Bốn giờ sáng Thứ Hai, tại một nhà riêng ở thành phố Vĩnh Hằng.
Tiếng chuông báo thức chợt vang lên, Nguyễn Trường Sinh mở mắt và bật người dậy.
Hắn như thường lệ nắm Gỗ Mun đang nằm trên mặt để sang bên gối, như thường lệ ra ban công vươn vai nhìn trời, như thường lệ uống cốc nước lọc, như thường lệ thay đồ thể dục, như thường lệ đi xuống sân trước nhà, như thường lệ chuẩn bị chương trình tập luyện…