Quan sát được Nguyễn Trường Sinh đã thấm mệt, thiếu nữ cũng đã tương đối thỏa mãn với trận chiến đấu ngày hôm nay.
Nàng quyết định kết thúc trận đấu này một cách huy hoàng nhất có thể!
Hơi nghiêng thân hình, tựa sóng biển trập trùng cắt vào tường đá, thủ đao trên tay trái Trần Băng Băng cấp tốc vạch ra một đạo bán nguyệt trảm với phạm vi đã kích hơn hai mét!
Kẻ sau không thể không lùi về phía xa để né tránh.
Trong lúc Nguyễn Trường Sinh bật lùi, nàng cất giọng cất giọng thanh thúy mà gọn gàng:
“Trận đấu hôm nay khiến ta rất hài lòng.
Để tỏ lòng tôn trọng nhất, ta sẽ sử xuất đòn mạnh nhất của mình!
Cẩn thận đó bạn học, nhớ là…
…Đừng có c·hết nha, Nguyễn Trường Sinh!”
Nói tới câu cuối cùng, đôi mắt hồng ngọc của thiếu nữ tỏa ra vẻ khát máu cùng bá đạo!
Cực hạn nghiền ép toàn bộ tiềm lực của thân thể, qua giây lát, tốc độ tổng thể của Trần Băng Băng đột ngột tăng cao thêm một bậc!
Hai cánh tay thon dài, tinh tế giơ lên trước, phần cổ tay nhẹ nhàng chắp lấy nhau tạo thành hình chữ X.
Nhiên Đao Thủ rực cháy cùng Lưu Đao Thủ dập dờn giao thoa lẫn nhau!
Hạ thân trầm xuống làm điểm trụ, đường cong trên bắp chân hiện lên vẻ sung mãn, nàng trung khí hô to:
“Vô Hạn—”
Hai bàn chân tích tụ Xung Cực Bộ trong nháy mắt cày nát mặt đất, Trần Băng Băng tựa như nữ chiến thần phi tốc vọt qua!
Thuấn • Nhiên Đao Ba Động Trảm cùng Thuấn • Lưu Đao Cao Tần Trảm ngay lập tức thành hình!
“—Liên Trảm!”
Ánh đao một đỏ một lam hình chữ X theo đường vòng cung đánh chém tới đối thủ!
Mặt đất cùng không khí bị dư ba của đòn đánh cắt ra làm bốn phần!
Đứng trước nguy hiểm chí mạng, Nguyễn Trường Sinh đã toàn lực tập trung tinh thần ứng đối!
Mượn Thuấn • Tấc Thốn phát lực di động bất quy tắc, vô tung vô tích trong khoảng cách ngắn, kết hợp với Liễm Tức • Khí Tức Gián Đoạn, hắn hiểm lại càng hiểm né được cú cắt chém có uy lực và phạm vi thương tổn to đến đáng sợ!
Nhưng nghe được nữ lớp trưởng hô tên chiêu thức, Nguyễn Trường Sinh có dự cảm không lành.
Đúng như dự đoán, ngay thời điểm đại chiêu mới kết thúc, mượn tốc độ khủng kh·iếp, Trần Băng Băng đã tiếp tục ra đòn chớp nhoáng!
Nhiên Đao Ba Động Trảm cùng Lưu Đao Cao Tần Trảm lại tức tốc nối liền mượt mà như mây trôi nước chảy, đại chiêu này tiếp nối đại chiêu kia, gần như không có một chút điểm khựng!
Thanh âm vù vù sắc bén đã áp sát ngay gần kề!
Chân phải lùi về một bước đồng thời xoay người theo chiều thuận kim đồng hồ, hắn miễn cưỡng nghiêng thân về đằng sau một góc bốn mươi lăm độ, thủ đao chứa Linh Tố Hỏa vừa lúc xẹt qua chóp mũi vài li!
Lấy mũi bàn chân làm điểm bật, thân thể phảng phất phá vỡ định luật Newton, Nguyễn Trường Sinh lanh lẹ thụt lùi!
Ánh đao màu lam mang theo tiếng sóng vỗ ngập trời đã đánh tới!
Vô Hạn Liên Trảm • Starburst Stream!
(Beater nào đó: ???)
Bỏ qua tất cả ý thức phòng thủ, dồn toàn bộ sức lực vào việc tiến công, thiếu nữ liều mạng mở ra “chế độ tối thượng ultimate”!
Tia lửa cùng sóng nước đỏ lam giao thoa, cao tần chấn động!
Từng chiêu lại từng chiêu như bão táp mưa sa không ngừng liền mạch trảm kích!
Giống như con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển giữa cơn bão, hắn chỉ có thể chật vật tránh né mà không có một chút cơ hội phản kích.
Những đường cong của ánh đao từ bốn phương tám hướng chém tới, phong tỏa tất cả thế tiến công của Nguyễn Trường Sinh.
Qua giây lát, chứng kiến mạch máu trên cơ thể Trần Băng Băng phảng phất sắp căng vỡ, trong lòng hắn hiện ra một chút hy vọng lật bàn!
Nhưng không! Tất cả chỉ là giả tượng!
Hắn bị nàng lừa một vố!
Mạch máu xung quanh thân thể thiếu nữ căng lên, sau đó lại mềm xuống!
Sau đó lại căng lên, cuối cùng lại mềm xuống!!!
Huyết áp Nguyễn Trường Sinh tăng vọt!
Trần Băng Băng vẫn liên tục nối liền đại chiêu như không có gì.
Một giây bảy liên trảm, mà liên trảm nào cũng là đại chiêu!
Mãi cho đến liên chiêu thứ hai mươi hai, đã kiệt sức không còn dư lực, hắn chỉ có thể gắng gượng lăn người né tránh, bất quá liền bị dư ba cao tần sóng nước từ bàn tay trái của nàng đánh văn ra xa năm mét, vượt quá phạm vi sân đấu.
Hắc Ám Chi Thủ trên cánh tay bởi đón đỡ dư ba mà đã nát vụn, tan biến.
Giáo viên thể chất vội hô lên:
“Trận đấu kết thúc!” rồi chạy tới đỡ Nguyễn Trường Sinh ngồi dậy.
Trần Băng Băng liền dừng lại, hai loại Linh Tố trên bàn tay dần biến mất.
Ngoại trừ tóc tai cùng trang phục có hơi lôi thôi lếch thếch, trên thân thể nàng không hề xuất hiện một chút hiện tượng thương tổn nào.
Kết quả đã rõ ràng.
Hắn thua.
Thua rất thảm.
Nguyễn Trường Sinh muốn giấu đủ nhiều bài tẩy nên chỉ vận dụng Cao Đẳng Thể Thuật Tinh thông và Kỹ Pháp, Thuật thức giai đoạn Thuần thục.
Ngoài ra còn có Nghe âm biện hình không được sử dụng, Lưu động lực của Cao Đẳng Thể Thuật Hoàn mỹ, Hình thái biến hóa của Kỹ pháp Tinh thông và Tính chất biến hóa của Thuật thức Tinh thông chỉ được hắn âm thầm sử xuất một hai lần.
Vì đây là môn Thể thuật nên cấm chỉ sử dụng v·ũ k·hí cũng như Tạo tác, bởi vậy dao găm Huyết Tinh Nhận và vỏ đao Dưỡng Linh cũng không thể đem ra.
Tinh thần lực mạnh mẽ thì quá trình vận chuyển linh lực, ngưng tụ và phát động Thuật thức cũng trở nên tinh xảo và nhanh gọn.
Nhưng có Đặc chất cấp B Chưởng Khống Nhập Vi nên Thuật thức của hắn đã phát động đủ nhanh rồi nha, hiện tại còn nhanh thêm nữa thì hắn sợ phía nhà trường sẽ nghi ngờ.
Cẩn thận vẫn hơn.
Trạng thái Siêu Hạn chỉ là kỹ xảo diễn sinh từ Chưởng Khống Nhập Vi, có bị phát hiện cũng không đáng ngại, thậm chí điều này còn giúp Nguyễn Trường Sinh được nhà trường coi trọng hơn ấy chứ.
Che giấu nhiều thứ như thế, cho nên kết quả cuối cùng cũng không có gì đáng thất vọng.
Hiện tại thua Trần Băng Băng là chuyện rất bình thường, thắng nàng mới là bất bình thường.
Giai đoạn Thuần thục và Tinh thông của Cao Đẳng Thể Thuật, Thuật thức cũng như Kỹ pháp đều không có sự cách biệt gì nhiều về uy lực.
Chủ yếu chỉ tăng lên tốc độ ngưng tụ và phát động Thuật thức cũng như khả năng ứng biến linh hoạt và sai số trong chiến đấu mà thôi.
Đối với những người có năng khiếu về chiến đấu, sai số hơn nhau tí tẹo cũng ảnh hưởng rất lớn đến quá trình cũng như kết quả.
Rất tiếc là…
…Nguyễn Trường Sinh cùng Trần Băng Băng đều rất có năng khiếu.
Khả năng tập trung, phát huy, ứng biến cùng phản xạ đều cực điểm nhanh chóng và mạnh mẽ, cho nên cùng một vạch ngang bằng về mặt kỹ xảo, hắn bị lớp trưởng áp chế là điều hiển nhiên
R2 quá cách biệt, tố chất thân thể cơ sở cũng chênh lệch khiến Nguyễn Trường Sinh không dám đón đỡ, cứng đối cứng bất kỳ một chiêu một thức nào, đỡ là c·hết, chỉ có thể tránh.
Vì vậy hắn phải lãng phí rất nhiều thời gian để tìm cách ứng biến.
Thêm vào đó, tốc độ phản ứng và trực giác chiến đấu của nàng quá kinh khủng nên tác dụng lừa gạt cảm giác của Tin Tức Gián Đoạn bị giảm đi đáng kể, khiến Nguyễn Trường Sinh không có quá nhiều thời gian để tụ lực.
Đã thế ở cấp bậc này Trần Băng Băng lại còn có thể đồng tu hai loại Linh Tố vô cùng xung khắc lẫn nhau là Linh Tố Hỏa và Linh Tố Thủy.
Thua không oan mà!
Hắn tắt đi năng lực chủ động của Đặc chất và Siêu Trí Lực, đồng thời thoát khỏi trạng thái Siêu Hạn.
Cơ thể cũng như làn da đều trở lại bình thường, tuy nhiên khuôn mặt đã trắng bệch vì thương tổn và kiệt sức.
Quá trình đấu tập chỉ diễn ra hơn năm phút, nhưng nhịp điệu chiến đấu và mức độ hung hiểm lại cao đến đáng sợ.
Vừa mệt mỏi đứng dậy cho giáo viên kiểm tra thương thế, Nguyễn Trường Sinh vừa trầm tư tổng kết thiếu sót của bản thân.
‘Đã có Tạo tác trị ngọn, nên vấn đề R2 thấp khiến uy lực chiêu thức quá yếu thì từ từ tìm kiếm phương pháp trị gốc.
Nhưng tố chất tổng quan của thân thể không đủ mạnh cũng khiến việc phát huy trong quá trình chiến đấu dễ xảy ra nhiều vấn đề…’
Hắn phải đưa kế hoạch cường hóa tố chất thân thể vào lịch trình mới được.
Quan sát một lát, thấy quấn áo đã rách te tua, nhưng thương tổn của Nguyễn Trường Sinh không quá đáng ngại, bất quá vẫn cần đưa tới phòng y tế để kiểm tra chi tiết và chữa trị.
Tâm thần đã dần thoát khỏi sự hưng phấn của cuộc chiến, Trần Băng Băng vội vàng đi tới trước mặt Nguyễn Trường Sinh.
Biểu cảm toát ra sự áy náy, nàng chân thành, nghiêm túc cúi đầu:
“Rất xin lỗi, vừa nãy không kiềm chế được cảm xúc trong chiến đấu nên đã gây ra nhiều phiền phức cho ngươi rồi.”
“Không sao, coi như là đền bù cho việc thất hứa nhiều lần của ta đi.”
Nhìn Nguyễn Trường Sinh điềm tĩnh đáp lời, giáo viên thể chất đứng bên cạnh liền dùng ánh mắt tràn đầy nét thỏa mãn quan sát hai học trò đầy tiềm năng của mình.
Hắn mở lời khen ngợi và nhắc nhở:
“Trận đấu tập rất xuất sắc, nhưng cũng đừng vì thế mà tự mãn.
Ta tin rằng hai trò còn có thể tiến xa hơn bây giờ rất nhiều” rồi quay về phía các học sinh đang trầm trồ bàn tán nói:
“Buổi học hôm nay kết thúc!
Từ bây giờ, lớp trưởng sẽ là người sắp xếp danh sách đấu tập hàng tuần của lớp chúng ta.
Mọi người có thể ra về!”
Hả? Nguyễn Trường Sinh vừa nghe thấy giáo viên nói cái gì!?!
Dự cảm xấu lại xuất hiện trong lòng hắn…
Không đúng, sao lại có từ “lại”?!?
Quay đầu về phía Trần Băng Băng, hắn liến thấy thiếu nữ cũng đang nhìn mình, con ngươi lấp lóe.
Nàng cười!
Nguyễn Trường Sinh phảng phất nghe thấy tiếng đao bổ cùi mài xoèn xoẹt…
Ngay lúc đó, thiếu nữ đã tiếp tục ân cần nói:
“Để ta dẫn ngươi tới phòng y tế nha.”
“...Cảm ơn, ta tự mình đi là được rồi.”
Điều Nguyễn Trường Sinh vừa tưởng tượng có lẽ chỉ là suy nghĩ nhiều mà thôi.
Lớp trưởng là người nghiêm chỉnh, đứng đắn và rất có trách nhiệm.
Nàng không thể trắng trợn xếp đắt hắn đánh cùng nàng liên tục như thế được!
Chắc chắn là như thế!
Tự an ủi bản thân, Nguyễn Trường Sinh vội tháo đồ bảo hộ đã hỏng và chào thầy giáo.
Từ trong nhóm học sinh, Khỉ Con nhanh nhảu phi tới đỡ và nhận trách nhiệm đưa hắn tới phòng y tế.
Vừa đi, Khỉ Con vừa thán phục:
“Hôm nay ngươi thật trâu!
Đánh nhau kịch liệt với nữ bạo chúa, còn khiến nàng phải lộ ra toàn bộ lực lượng.
Trận đấu ban nãy của hai người các ngươi thật quá mãn nhãn á!”
Khỉ Con cũng không nhắc đến vấn đề thắng thua.
Trong tiềm thức của hắn, thằng bạn mình đánh được một trận ác chiến như thế là quá mạnh rồi.
Còn nghĩ đến chuyện thắng nữ bạo chúa? Nằm mơ đi thôi!
Đang vận dụng Chưởng Khống Nhập Vi điều khiển tinh tế xử lý các v·ết t·hương trên cơ thể, Nguyễn Trường Sinh lơ đãng hỏi lại:
“Ai bảo ngươi là nàng đã sử xuất toàn bộ lực lượng?”