Đang định giơ lên cây thủ trượng để thử, Nguyễn Trường Sinh liền khựng lại và hạ cây gậy xuống.
‘Cây batoong đầu rồng này vẫn rất thuận tay, ta không nên dùng nó cho việc đập phá thô bạo như vậy. Nếu vì thế mà hỏng thì khá đáng tiếc.’
Nghĩ một thoáng, hắn bèn treo nó cạnh balo rồi từ đ·ống đ·ổ n·át rút ra một thanh sắt vừa thô to vừa cứng cáp, một đầu của thanh sắt do đứt gãy mà hình thành vết cắt sắc nhọn.
Hít một hơi thật sâu, đầu gối hơi thấp xuống, Nguyễn Trường Sinh tích tụ toàn bộ lực lượng vào phần eo cùng hai tay đang cầm thanh sắt.
Chân sải bước!
Đâm thẳng!
Phanh!
Cột trụ vẫn chẳng xi nhê là bao, ngoại trừ một vệt đâm rất nông mới xuất hiện, tầm một milimet…
‘Rồi xong…chẳng lẽ lại đứt gánh giữa đường?!?’
Độ cứng của cây cột có chút vượt quá tưởng tượng của hắn, hoặc có lẽ là hắn đánh giá hơi cao sức mạnh của bản thân mình.
Không muốn từ bỏ, Nguyễn Trường Sinh kích hoạt Siêu Trí Lực tăng lên tốc độ tư duy nhằm giảm bớt thời gian tìm kiếm giải pháp.
Tìm các công cụ chuyên dụng khác để chặt phá như cưa, rìu? Những thứ đó trong khu thương mại đều đã b·ị c·ướp sạch để phòng thân từ lâu, giờ có đi tìm cũng như mò kim đáy bể, không có thời gian.
Thuốc nổ? Không có sẵn, càng không có thời gian tìm kiếm nguyên liệu để chế tạo, mà khi nổ thì hắn chưa chắc đã chạy kịp.
Dùng vật nặng và nguyên lý đòn bẩy để bạo phá? Càng không có thời gian để bố trí.
Một bên cố gắng lục lọi lại tất cả những kiến thức đã học, một bên không ngừng thử vung thanh sắt đập tới cột trụ, hắn bất chợt nhớ lại một chuyện.
Trong Cơ Sở Thể Thuật đã được học, giáo viên có từng nhắc tới một kỹ xảo vô cùng cao cấp mang tên “Lấy điểm phá diện” nghe nói chỉ có thiên tài mới thực hiện được kỹ xảo này.
Kỹ xảo có hai loại giải nghĩa bổ trợ lẫn nhau.
Thứ nhất, khi lực lượng được áp súc và hội tụ thành một điểm thì lực p·há h·oại của nó mạnh mẽ đến mức khủng bố, có thể chỉ cần dùng một điểm mà phá đi toàn bộ kết cấu của một sự vật.
Thứ hai, hấu tết tất cả những thứ trên đời này đều có điểm yếu, cái gì càng phức tạp, càng tinh vi thì điểm yếu trong kết cấu lại càng lớn. Chỉ cần tìm ra điểm yếu ấy và tìm được phương pháp phá giải thì đó chính là lấy điểm phá diện, lấy yếu thắng mạnh.
Mặc dù Nguyễn Trường Sinh chưa làm được kỹ xảo hội tụ toàn bộ lực lượng vào một điểm, nhưng chiếc cột trụ sắp nứt vỡ trước mặt rất phù hợp với gà mờ như hắn để thực hiện phương pháp tìm kiếm và đánh vào điểm yếu.
‘Cơ mà, làm sao để dò xét được điểm yếu của cột trụ đây?’
Đập bang bang lên cây cột, Nguyễn Trường Sinh cúi đầu trầm tư.
‘Dò xét…a! Là dò xét!’
Một đạo thiểm điện trong đầu hắn xẹt qua!
Tiếng động, âm thanh cũng là một loại dò xét nha!
Nói âm thanh có phần không đủ, đúng hơn phải là sóng đàn hồi và sóng âm của sóng cơ học.
Tâm trạng phấn khởi, Nguyễn Trường Sinh ngay lập tức từ túi quần rút ra chiếc điện thoại rồi mở sách điện tử môn vật lý - sóng cơ học.
Ai cũng đều phải lưu cho mình một vài bộ sách điện tử để du ngủ (vạch mất) học tập nha! Chuyện rất chi là bình thường!
Năng lực học tập bây giờ của hắn cực kỳ mạnh mẽ, tội gì phải bỏ gần tìm xa mà mất công đi tìm những thứ công cụ kia, nếu không biết tận dụng lợi thế của bản thân thì thực sự quá ngu ngốc.
Tức tốc đọc ngấu nghiến, Nguyễn Trường Sinh liền chuẩn bị hiện học hiện dùng!
Theo hắn biết (ảo tượng) một số người tài giỏi có thể thông qua kỹ xảo tương tự như “nghe âm biện vị” bằng cách tạo ra tiếng động vang vọng, sau đó thông qua thính giác cũng xúc giác để nhận biết đại khái các vật thể xung quanh.
À đúng rồi! Đã muốn nhận biết vật thể thì còn phải liên quan đến cả không gian nữa mới đủ.
Hắn ngay lập tức mở thêm sách hình học không gian.
Nguyễn Trường Sinh có Chưởng Khống Nhập Vi - chưởng khống bản thân tinh vi đến mức độ nanomet, có Siêu Trí Lực - trí nhớ, tư duy logic và tính lực gần đến cấp bậc quái thai.
Cho nên hắn muốn càng tham hơn, muốn càng nhiều hơn thế!
Hắn muốn tự thân thông qua việc tạo ra tiếng động vang vọng để xác định kết cấu chi tiết của một vật thể!
“Nghe âm biện vị” đã là gì? Hắn muốn làm “Nghe âm biện hình”!
Chỉ nghĩ tới đây thôi, tâm lý của Nguyễn Trường Sinh đã hưng phấn tới cực điểm, sâu trong ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
Hắn luôn luôn bị hấp dẫn bởi những ý tưởng điên rồ như vậy, nếu không thì, ở kiếp trước hắn đã không có chấp niệm viển vông với việc tìm kiếm siêu phàm đến mức bị thiên thạch rơi trúng đầu.
Dù sao người đang nguy hiểm tính mạng cũng không phải là hắn! (Trần Nguyệt Hà: ???)
Thiên tài bên trái, kẻ điên bên phải. Let’s Go!
Năng lực chủ động của Chưởng Khống Nhập Vi: kích hoạt!
Năng lực chủ động của Siêu Trí Lực: kích hoạt!
Bất chấp mọi vấn đề, Nguyễn Trường Sinh bắt đầu thích thú lao vào nghiên cứu.
Chỉ trong vòng một phút, hắn đã hoàn toàn ghi nhớ tất tần tật mọi tri thức liên quan đến sóng cơ học và hình học không gian vào trong não bộ.
Tập trung tất cả lực khống chế vào thính giác, xúc giác và đóng lại những giác quan khác, vừa nhất tâm nhị dụng lý giải tri thức mới học, Nguyễn Trường Sinh vừa chậm rãi gõ nhẹ thanh sắt tới cây cột trụ.
Trong thế giới hoàn toàn tăm tối của hắn, từng thanh âm bang bang vang lên đều nhịp.
Bước vào trạng thái minh tưởng chuyên chú, cái cảm giác thần kỳ ấy chợt ngày một rõ ràng hơn.
Những ý tưởng, linh cảm, suy tính cùng thử lỗi trong đầu Nguyễn Trường Sinh đang không ngừng diễn ra một cách vô cùng nhanh chóng, tựa như hắn đang ở trong trạng thái “đốn ngộ” vậy.
Thông qua thính giác cùng xúc giác truyền tới, Nguyễn Trường Sinh đã dần nắm bắt được các gợn sóng từ cây cột trụ phát ra, hay nói đúng hơn, cây cột trụ và những vật thể xung quanh đang cộng minh và vang vọng trở lại bên hắn.
Những gợn sóng này rất nhanh liền được não bộ phân tích và xử lý, sau đó biến hóa thành các tham số, qua đó mà xây dựng nên một dạng kết cấu không gian hình học trong trí tưởng tượng của hắn.
Từng bộ phận vi mô bên trong của cột trụ do sóng âm phản hồi dần dần hiện ra ngày một chi tiết, chân thực và hoàn thiện.
‘Xong rồi!’
Mặt ngoài lãnh đạm cùng tái nhợt vì tâm thần đã tiêu hao gần chín phần, nhưng Nguyễn Trường Sinh lúc này đang vô cùng mừng rỡ, vui vẻ.
Khi bước vào trạng thái kỳ lạ ấy, hắn đã hoàn thành một việc tưởng chừng như viển vông, không thể hoàn thành, thậm chí thời gian hiện học hiện dùng đã kết thúc chỉ trong vòng bốn phút!
Bao gồm từ hấp thụ, lý giải, tiêu hóa tri thức cho đến nghiên cứu, khai phá kỹ xảo, năng lực “nghe âm biện hình” đều được nhanh chóng hoàn thiện như đang lắp t·ên l·ửa ở đít vậy.
Tuy mỗi lần sử dụng Nghe âm biện hình đều còn khá trúc trắc, nhưng hắn cơ bản đã thành công nắm giữ.
Cảm nhận lượng tinh thần lực đã tiêu hao, Nguyễn Trường Sinh tính toán thời gian.
‘Chỉ sử dụng năng lực chủ động của Siêu Trí lực thì có thể kéo dài mười lăm phút, nhưng kích hoạt thêm cả Chưởng Khống Nhập Vi thì nhiều nhất sáu phút…’
Hắn thở dài, tinh thần lực không đủ nha…
Phải đưa việc tăng cường tinh thần lực vào trong kế hoạch cần giải quyết của mình, sau đó chậm rãi mưu tính mới được.
Dùng kỹ xảo này kiểm tra lại cột trụ thêm một lần nữa, Nguyễn Trường Sinh mới yên tâm tắt đi năng lực chủ động của Chưởng Khống Nhập Vi và Siêu Trí Lực rồi mở ra ngũ giác như bình thường.
Nếu không có Đạo Chủng, không có Đặc Chất, không có trạng thái minh tưởng, không có tinh thần lực thì chuyện khai phá ra Nghe âm biện vị là không bao giờ có thể xảy ra.
Cho nên, hắn thật sự yêu thích thế giới siêu phàm.
Chỉ có tại đây, Nguyễn Trường Sinh mới có thể biến những ý nghĩ viển vông, điên rồ của mình hóa thành sự thật, hóa thành kỳ tích!
Tâm lý vẫn còn đang rất hưng phấn, hắn chợt lướt qua đồng hồ trên điện thoại, mồm liền ngay lập tức bạo tục:
“Thôi chetme! Còn cô nàng Trần Nguyệt Hà đang cần c·ấp c·ứu gấp!”
Ai…mỗi lần trong đầu có ý tưởng “thú vị” cái là y rằng bản thân hắn không còn biết trời trăng mây gió gì nữa hết.
Phải cố gắng khắc phục mới được! Lần sau muốn tiếp tục trầm trọng hơn nữa!
Chẳng mấy khi thực hiện được việc khai phát hay ho như thế nha! Có được cảm hứng cùng trạng thái “đốn ngộ” tuyệt vời như vậy cũng không phải là điều dễ dàng gì.
Nguyễn Trường Sinh cấp tốc chạy vội về khu thương mại.
Khi đến địa điểm đang phát ra những tiếng va đập mạnh, nhìn thấy Trần Nguyệt Hà vẫn đang cố gắng cầu sinh, hắn thở phào một hơi.
‘May quá, vẫn còn sống!’
…
Trạng thái của thiếu nữ lúc này thực sự vô cùng tệ.
Mặc dù chưa b·ị t·hương tổn, nhưng thể lực, tinh thần lực và ý chí của Trần Nguyệt Hà đang dần bị con quái vật trước mặt mài mòn.
Chật vật né tránh những cú t·ông x·e của nham quái, sau đó sử dụng dòng nước q·uấy n·hiễu.
Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không thể chạy trốn hay ẩn nấp thành công.
Tuy thị giác, thính giác, khứu giác đều đã bị mảng nước h·ành h·ạ vô cùng khó chịu, con Dị Hình nham quái này lại vẫn có thể bằng cách nào đó mà xác định được vị trí của thiếu nữ cho dù khoảng cách đã rất xa.
Cảm giác kiệt sức như từng cơn sóng đang đánh ấp tới nàng, Trần Nguyệt Hà đã quá mệt mỏi.
Nàng muốn ngã gục xuống nền đất, muốn hô hấp lấy một hơi thật dài, nhưng bản năng, dục vọng cầu sinh không cho phép Trần Nguyệt Hà làm vậy.
Chỉ cần xao nhãng một chút thôi, nàng sẽ c·hết! Bị ép thành bánh thịt mà c·hết!
Nàng còn rất nhiều dự định, rất nhiều mong muốn cần phải thực hiện, nàng không thể c·hết ở đây được!
Oanh!
Tiếng v·a c·hạm khiến kiến trúc càng trở nên tàn tạ, mặt đất rung chuyển, bụi bay tứ tung.
Nhiều lần gắng gượng nhảy sang bên để tránh cú tông trực diện, thân thể nửa nằm, hai bàn tay trắng mịn dính đầy bụi đất của thiếu nữ mệt mỏi chống xuống mặt đất, cây gậy sắt đã vứt đi từ lúc nào không hay.
Khoảnh khắc trái tim của Trần Nguyệt Hà bắt đầu nổi lên nỗi tuyệt vọng, đôi mắt có hồn dần dần trống rỗng, thiếu nữ bỗng nghe được một thanh âm quen thuộc vô cùng trong ký ức của bản thân nàng: