Sáng hôm sau, Trần Phóng không đợi được Từ Ngộ ở đầu hẻm, điện thoại của cô cũng trong tình trạng tắt máy.
Một dự cảm xấu chợt hiện lên trong đầu.
Trần Phóng bỏ lỡ tiết 1 là thời gian tự đọc sách buổi sáng, anh vốn định đến cửa lớp 5 đợi cô trong tiết thể dục giữa giờ, suy nghĩ một chút lại sợ rằng những lời đồn đãi về mình sẽ ảnh hưởng đến cô, cuối cùng không đi qua.
Kết quả, Chu Tư Diễn từ văn phòng trở về, vỗ vai anh: “Đến tòa thực nghiệm đi, Từ Ngộ đợi cậu ở đó đấy.”
Trần Phóng thoáng chốc sửng sốt, sau đó lập tức đứng dậy khỏi ghế, đi ra ngoài.
Chu Tư Diễn nhìn bóng lưng vội vã của Trần Phóng, khẽ thở dài.
Tiếng nhạc của bài thể dục có thể lờ mờ vang đến chỗ tòa thực nghiệm xa xôi. Lúc Trần Phóng chạy đến, Từ Ngộ đã ở đó rồi, cô đang ngồi ôm đầu gối ngẩn ra trên bậc thềm đá.
Anh bước nhanh đến. Từ Ngộ nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu, lộ ra vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.
“Trần Phóng…” Cô vươn tay muốn anh ôm.
Trần Phóng ôm vai cô ngồi xuống, tay kia bao lấy bàn tay lạnh như băng của cô. Anh thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Từ Ngộ nắm lấy tay anh, những ngón tay bất an vẽ vòng tròn: “Mẹ em… Tối hôm qua bà ấy nhìn thấy bọn mình.”
Vẻ mặt Trần Phóng cứng đờ.
“Điện thoại của em bị mẹ tịch thu rồi, lúc sáng cũng là mẹ đưa em tới, vậy nên hôm nay em mới không đến tìm anh.”
“Không sao.” Trần Phóng nắm chặt tay cô an ủi, nhưng sắc mặt cũng chẳng tốt hơn cô là bao. “Mẹ em, bà ấy không cho phép bọn mình… Gặp nhau sao?” Anh đổi sang từ khác.
Từ Ngộ im lặng, sau đó gật đầu.
“Vậy còn em thì sao?” Trần Phóng hỏi cô.
“Em ư? Ngày nào em cũng muốn gặp anh hết.”
“…”
Trái tim hơi thấp thỏm lo lắng cuối cùng cũng buông lỏng, còn cảm thấy có chút ngọt ngào.
“Sau này bọn mình sẽ gặp nhau ở trường nhé. Cuối tuần em cũng có thể lén ra ngoài. Chỉ còn lại hai mươi ngày nữa thôi, thi xong rồi thì ai có thể quản được bọn mình nữa chứ!” Từ Ngộ không ngừng ám thị [1] bản thân mình, sau khi thi xong cô sẽ thật sự được tự do.
[1] Ám thị: Theo định nghĩa của từ điển thuật ngữ tâm lý học (GS. TS Vũ Dũng chủ biên): ám thị là quá trình tác động một cách trực tiếp hoặc gián tiếp lên tâm lý con người nhằm mục đích điều khiển họ thực hiện những yêu cầu nhất định.
Còn Trần Phóng luôn được dạy dỗ kiểu nuôi thả, chưa từng trải nghiệm cảm giác bị phụ huynh giám sát, nhưng anh cũng rung động trước những lời chắc nịch của Từ Ngộ.
Sau khi thi đại học xong, mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thôi.
________
Khi Từ Ngộ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại bố mình trước kỳ thi đại học, thì cô lại bất ngờ chạm mặt ông ta.
Hoặc nói đúng hơn là chạm mặt ông ta và Tần Úc.
Hôm nay là chủ nhật, Từ Ngộ lấy cớ ra ngoài học bài với Chu Tư Tư mà hẹn gặp Trần Phóng ở quán nước. Đôi nam nữ ngồi trong góc không phát hiện ra cô gái khuất sau đám cây xanh, trước mặt bọn họ bày hai ly nước và một xấp giấy.
Tần Úc dường như vô cùng tức giận, đôi môi khi nào cũng bôi son đỏ mọng lúc này lại tái nhợt, ngay cả ánh mắt nhìn Từ Thịnh Lâm cũng không còn dịu dàng quyến luyến như trước đây.
Bọn họ đang cãi nhau nhưng lại đè thấp giọng, bị tiếng nhạc trong quán át đi.
Khi Từ Ngộ nhìn thấy hai bóng hình ngồi đối diện nhau, cô đã không còn cảm giác tuyệt vọng như thể trời sập xuống nữa, chỉ còn lại một chút thất vọng, bất lực, phẫn uất và cả trào phúng.
Cô nghĩ, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết, và cũng không muốn biết, tại sao thứ tình cảm bẩn thỉu và kinh tởm đó lại được nhiều người lớn theo đuổi như vậy.
Không chung thủy, bạo lực gia đình, làm kẻ thứ ba… Không có bất kỳ từ ngữ hoa mỹ nào có thể tô đẹp được bản chất xấu xí của chúng.
Chỉ là, cô vẫn sẽ buồn.
Vì người bố mà cô đã gọi suốt nhiều năm như vậy, vì người bố mà cô đã từng tin tưởng nhất trên đời.
Đối với ông ta, cô vẫn có một thứ tình cảm mâu thuẫn và phức tạp. Bố là người đã vun đắp cho cuộc sống thời ấu thơ của cô, nhưng rồi ông ta cũng chính là người hủy hoại niềm hy vọng của cô về tương lai ở thời niên thiếu.
Tất cả mọi ưu điểm và khuyết điểm của cô đều đến từ bố mẹ.
Cô yêu thương bọn họ, nhưng đồng thời cũng chán ghét bọn họ.
Từ Ngộ một mình ngẩn người ngồi trên ghế, ngay đến việc Trần Phóng đi vào từ lúc nào cô cũng không hay.
Trần Phóng gọi một tiếng “Ngộ Ngộ”, phát hiện cô không có phản ứng, anh lại nhìn theo ánh mắt của cô.
Sau đó Trần Phóng cũng sững sờ.
Cậu thiếu niên cao hơn hẳn so với những người xung quanh cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của đôi nam nữ. Bọn họ đứng dậy khỏi băng ghế, thấp thỏm căng thẳng nhìn về phía con cái của mình.
Từ Ngộ lạnh lùng cất sách vở vào cặp, nắm tay một người con trai khác ngay trước mặt bố mình. Cô nói với Trần Phóng: “Bọn mình sang chỗ khác đi.”
Trần Phóng cúi đầu, nhìn người đang nắm lấy tay mình kia, anh im lặng một chốc, sau đó đáp “Được”.
Chẳng ai thèm quan tâm đến bọn họ.
Người bố người mẹ đã chủ động bỏ rơi con cái này.
Những đứa trẻ đã ngụy trang bản thân thành dáng vẻ vô cùng trưởng thành và kiên cường, bọn họ bước ra khỏi cửa tiệm ồn ào nhốn nháo với tấm lưng quật cường không chịu khuất phục.
Mãi đến khi những ánh mắt sắc bén kia cuối cùng cũng biến mất, hai người họ tựa vào bức tường gạch trong con hẻm, nắm chặt tay nhau.
“… Em ổn chứ?” Trần Phóng mím môi, lo lắng cúi đầu nhìn cô.
Từ Ngộ nặn ra một nụ cười, giả vờ như ung dung thoải mái nói: “Không có cảm giác gì cả. Anh thì sao?”
“Ừ.” Trần Phóng cụp mắt, thu hồi cảm xúc.
Buổi tối, sau khi về nhà, Từ Ngộ liền nhốt mình trong phòng giải đề, không hề nói với Diệp Tinh chuyện mình gặp Từ Thịnh Lâm lúc sáng. Nhưng cô không ngờ được rằng, ông ta lại tự đưa mình tới cửa.
Từ Ngộ nghe thấy tiếng mở cửa, nghe động tĩnh Diệp Tinh đứng dậy từ chiếc sofa trong phòng khách, nghe thấy âm thanh chùm chìa khóa va chạm nơi thắt lưng của Từ Thịnh Lâm… Cô không đi ra ngoài, nhưng cảnh tượng bên ngoài lại tự động hiện ra trong đầu cô.
Dường như Diệp Tinh đã đoán trước được Từ Thịnh Lâm sẽ trở về, thế nhưng hai người không có ai đến phòng gọi Từ Ngộ mà một trước một sau trở về phòng ngủ của mình.
Nghe thấy tiếng cửa phòng bọn họ đóng lại, Từ Ngộ đứng dậy khỏi bàn học, nhẹ nhàng bước đến cửa, mở hé ra.
“Hồi đầu năm cô ta và ả đ*ếm kia đánh nhau, đánh ả ta đến nỗi sảy thai.”
“…”
“Không ngờ rằng ả đ*ếm kia bị AIDS, cô ta cũng bị lây.”
Hình như Từ Ngộ nghe thấy tiếng mẹ mình phụt cười, Từ Thịnh Lâm cũng thế.
Nhưng cô lại không cười nổi.
Ngọn lửa tức giận thiêu đốt trong lồng ngực, từng chút từng chút đốt sạch niềm mong mỏi của cô với tương lai và hy vọng về tình người.
Đây mới chính là con người.
Những con người ích kỷ và xấu xí.
“Khoan đã!” Giọng điệu của Diệp Tinh bỗng chốc trở nên vô cùng nghiêm túc. “Vậy còn anh thì sao?”
“Sau khi ông cụ mất tôi có liên lạc với cô ta nữa đâu, chuyện liên quan gì đến tôi chứ!”
“… Hừ.”
“Đợi con gái thi xong, chúng ta nói chuyện với nó đi. Hôm nay cô ta lại tìm đến tôi, bị nó nhìn thấy.”
“Vậy bây giờ thì sao đây? Nó không muốn gặp anh.”
“Cũng đâu thể để tôi ở bên ngoài mãi được?!”
“…”
Từ Ngộ không nghe những lời tiếp theo nữa. Cô đóng cửa lại, tìm thấy vali của mình trong góc.
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của đôi vợ chồng. Bọn họ đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Từ Ngộ đeo cặp kéo vali đi ra ngoài.
Diệp Tinh càng hoảng sợ hơn, hỏi cô: “Đã tối muộn rồi con còn đi đâu?”
“Trả điện thoại cho con. Con đến chỗ bà ngoại ở.”
“…”
Có lẽ là bị sự thờ ơ lạnh nhạt của cô dọa sợ, Diệp Tinh trầm mặc một chốc, sau đó đồng ý.
Đại khái là bà ta cũng nghĩ đến việc thật sự không thể chồng ở ngoài suốt ngày mãi được, chỉ tạm thời oan ức con gái mà thôi.
____________
“Diệp Phàm Phàm, em đem đống slime của em đi đi!”
Từ Ngộ đứng ở cửa, cau mày nhìn chiếc giường bày đầy đồ chơi đủ màu sắc.
Diệp Phàm Phàm bĩu môi, liếc mắt nhìn cô với vẻ rất không phục.
Bà ngoài từ ngoài cửa đi vào, nhìn hai chị em đang gây gổ trong phòng: “Cháu đừng hung dữ với em như thế!”
“….”
“Tiểu Ngộ, em gái cháu có một cuộc thi viết luận, ai cũng phải viết một bài hết. Em gái cháu không biết viết, cháu viết giúp nó đi!” Giọng dì cả cũng truyền đến từ phòng khách.
“…”
Từ Ngộ bạnh mặt, không lên tiếng trả lời. Nhìn Diệp Phàm Phàm cuối cùng cũng dọn sạch sẽ lối đi, cô đến tủ quần áo lấy đồ ngủ của mình.
“Rầm.”
Cửa phòng tắm đóng lại, nước mắt cô lại chảy ra.
Phiền chết đi được phiền chết đi được!
Dựa vào cái gì mà tôi phải nhường Diệp Phàm Phàm cơ chứ! Dựa vào cái gì mà Diệp Phàm Phàm có thể vô tư vô lo một cách hiển nhiên như vậy! Dựa vào cái gì mà tôi phải chịu đựng tất cả mọi thứ vì là chị cơ chứ!
Nếu ông ngoại có ở đây, nếu như ông ngoại có ở đây, nhất định sẽ có người che chở bảo bọc tôi, nhất định sẽ có người nói giúp cho tôi!
Nếu như ông ngoại có ở đây, tôi sẽ không phải chịu nhiều ấm ức như vậy!
Tại sao ông ngoại ra đi bỏ con một mình thế này.
Tại sao tôi không có đủ dũng khí để mở miệng từ chối với những điều mà tôi không muốn đồng ý kia chứ!
Tại sao tôi cũng vô dụng thế này…
Ông ngoại, cháu rất nhớ ông.
…
Tâm trạng của cô bỗng nhiên bắt đầu suy sụp vào đêm hôm đó.
Nỗi bất lực và xót xa đến từ xã hội, cùng với sự khó chịu và đớn đau đến từ gia đình, tất cả khiến người ta muốn khóc thật to vào một đêm tưởng chừng như bình thường nhưng lại không giống như thường lệ.
__________
Kỳ thi đại học sẽ được tổ chức vào ngày 7 tháng 6. Sinh nhật của Từ Ngộ là ngày 5 tháng 6.
Buổi tối ngày 4, Trần Phóng đưa cô về dưới lầu nhà bà ngoại.
“Không vui?” Trần Phóng xoa xoa đầu cô.
Từ Ngộ ôm eo anh, dụi đầu vào ngực anh làm nũng.
“Em hơi mệt.”
“Sắp rồi.” Trần Phóng ôm chặt lấy cô. “Ngày mai em muốn ăn bánh ga-tô vị gì? Dâu nhé?”
Anh vẫn còn nợ cô một chiếc bánh dâu.
Từ Ngộ phát ra một tiếng “ừ” từ mũi.
“Em còn muốn ăn pizza nữa.”
Trần Phóng ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Vậy ngày mai xem trường thi xong thì đến nhà anh nhé?”
“Có được không?”
Anh dừng lại một chút rồi nói: “Được.”
Tạm biệt Trần Phóng, Từ Ngộ đi lên lầu. Nghĩ đến bộ dạng của Diệp Phàm Phàm, cô lại bắt đầu đau đầu.
Mấy ngày nay chẳng biết Diệp Phàm Phàm bị ma nào nhập mà tối nào cũng bật đèn đọc tiểu thuyết cho đến tận nửa đêm, hệt như thể cố ý muốn chống đối Từ Ngộ vậy.
Từ Ngộ chào bà ngoại rồi trở về phòng, quả nhiên lại trông thấy Diệp Phàm Phàm nằm lỳ trên giường đọc tiểu thuyết.
“…”
Cô đặt cặp sách lên bàn, với tay lấy quyển sách bài tập trên giá sách.
Những quyển sách viết đầy ghi chú được cất trong góc giá sách.
Cô lấy ra một quyển sách hóa học, sau đó bàn tay cô đột nhiên khựng lại.
Bên cạnh là một quyển tiểu thuyết với bìa sách và tiêu đề vô cùng quen thuộc.
Cô quay đầu liếc nhìn Diệp Phàm Phàm, suy nghĩ thoáng lay động, ngón tay lướt sang bên cạnh.
Từ Ngộ mở quyển tiểu thuyết ra, trên trang tiêu đề thình lình xuất hiện chữ ký của tác giả.
Giống với quyển tiểu thuyết mà khó khăn lắm cô mới giành được năm lớp mười một như đúc.
“Phàm Phàm.” Từ Ngộ giả vờ thoải mái hỏi: “Em cũng có quyển truyện này sao?”
Diệp Phàm Phàm quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi lại quay đi, đáp: “À, quyển đó hả, mẹ chị đưa cho em đó.”
“Lúc nào?”
“Hôm qua đó. Hôm qua bà ngoại đi liên hoan, em đến nhà chị ăn cơm. Mẹ chị cho em mượn vài quyển.”
Thứ cảm xúc quen thuộc lại một lần nữa trào dâng trong lòng - căm phẫn nhưng lại không thể nào biểu đạt ra.
Từ Ngộ đi suốt đêm trở về nhà, cảnh tượng trong nhà trông vô cùng yên bình, Diệp Tinh và Từ Thịnh Lâm đang cười cười nói nói ngồi trên ghế sofa xem TV.
Cô xông về phòng mình, thấy tủ sách vốn được xếp đầy của mình thiếu đi rất nhiều sách.
Diệp Tinh không hiểu chuyện gì cùng đi vào theo, còn chưa cất lời thì Từ Ngộ đã chất vấn bà trước: “Mẹ đem sách của con cho Diệp Phàm Phàm?”
“…” Diệp Tinh khựng lại một cái, vẻ mặt không vui: “Nửa đêm con trở về chỉ vì hỏi chuyện này thôi sao?”
“Có phải mẹ đã đem sách của con cho nó rồi không!”
“Cho em gái mượn thì sao chứ? Con có thì cho em mượn không được à?”
“Vậy mẹ có hai đứa con thì cũng có thể cho người khác mượn một đứa hả!”
“Từ Ngộ con có bị điên không!”
“Đúng, tôi chính là bị điên đó, bà có muốn giết tôi luôn không!”
Giọng nói tức giận của Từ Thịnh Lâm cũng từ bên ngoài truyền đến: “Hai người lại đang cãi cọ cái gì nữa thế!”
Từ Ngộ đẩy tất cả bọn họ ra khỏi phòng rồi khóa cửa lại, mình thì thẫn thờ nhìn giá sách trống không.
Những quyển sách mà cô trân quý, một trong số đó thậm chí còn in chữ ký của tác giả, tất cả đã bị đem cho mượn hết rồi.
Từ Ngộ bỗng nhiên nhớ đến thứ gì đó, cô vội vã kéo ngăn kéo phía dưới cùng ra, quyển nhật ký bìa vàng kia cũng không thấy đâu nữa –
Hốc cây nơi cô cất giấu những bí mật của mình, quyển sổ duy nhất mà cô có thể dùng để giải tỏa mọi cảm xúc khi buồn khổ, chẳng biết lúc này đã nằm ở xó xỉnh nào.
Lại bị ai lướt qua đọc thấy.
Xấu hổ, tức giận, bất lực, tuyệt vọng.
Cô hoàn toàn không thể nói với bất kì ai.
Chẳng ai có thể giúp cô cả.
Không một ai hết.
Rốt cuộc Từ Ngộ cũng ý thức được rằng, chỉ cần cô vẫn là con gái của bọn họ, mâu thuẫn vẫn sẽ mãi mãi tồn tại ở đó.
Thi tốt nghiệp, vào đại học, đi đến một nơi khác… Những chuyện đó sẽ không giúp cô thoát khỏi thế giới khủng khiếp này.
Chỉ cần cô còn sống, mọi đớn đau khổ sở vẫn sẽ đi theo cô.
___________
Nến được thổi tắt, trong không khí tràn ngập mùi kem bơ.
Trần Phóng bật đèn lên, hỏi cô gái vừa mở mắt đã ước gì.
“Nói ra sẽ không linh nghiệm.” Từ Ngộ nghiêm túc trả lời anh.
Trần Phóng mỉm cười, nhìn vào mắt cô và nói: “Nhất định nó sẽ thành hiện thực.”
“Ừ, em cũng nghĩ vậy.”
Cô ôm con cừu bông mà Trần Phóng tặng, lòng bàn tay vuốt ve bộ lông của nó.
“Đúng rồi, em còn có chuyện muốn nói với anh.” Từ Ngộ tựa đầu lên vai Trần Phóng, giọng điệu nhẹ nhàng: “Mấy ngày trước khi thi đại học bọn mình đừng gặp nhau nhé? Em sợ làm anh phân tâm.”
“… Anh sẽ không bị phân tâm đâu.”
“…” Từ Ngộ thoáng khựng lại. “Nhưng em thì có. Được không anh?”
“Ừ.” Giọng điệu Trần Phóng rầu rĩ.
“Cho anh chiếc vòng cổ này nè.” Từ Ngộ tháo vòng cổ xuống.
Trần Phóng thoáng chốc sững sờ, anh nhìn chiếc lông vũ nhỏ màu vàng, nói: “Đây không phải là món đồ ông ngoại để lại cho em sao…”
“Đúng vậy. Đây là lời chúc phúc của ông ngoại, ông thích nhất… Là những đứa trẻ có thành tích tốt.” Từ Ngộ nghiêng đầu hôn lên mặt anh một cái. “Hãy thi thật tốt nhé, anh Phóng.”
“Ừm.” Anh vòng tay qua eo cô, biến nụ hôn trở nên sâu hơn.
__________
Bầu không khí ngày thứ hai đột nhiên vô cùng nghiêm túc, cả thành phố đều trở nên tĩnh lặng, chiếu cố cho những đứa trẻ đang tràn ngập mong ước với tương lai này.
Đây là lần đầu tiên Trần Phóng nhận được sự quan tâm của nhiều người như vậy, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có điều gì đó khác lạ.
Sự động viên từ Chu Tư Diễn và giáo viên chủ nhiệm lớp, cộng với lời cổ vũ Từ Ngộ gửi lúc sáng sớm nay, tất cả đã lấp đầy trái tim anh với những điều tốt đẹp nhỏ bé này.
Dường như cuộc sống của anh đã thật sự trở nên càng ngày càng tốt đẹp.
Phải vậy chăng?
Sau khi kết thúc bài thi cuối cùng môn Tiếng Anh vào ngày hôm sau, Trần Phóng bước ra khỏi trường thi, lập tức lấy điện thoại di động gọi cho Từ Ngộ.
Điện thoại đổ chuông thật lâu nhưng không ai bắt máy.
Cô vẫn chưa ra à?
Anh liền đợi ở bên ngoài trường thi.
Ba năm học hành vất vả cuối cùng cũng kết thúc vào ngày hôm nay. Mỗi học sinh bước ra ngoài đều mang một vẻ mặt tươi cười khó lòng kìm được. Trần Phóng liếc nhìn từng người một, không khỏi nghĩ, Từ Ngộ cũng sẽ vui vẻ hạnh phúc như vậy sao?! Đợi lát nữa không biết cô có thể cho anh ôm một cái?
Cuối cùng bọn họ cũng có thể ôm nhau ngay trước mắt giáo viên rồi.
Không ai có thể quản bọn họ được nữa.
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, anh nhìn thấy Lưu Hòa – giáo viên chủ nhiệm lớp 5 – vội vã đi ngang qua người mình.
“Thầy Lưu.” Trần Phóng gọi ông lại.
Bước chân Lưu Hòa dừng lại, ông nghi ngờ nhìn chàng trai xa lạ.
“Từ Ngộ… cậu ấy thi thế nào rồi ạ?”
Vẻ mặt lúc nào cũng hòa ái của thầy giáo bỗng nhiên trở nên rất khó coi.
____________
Trần Phóng không thể nào hiểu được tại sao người con gái mấy ngày trước còn nũng nịu bên cạnh anh giờ đây lại nằm trong phòng bệnh lạnh lẽo.
Lúc anh chạy đến còn bị Diệp Tinh đang đau khổ giáng cho một bạt tai.
“Mày tới đây làm gì! Mày cút cho tao!”
Trần Phóng ngơ ngác, giãy ra khỏi gông cùm của Diệp Tinh, chạy vội đến bên ngoài cửa sổ quan sát.
“Em bình tĩnh lại một chút đi!” Từ Thịnh Lâm giữ người vợ đang điên cuồng lại.
Lúc này Trần Phóng mới có thể nhìn thấy nơi tay của Từ Ngộ được quấn đầy băng gạc.
Cô lặng yên nằm đó, như là đang ngủ.
Anh chưa từng thấy cô buông lỏng như thế.
Cơ thể được bao bọc trong ra giường trắng như tuyết, làn da bị nuốt chửng bởi ánh đèn huỳnh quang màu xanh nhạt.
Cô gái nhắm nghiền hai mắt, hoàn toàn chìm vào trong giấc ngủ của riêng mình.