc chắn sẽ gặp phiền phức. Có khả năng phải ngồi tù từ hai đến năm năm, hơn nữa còn phải bồi thường tiền.
Nhưng mục đích của Cận Chu cũng không phải nằm ở đây, hơn nữa Lưu Thiến cũng không muốn làm lớn chuyện này, cậu cũng không thể dây dưa mãi được.
Luật sư của Trương Thuỵ bị anh ta gạt một vố như thế, đã sớm bỏ anh ta đi rồi.
Cận Chu dẫn người ra khỏi toà, ra vẻ thân thiết nắm lấy vai anh ta, thân thiện nói: “Chắc mày cũng không muốn ngồi tù đâu nhỉ?”
“Tất nhiên rồi.” Trương Thuỵ gật gật đầu: “Anh hai ơi anh tha cho em đi, có yêu cầu gì anh cứ nói đi ạ.”
Nói đến đây anh ta lại chột dạ bổ sung: “Nhưng mà nhà em vẫn còn hai người nhà cần nuôi nữa, về chuyện tiền bạc thì khả năng của em cũng có hạn thôi…”
“Không phải mấy còn có mấy chục vạn tiền tiết kiệm à?” Cận Chu hỏi.
“Không phải, đó là tiền vốn làm ăn của em mà. Anh lấy hết tiền tiết kiệm của em rồi thì sao em sống nổi nữa?” Trương Thuỵ van nài nói: “Chị Lưu giàu vậy mà, cái đồng hồ này với chị ấy cũng chả là gì. Em chỉ là nhất thời bị ma quỷ che mắt thôi, anh đại nhân đại lượng tha cho em một lần này đi.”
“Mày cũng biết ăn nói đấy.” Cận Chu cười cười, nói: “Thế này đi, hỏi mày một chuyện, mày ngoan ngoãn khai ra hết cho tao.”