Khi Lý Toàn Hưng từ xa đi đến, Thính âm của Khỉ Con đã nghe được, hắn quay đầu nói khẽ với hai người:
“Quỷ tới!”
“Ai…thật phiền.”
Nguyễn Trường Sinh thầm than.
Đã đứng trước mặt ba người, Lý Toàn Hưng nhe răng cười ngả ngớn:
“Nguyễn Trường Sinh, muốn tìm cơ hội nói chuyện với ngươi cũng thật khó nha!
Chà chà, mọi người ăn uống vui vẻ ghê, cho ta tham gia cùng với nào.”
Không muốn tiếp chuyện kẻ vừa nói, Nguyễn Trường Sinh lịch sự đối đáp:
“Chúng ta đã ăn xong nên chuẩn bị vào lớp trước, các ngươi có thể ngồi đây chơi.”
“Đúng nha, chiều hôm nay có môn Tạo Tác Học Cơ Bản của giáo viên Phạm Minh Đức, nếu ngươi không muốn bị muộn thì nhanh lên chút, chúng ta liền đi trước.”
Trong lúc cả ba đang đứng lên thu dọn bàn ăn, Khỉ Con nhanh mồm nhanh miệng góp lời yểm trợ, không quên “nhắc nhở” Lý Toàn Hưng nhằm chuyển di thù hận.
Nhưng câu nói của Khỉ Con cuối cùng dẫn tới phản ứng ngược, làm khuôn mặt Lý Toàn Hưng trở nên âm trầm.
Một tên nam sinh đi cùng thấy thế, vì nịnh nọt Lý Toàn Hưng, hắn bèn quát to:
“Ngồi xuống! Đại ca muốn chung vui cùng các ngươi, đừng có không biết điều.”
Tiếng quát hỗn hào khiến không khí nói chuyện bắt đầu căng thẳng, mọi người xung quanh đều quay mặt hướng về đây.
“Ở trường có nhiều thứ học được thì không học, lại muốn học làm xã hội đen, một câu “đại ca” nịnh hót như vậy, làm ta lầm tưởng ngươi là chó săn của Lý Toàn Hưng nha.”
Tuy biết Gấu Chó là học sinh anh tài có đặc chất cấp A, tên nam sinh vẫn thẹn quá thành giận, ỷ vào Lý Toàn Hưng đứng bên cạnh nên tiếp tục xấc xược:
“Ta nguyện ý gọi hắn là đại ca thì sao? Dám từ chối đại ca ta, các ngươi muốn c·hết đúng không?”
Nguyễn Trường Sinh không nhịn được mà lắc đầu, đúng là trong rừng chim gì cũng có, mới tí tuổi đã học được năng lực luồn cúi xã hội, trở thành chân chó đặc lực rồi.
Khỉ Con cũng tức giận nên bật lại ngay lập tức:
“Mẹ ngươi không dạy ngươi cách nói chuyện đàng hoàng à? Muốn làm người thì đi về học lại lễ giáo, còn muốn làm chó thì xuy xuy…chó ngoan không cản đường, mau cút!”
“Ngươi…”
Khi tên nam sinh định quát lên, một cánh tay đã ra hiệu cho hắn dừng lại.
Sau đó Lý Toàn Hưng quay đầu nhìn ba người, đặc biệt là Nguyễn Trường Sinh với ánh mắt lạnh lùng, đùa cợt, hắn miệt thị nói:
“Được rồi, ta cũng đã mất hứng thú dạo đầu nên vào vấn đề luôn.
Nguyễn Trường Sinh, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, hiện tại quỳ xuống và lớn tiếng cầu xin tha lỗi, như thế ta mới có thể suy nghĩ lại.
Còn nếu không, ngươi và hai thằng bạn thân của ngươi…haha!”
Nghe được lời uy h·iếp của Lý Toàn Hưng, Khỉ Con và Gấu Chó điên máu định lao lên, Nguyễn Trường Sinh nhanh nhẹn lấy tay ghì chặt hai người lại, hắn lạnh nhạt đáp lời:
“Ngươi không thấy bản thân mình quá tốn thời gian vào những chuyện nhàm chán, vô bổ sao?
Sinh tồn trong Đại Vị Diện - Tro Tàn Giới không phải là chuyện đùa, tốt hơn hết ngươi nên dành nhiều thời gian cho việc học tập, tăng cường năng lực tự vệ hơn đi.
Với cả, Lý Toàn Hưng, ngươi quá đề cao chính mình rồi.
Tưởng rằng nhanh chân bước vào Linh Tố Sư cấp 1 là rất ghê gớm?
Cần thiết thì chờ ta lên cấp lại đánh cho ngươi một trận nữa, chỉ sợ lúc ấy ngươi không dám tiếp chiến mà thôi.”
Nguyễn Trường Sinh không muốn xung đột thăng cấp, hiện tại chiến đấu với Linh Tố Sư cấp 1 thật sự quá thiệt thòi, hắn cần thêm thời gian nên cố tình khích bác Lý Toàn Hưng.
“Hừ, loại ăn tục nói phét, R2 hay Đặc Chất giữa ta và ngươi cách biệt quá xa, cấp càng cao ngươi liền càng tuyệt vọng.
Đòi đánh cho ta một trận? Vọng tưởng!
Còn chuyện Tro Tàn Giới? Ta cũng đang lo đây, nhưng là lo một năm sau ngươi liền c·hết mất thì ta tìm ai để trả thù?
Chờ ngươi lên cấp 1 ta sẽ chơi đùa với ngươi một trận, nhưng hiện tại phải thu một chút lợi tức mới được!”
Lý Toàn Hưng xùy cười châm biếm, từng bước tới gần Nguyễn Trường Sinh.
Khỉ Con và Gấu Chó cũng chuẩn bị sẵn sàng ăn thua đủ, nhưng trước khí thế mạnh mẽ của kẻ đối diện, lòng bàn tay Khỉ Con đã toát ra mồ hôi.
Nguyễn Trường Sinh không khỏi thì thầm, ‘hôm nay không tránh được thương tổn nha’ đồng thời chăm trú điều chỉnh thân thể vào trạng thái đỉnh cao nhất.
“Đủ!”
Tiếng quát trong trẻo vang lên, một hình bóng chớp mắt xuất hiện giữa hai người!
‘Thật nhanh!’ quan sát từng sợi tóc đỏ bồng bềnh thoang thoảng hương hoa tường vi đang che lấy tầm mắt, Nguyễn Trường Sinh thầm nghĩ.
Lớp trưởng Trần Băng Băng đã đứng chắn trước người hắn, đôi mắt hồng ngọc như đốt lên những đốm lửa, nàng nghiêm khắc nhìn Lý Toàn Hưng:
“Tất cả dừng ở đây!
Nhà trường có nội quy rõ ràng về vấn đề cấm xô xát, đánh nhau.
Với vai trò là lớp trưởng, ta có nghĩa vụ phải đứng ra ngăn cản h·ành v·i s·ai phạm của các ngươi.”
Thấy hai bên không nói gì, Trần Băng Băng mở miệng điều đình:
“Lý Toàn Hưng, ta cực kỳ chán ghét hành động ỷ mạnh h·iếp yếu của ngươi bây giờ.
Chờ Nguyễn Trường Sinh lên cấp 1, nếu muốn trả thù thì ngươi hãy chính diện đánh bại hắn trên sân tập, đừng có ở đây giở trò bẩn thỉu!”
Bị nữ thần của mình ngăn chặn giữa chừng, Lý Toàn Hưng không tiện phát tác, hắn giả dối đáp lời:
“Băng Băng, ngươi hiểu lầm, ta với Nguyễn Trường Sinh chỉ đang tán gẫu vui vẻ nên hơi to tiếng thôi, có đúng không?”
Nói rồi, trước ánh mắt nghiêm túc của nữ lớp trưởng, thằng này bước tới vỗ vai Nguyễn Trường Sinh, nhưng bị người sau bất động thanh sắc tránh ra.
Thấy Nguyễn Trường Sinh hờ hững nhìn hắn mà không nói gì, trong lòng Lý Toàn Hưng khó chịu, hắn mở khẩu hình “ngươi chờ” rồi lướt qua.
Tất cả mọi người trong căng tin đều đã chuyển sự chú ý tới Trần Băng Băng và Lý Toàn Hưng, Nguyễn Trường Sinh bị bọn họ vô tình lờ đi, không quan tâm.
‘Những lúc như vậy, năng lực che đậy tin tức tố thật đáng tin cậy mà’ hiện tại có nữ lớp trưởng đỉnh lôi nên Nguyễn Trường Sinh trở thành vô hình trong mắt người xung quanh, trong lòng hắn thầm hô dễ chịu.
Hắn cũng không muốn ngày mai mình bị mang ra làm tâm điểm.
Hướng về phía Trần Băng Băng, Lý Toàn Hưng chuyển sang chế độ thiểm cẩu:
“Băng Băng, chiều nay tan học ta mời ngươi đi ăn một bữa có được không?”
Nhận được lời mời của hắn, Trần Băng Băng lạnh nhạt từ chối, người trước thấy vậy liền muốn tìm cách dây dưa thêm một lúc nhưng bị lớp trưởng tận tình “khuyên nhủ”:
“Còn hơn một phút là tới giờ học của giáo viên Phạm Minh Đức, ngươi muốn bị phạt thêm lần nữa đúng không?”
Khuôn mặt xám xịt, Lý Toàn Hưng vội vàng mang theo hai tên chó săn chạy vội ra khỏi căng tin.
Giải tán đám đông hóng hớt, Trần Băng Băng nhìn Nguyễn Trường Sinh và Khỉ Con nói “Chúng ta đi thôi kẻo muộn” sau đó nhanh chân bước đi.
“Vậy ta về lớp, mai gặp lại nha, Cục Đá, Khỉ Con.”
Gấu Chó cũng chào tạm biệt, hắn lấy một tay chỉ chỉ nữ lớp trưởng, lại chuyển qua chỉ chỉ Nguyễn Trường Sinh, cuối cùng mỉm cười ra dấu “ngươi được lắm nha, cố lên”.
Nguyễn Trường Sinh lườm hắn, ra dấu “lăn” rồi cùng Khỉ Con chạy theo Trần Băng Băng về lớp.
…
Trong lúc trên đường tới phòng Tạo Tác, Nguyễn Trường Sinh không quên bước tới gần Trần Băng Băng để cảm ơn.
Tuy Lý Toàn Hưng sẽ không dám làm lớn chuyện, nhưng nữ lớp trưởng cũng đã giúp hắn tránh khỏi thương tổn, hắn nợ nàng một lần ân tình.
“Tạ ơn lớp trưởng, nếu không có ngươi ta đã gặp phiền phức lớn.”
Nghe Nguyễn Trường Sinh cảm ơn chân thành, khóe môi đỏ mọng của Trần Băng Băng khẽ hé:
“Không có gì, đó là nghĩa vụ của ta.”
Nữ lớp trưởng nói tiếp, biểu cảm đột nhiên hiện lên vẻ hiếu chiến:
“Ta rất chờ mong trận đấu của ngươi với Lý Toàn Hưng khi lên Linh Tố Sư cấp 1 nha.
Mới cả, Thể Thuật của ngươi rất mạnh, có thể đấu tập với ta mấy trận được không?”
Nguyễn Trường Sinh: “...”
“Ta mới tiếp xúc siêu phàm, phải dành tất cả thời gian cho việc học nên hiện tại không tập luyện với ngươi được, đợi khi nào có dịp ha…”
Thấy nàng mời chiến, Nguyễn Trường Sinh từ chối khéo léo.
Nếu nhận lời mời, hắn sẽ phải qua lại thường xuyên với Trần Băng Băng hơn, như thế thực quá rêu rao, rất dễ trêu vào phiền phức, trái ngược với kế hoạch âm thầm phát dục của hắn hiện tại.
Nghe Nguyễn Trường Sinh trả lời, Trần Băng Băng có hơi thất vọng, song nghĩ đến trong lời nói của hắn cũng không từ chối chính mình, nàng liền vui vẻ quyết định:
“Được, dù sao ngươi đã đồng ý, chờ một thời gian nữa cũng không sao.”
y…là ta đang từ chối khéo, ngươi nghe câu nào ta nói đồng ý với ngươi a?
Không kịp sửa chữa lại lời nói của mình, Trần Băng Băng đã bước nhanh vào phòng Tạo Tác.
Nguyễn Trường Sinh: “...”
Trong lòng hắn cuối cùng xác định, vị nữ lớp trưởng này có hai thuộc tính, đó là “cuồng chiến” và “đầu óc thanh kỳ”!
Đúng là thiên tài đều có suy nghĩ không bình thường.
Từ nãy đến giờ Khỉ Con đều trầm ngâm đi bên cạnh hắn, không biết vì sao mà chẳng nói câu gì, thật bất bình thường, Nguyễn Trường Sinh liền lấy tay chọc chọc hắn và hỏi:
“Có tâm sự gì thế?”
Ngẩng đầu nhìn Nguyễn Trường Sinh, ánh mắt mê mang của Khỉ Con dần trở nên kiên định, hắn nói:
“Qua vụ vừa nãy ta mới thấy mình còn quá chểnh mảng, chưa đủ cố gắng.
Bây giờ phải chăm chỉ tu luyện hơn nữa, không thể để tên khốn Lý Toàn Hưng kia tự tung tự tác như thế được, Cục Đá ngươi nhớ giúp ta!”
Nghe Khỉ Con nói vậy, Nguyễn Trường Sinh không khỏi vui mừng gật đầu.
Năng lực học tập của Khỉ Con rất tốt, tuy nhiên, có lẽ là do còn tận hơn một năm để thở dốc, nên lúc bình thường thằng này khá tản mạn, ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, rốt cuộc hôm nay cũng có thêm động lực.
Nghĩ tới đây Nguyễn Trường Sinh không kìm được dùng ánh mắt cha già nhìn con đã khôn lớn, không ngừng vỗ vai Khỉ Con.
Bỏ qua những suy nghĩ viển vông, trước ánh mắt lạnh lùng của giáo viên Phạm Minh Đức, Nguyễn Trường Sinh cùng Khỉ Con vội vàng ngồi vào chỗ ngồi và bắt đầu tập trung học tập.