Phim kinh dị nhát ma người xem có hai loại, loại đầu tiên là dùng không khí ám ảnh cả bộ phim làm nền, khiến khán giả lúc nào cũng có cảm giác hoang mang, lo sợ.
Một loại khác lại dùng cách xuất hiện bất ngờ, tựa như bạn đang ngủ một giấc nghìn thu rồi bị ai đó lấy gậy đánh cho giật mình tỉnh giấc. Cảm giác khủng hoảng, hết hồn đó y chang như bị điện giật, khiến linh hồn tận sâu trong cơ thể người xem cũng phải thét gào.
Dĩ nhiên, tình huống mà tôi đang gặp phải chính là trường hợp thứ hai.
Tim đập nhanh hơn, tay chân lạnh lẽo, tôi cứ có cảm giác cả người mình bị chôn vào hầm băng, tê cóng, khó mà động đậy.
Tôi không dám xoay người lại, mà nhìn chằm chằm phía trước. Mồ hôi lạnh chảy qua trán, định thét lên kêu cầu cứu những cổ họng tắc nghẽn, khó nói nên lời.
"Ai ở phía sau mình? Ai nằm ở đó vậy?" Hình ảnh trong cơn ác mộng vừa rồi chợt hiện ra, nhưng tôi không thể nào giãy giụa: "Chẳng là đây là hiện tượng bóng đè?"
Một luồng hơi lạnh thổi qua, tôi có thể cảm giác một hơi mát dù cách lớp quần áo, tựa như có một cây dao găm đang để hờ lên eo, lại giống như có một bài tay vô hình đang chạm vào lưng tôi, chậm rãi sờ lên cổ.
"Cái mả mọe gì thế? Rốt cuộc là cái quái gì?" Tôi rất tỉnh táo, biết mình không phải đang nằm mơ. Tất cả những chuyện đang xảy ra đều trong thế giới thật, chính là cái thế giới mà tôi đang sống 25 năm nay!
Hai mắt tôi trợn tròn, đồng tử chuyển động, bỗng thấy một làn tóc đen dần len lỏi đến sát ngay khóe mắt.
Nó rất dơ, rồi nùi, xen lẫn đất cát và máu khô. Đó đâu phải sợi tóc của một người bình thường.
Cổ tôi bị một thứ sức mạnh vô hình nào đó bóp chặt, những sợi tóc đen khiếp người leo qua thân thể tôi. Đầu của tôi bị kéo mạnh, bẻ ngửa về phía sau.
Mắt tôi bị ép phải đổi góc nhìn, tròng mắt vằn vện từng tia máu, tôi giống như một con rối hình người sắp nổ tung.
"Lá bùa! Đúng rồi, mình còn lá bùa kia mà!" Con hơi thở cuối, tôi cắn mạnh đầu lưỡi mình khiến cơn đau kích thích cả cơ thể. Tôi gồng người, dùng ngón tay khều lấy lá bùa, rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.
Ngay lúc ấy, một dòng nước ấm chảy khắp cơ thể, tôi liền bật dậy khỏi tư thế nằm. Phía sau lưng, tụa như có một ngọn lửa đang cháy hừng hực bất ngờ rơi xuống.
Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt thấy một gương mặt mơ hồ ánh xạ vào đôi mắt sung huyết của mình, bèn vung lá bùa về sau lưng nhưng rồi chẳng thấy ai ở đó cả.
"Đâu rồi...?" Cơn đau đớn nơi cổ nhắc nhở tôi rằng chuyện xảy ra vừa rồi chắc chắn không phải ảo giác.
Đứng cạnh giường, tôi rất sợ hãi: "Chẳng lẽ có quỷ thật ư?"
Cầm camera và điện thoại lên, nếu đúng thật thiết bị của Âm Gian Tú Tràng có thể quay chụp lại quỷ hồn, thì diễn biến vừa rồi chắc chắn được thu hình lại.
Nói cách khác, tất cả những ai đang xem livestream đều thấy cảnh tượng quỷ hiện hình vừa rồi!
"Có ai đang xem không? Có ai nói cho mình biết chuyện gì vừa xảy ra không?" Trong kênh livestream khá yên tỉnh, hiện tại đã 03 giờ sáng, đa số người xem đều ngủ cả.
"Thiên Đô Lôi phù!" Không lâu sau, một dòng comment lẻ loi xuất hiện trong room. Người nhắn chính là Lưu Bán Tiên dưới núi Thanh Thành.
Thấy ID này, tôi giống như chụp được nhành rơm cứu mạng: "Bán Tiên, cứu con với!"
"Tiểu tử, ta không biết đời trước cậu tạo ra phúc đức gì, mà kiếp này lại có một tờ phôi bùa hệ sấm sét như thế! Nếu không phải quý nhân giúp đỡ, vậy chắc chắn trời cao đã định, số mệnh của cậu chưa đến đường cùng!"
"Bán tiên, đã là lúc nào rồi, ngài có thể nói câu nào mà con nghe hiểu được hay không? Con đang trong tình huống rất khẩn cấp đây nè! Vô cùng khẩn cấp!" Cầm chắc là bùa, tôi đứng cạnh giường. Hiện tại, không có ngóc ngách nào là an toàn trong căn phòng này cả.
"Cậu chỉ là một người phàm tục, lòng có tạp niệm, vào ngôi nhà có ma ngay giờ Tý, tất sẽ gặp họa trời giáng. Thế nhưng, Thiên đạo khuyết một, luôn chừa một con đường sống, con đường sống đó đang nằm trên lá phôi bùa kia."
"Lá bùa này mạnh đến thế hả ngài?" Dùng qua vài lần, tôi nhận ra cảm giác thần bí trên lá bùa này đã giảm đi khá nhiều, ánh sáng thu lại, vô cùng lờ mờ.
"Trước khi Đạo gia ta đến Thanh Thành, ta từng tốn thời gian mấy năm để tìm ra một nhành đào 500 tuổi bị sét đánh, sau đó dốc sở học nửa đời người để tạo ra một cái quan tài dưỡng bùa, cốt yếu để nuôi thành một tấm phôi bùa." Từng câu từng chữ khó hiểu của Lưu Bán Tiên đều bộc lộ một nét đắc ý: "Đáng tiếc, sau khi ta nhập Thanh Thành, liền giao cỗ quan tài bùa ấy cho con cháu để trấn áp vận mệnh của gia tộc. Bằng không, bây giờ mà mở cỗ quan tài ấy ra, ta đoán chừng lá phôi bùa ấy cũng đủ sức phân cao thấp với lá bùa trong tay cậu."
"Bán Tiên à, ngài khoe khoang xong chưa? Xong rồi thì nhanh để ý cái mạng của con dùm! Con vừa thấy cái bóng của mình hơi động đậy rồi nè!"
"Cậu đừng hoảng sợ, dưới ánh đèn thì có bóng thôi. Con quỷ đang nấp trong vùng tối ấy, thứ chuyển động vừa rồi không phải là cái bóng của cậu đâu. Trong phòng có đủ cả âm và dương, cậu đang được Lôi phù che chở. Tuy vậy, nó mang oán khí trong lòng, chắc chắn không chịu ngừng tay, mà là nhập vào người cô gái kia."
"Vậy con nên làm gì bây giờ? Hay là, con mở cửa sổ, leo ra ngoài báo cảnh sát nha..."
"Đúng là thứ gỗ mục khó đẽo mà. Thôi được rồi! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy kiểng chùa. Đạo gia ta liền phá lệ một lần, truyền thụ khẩu quyết sử dụng Lôi phù cho cậu!"
Vốn dĩ tôi đã đến bên cửa sổ, mới đặt một chân lên khung cửa.
"Cậu nghe rõ đây. Ngôi nhà này là vùng đất đại hung, âm hồn bất tán. Nếu cậu muốn sống sót qua đêm này, lòng phải ngay thẳng, dũng mãnh tiến lên; không được ngông cuồng có ý đồ riêng, không được nhút nhát sợ chết để rồi bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn."
"Được, con nghe lời ngài!" Ngẫm lại cũng đúng, Tiểu Phượng đang nằm ở đây, lúc nãy ồn ào đến vậy nhưng cô ấy vẫn ngủ ngon lành, thật lạ lùng mà.
"Âm hồn thượng thân, tiểu tử, nhanh làm theo lời ta nói! Vứt bỏ tạp niệm, quan tưởng tượng thần Tử Vi. Dùng mũi hít nhẹ, dẫn vào Trung Cung, vận khí Hỗn Nguyên, xuất ra một ngụm khí Tiên Thiên."
"Đại gia ơi, ngài có thể nói tiếng nào mà nhân loại có khả năng hiểu hay không? Tử Vi là cô Tử Vi trong phim Hoàn Châu Cách Cách đó hả? Rồi làm sao để quan tưởng bây giờ?" Tiểu Phượng nằm trên giường bỗng nhiên run rẩy, mắt trừng lên một cách điên dạy, nửa người trên ngồi dậy chậm rãi.
"Thành tâm sẽ linh nghiệm, thần sẽ giáng lâm. Không được khinh thường, coi chừng họa lớn ngập đầu!"
"Chết tiệt! Cô ta ngồi dậy rồi! Ngài meo meo cho con nghe xem có họa lớn nào lớn hơn trường hợp trước mắt hay không đây?"
Tiểu Phương trên giường đôi trước mặt tựa như một cái xác bị người điều khiển. Cô ấy đột nhiên đứng lên, trợn trừng hai mắt, cả con mắt đều là tròng trắng.
"Phượng em, anh với em không thù không oán nha."
"Nhóc con, đừng có nói nhiều, bắt ấn Lôi phù, mau làm theo lời ta!"
"Dùng ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út và ngón út, khép bốn ngón lại, xéo về lòng bàn tay nhưng không được chạm lòng bàn tay. Chỉa xéo ngón cái qua, che lại giao điểm của bốn ngón còn lại. Nhớ che kín, đừng để lộ móng tay của bốn ngón đó ra ngoài."
Lưu Bán Tiên bắn comment nhanh như đạn, chứng tỏ sự tình cấp bách. Cơ thể của Tiểu Phượng không còn run rẩy nữa. Cô ta y hệt một con quỷ bị treo cổ, đứng yên trên giường, trừng mắt nhìn tôi.
"Vứt bỏ ý nghĩ mờ ám, niệm chú theo ta!"
Tôi không kịp đọc những dòng comment của Lưu Bán Tiên, vì Tiểu Phương bị quỷ nhập đã lao tới, trong tay là một cây kéo sắc nhọn.
Lắc mình né mũi kéo bén nhọn kia, tôi chụp lấy tay cô ấy, định dùng Cầm nã thủ để khống chế cô ta, ai mà ngờ lúc này Tiểu Phượng lại khỏe vô cùng.
Hai người giằng co qua lại; cô ấy đột nhiên đưa tay hướng về tấm Lôi phù trong lòng bàn tay của tôi.
"Đây là thứ giữ mạng của mình!" Dùng sức đẩy cô ấy ra, tôi nhảy lên giường, định tìm đường ra cửa. Đáng tiếc thay, chân vừa với lên liền té nhào xuống đất.
"Mau niệm chú theo ta!" Lưu Bán Tiên đã nhấn hết cả câu thần chú trong room livestream, cả một câu dài. Tôi đành phải liều cái mạng già để ngăn chặn cây kéo đang đè mạnh vô ngực, lấy ngựa chết làm ngựa sống, đọc to chú văn.
"Lôi đình hào lệnh, cấp như tinh hỏa, bát phương uy thần, sử ngã tự nhiên, linh bảo phù mệnh, phổ cáo cửu thiên, càn la đạt na, động cương Thái Huyền, trảm yêu trói tà, sát quỷ vạn thiên! Hung uế tiêu tán! Đạo khí trường tồn!"
Tiếng thét của ta lại ngân vang như chuông đồng điếc tai, khiến Tiểu Phượng bỗng như ngây như dại!
"Chính là lúc này!"
"Thiên Đô Lôi phù!"
Phất tay ném lá bùa ra, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện. Tờ giấy mỏng manh ấy dường như hóa thành một thanh kim đao tru tà, điện quang lóng lánh, xuyên thẳng qua ngực Tiểu Phượng,
Lôi phù canh giữ, đè đầu quỷ ma, vốn dĩ Tiểu Phượng vẫn nhe nanh múa vuốt, hiện tại ngã ngay đơ xuống mặt đất. Tuy vậy, cái bóng của cô ấy đột ngột tách ra, miễn cưỡng đứt đoạn một phần. Phần rơi rớt ấy liền xẹt ngang bức tường, bay vào nhà tắm nhanh như một làn khói.
"Ngày hôm nay, tao tha cho mày một mạng. Nếu có lần sau, có lôi phù chém giết, tao sẽ khiến mày hồn phi phách tán!" Ngồi bệch dưới đất, dù trong lòng hoảng sợ cực đôi nhưng tôi vẫn to mồm đe dọa. Thực tế là, hai chân tôi đã mềm nhũn, không còn sức để mà đứng lên.
"Thằng nhóc kia, đây không phải lúc nghỉ ngơi đâu. Nhè ngay lúc nó đang suy yếu, đuổi theo nhanh lên!"
"Cái gì?... Được không vậy chú? Có một vị danh nhân từng nói, giặc cùng chớ đuổi..."
"Thế thì đừng trách đạo gia ta không nhắc nhở cậu, dù lần này cậu khá là may mắn khi có thể dùng lôi phù tổn thương nó, nhưng cũng vì thế mà cậu kết nhân quả với nó rồi. Sau này, ta e là vật bẩn thỉu kia sẽ còn ám lấy cậu."
"Ám con ư? Ám đến chết mới ngừng à? Ác quỷ cũng thù dai đến thế sao?" Cố gắng đứng dậy, tôi gỡ lôi phù dính trên người Tiểu Phượng, sao đó ẵm cô gái quần áo xốc xếch này ném lên giường.
"Xem như hôm nay mình đã được mở rộng tầm mắt." Một thế giới hoàn toàn mới mẻ hiện ra trong mắt tôi. Dù tôi có muốn tin hay không, nó đã dùng một phương pháp cứng rắn xâm nhập vào cuộc sống sau này của tôi như thế.
Một tay cầm camera, tay kia cầm lá bùa và điện thoại di động, tôi nắm chặt toàn bộ thiết bị, rồi đẩy cửa nhà tắm ra: "Hình như thứ đó vừa chạy vào nơi này."