– Nói quái gì thế? Dĩ nhiên là có rồi! Nhiều lắm đó. He he.
– Vậy nếu em già, em xấu rồi thì anh có ghét bỏ em không?
– Hừ! Nói vớ vẩn gì thế? Với anh thì em luôn là cô gái đẹp nhất trên đời và không có gì thay đổi được điều đó. He he! Một ngày nào đó, cho dù phải quên hết tất cả mọi thứ anh cũng sẽ không quên em đâu.
Cường bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn của bản thân. Trong đầu cậu lúc nãy đã hiện ra hình ảnh gì đó của thế giới trước. Tuy không thể thấy rõ mặt của cô gái nhưng với cái cảm giác đang hiện hữu, cậu chắc chắn mười phần cô gái vừa mới lướt qua chính là người cậu đang muốn tìm kiếm.
Sau một thoáng bất động, cậu quay lại thì thấy cô ấy đã cách cậu một quãng khá xa. Cường thoáng giật mình mà ba chân bốn cẳng đuổi theo, vừa chạy vừa nói lớn:
– Bạn gì ơi, làm ơn… dừng lại… một chút.
Nhưng dường như lời nói đó không chạm đến được cô ấy nên tốc độ của cô không hề giảm đi. Đuổi tới đoạn ngã rẽ cầu thang thì bị mất dấu, Cường vừa tiếc nuối vừa cảm thấy khó hiểu. Nhìn sang xung quanh, cậu ngay lập tức có câu trả lời…
Nhà vệ sinh nữ tầng 1…
Một thằng con trai với vẻ mặt nghiêm túc đang cài lại nút áo trên cùng, cậu ta nói bằng giọng vô cùng lịch sự:
– Có ai ở trong đó không?
Không có tiếng trả lời, Cường thầm nghĩ chắc giờ này là giờ ra về nên ngoài cô ấy ra cũng chẳng có ai ở trong đó. Cậu siết chặt cánh tay mà nói lớn:
– Vậy thì tôi vào nhé!
– Cái… làm gì vậy hả? – Mộc Thảo và Kim Nguyên bước ra từ nhà vệ sinh trước khi Cường kịp đặt chân vào. Vẻ ngạc nhiên pha lẫn sự tò mò đang hiện lên trên mặt của Nguyên, còn với Thảo thì đó là sự bực tức. Hừm, có lẽ họ đang cần lời giải thích từ cậu đây.
– Xin lỗi, nhưng mà lúc nãy tôi có gặp một người quen. Hai người có thấy một cô gái rất đẹp vừa vào đó không? Ừm, mà chắc trong đó không còn ai khác nhỉ? Làm phiền hai người tránh ra để tôi vào tìm bạn – Một lời giải thích rõ ràng từ Cường, cậu tin chắc là họ sẽ hiểu thôi.
Nhưng… đổi lại là một sự im lặng đến đáng sợ. Cường ngạc nhiên nhìn lên thì thấy Thảo đang run rẩy mà lấy hai tay che trước ngực, miệng cô lầm bầm:
– Đồ biến thái…
Hôm nay là thứ ba, 16/8/2013…
Ngày thứ hai đi học của Cường, cậu hiện tại đang buồn bã mà ngồi thu lu một góc trong lớp. Hôm qua tưởng như đã có thể gặp lại người đó rồi thì lại mất cơ hội. Mà kể ra thì cũng cực kì vô lí, rõ ràng cô ấy biến mất ở hàng lang, chỉ có thể đi vào nhà vệ sinh đó mà thôi. Dĩ nhiên Nguyên cũng đã vào đó mà tìm giúp cậu, nhưng cô ấy chỉ đi ra và đáp trả bằng một cái lắc đầu. Cường không tin nên định tự thân vào đó tìm kiếm, kết quả là ăn một tát của Mộc Thảo, kế hoạch cũng vì vậy mà phải bỏ ngang.
– Ui da! Con gái gì mà tát mạnh dữ. Còn cô gái bí ẩn kia nữa, người gì cứ như bóng ma ấy, thoắt ẩn rồi thoắt hiện – Cường nói thầm.
– Hừm! Bóng ma gì đó? – Nghĩa hỏi cậu trong khi đang tám chuyện với đám con trai mới quen trong lớp. Có vẻ như nó cũng đã hồi phục hoàn toàn sau trận thua hôm qua rồi.
– A! Không có gì đâu. Mà đây là…
Cường ngạc nhiên nhìn xung quanh khi thấy một vài đứa con trai đang đứng kế bên mình. Hừm, đây chắc là giờ phút “kết bạn” thường thấy đây mà. Cậu nghĩ, cho dù là thế giới nào đi nữa, đã là học sinh thì cũng phải có cho mình một nhóm bạn thân.
– Rồi! Bắt đầu nhé! Tao là Đức, còn đây là Khang, hồi trước bọn tao học ở bên An Khương – Một thằng cao gầy giới thiệu, tiện tay chỉ luôn vào một đứa da ngăm nhưng cường tráng kế bên.
– Gift của bọn mày là gì vậy? – Thằng Nghĩa tò mò hỏi.
– Huh! Tên Gift của tao là [Tìm Kiếm], tao đã muốn tìm ai thì người đó không thể nào trốn được – Đức tự hào.
– Giống mũi chó ấy hả? – Nghĩa châm chọc, rồi không để Đức kịp phản ứng điều gì nó đã quay sang Khang hỏi tiếp:
– Còn mày thì sao?
– Của tao thì.. ưm… – Khang gãi đầu đáp lại, từ giữa ngực cậu bất ngờ mọc ra một cánh tay.
– Haaa! Bọn mày có thể gọi nó là “tay giữa” cũng được đấy. Chân giữa thì thằng nào cũng có rồi nhưng cái này là độc nhất vô nhị – Thằng Đức chen vào châm chọc, nhưng Khang cũng khá lành tính chỉ cười trừ cho qua chứ không đáp trả.
– Việt Hoàng, Gift của tao có thể kháng lại tất cả các chất độc hóa học – Một thằng nhỏ con với vẻ mặt của một ông cụ non lên tiếng.
– Tao là Phong, đố bọn mày biết Gift của tao là gì nào? – Một thằng đẹp mã nói.
Thằng Phong này, cũng khá nổi tiếng ở trường cấp 2 của Cường và Nghĩa nhưng không phải về mặt học tập mà về… khả năng vung tiền. Nó là một Rich Kid đúng nghĩa đã từng có tai tiếng một ngày đi học không xài trên 500 ngàn là không sống nổi.
– Hôm trước tao thấy mày nói chuyện được với một ông Tây ba lô, chắc là một Gift liên quan đến giao tiếp hả? – Hoàng đoán.
– Sai rồi! Cái đó là do tao có học tiếng Anh mà thôi – Phong tít mắt.
– Chắc khả năng xài tiền là Gift của mày chăng? – Thằng Nghĩa hỏi.
– Làm quái gì có cái Gift đó chứ? – Phong tức tối đáp lại, nó đang định nói câu “Bọn mày dở quá, thực ra khả năng của tao là…” thì…
– Kệ nó đi! Chắc chả có gì quan trọng đâu… Còn mày thì sao? – Nghĩa hướng về một thằng khá mập, bỏ qua luôn thằng Phong mặt còn đang ngơ ngác như con nai vàng.
– Hừ! Tao tên Vĩnh Phúc – Nó tỏ ra nguy hiểm và chỉ vào con mắt ở giữa trán như Dương Tiễn của mình rồi nói tiếp – Tao có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ…
– Cái gì? – Cả đám con trai đồng thanh hét lên. Vẻ mặt thằng nào thằng nấy cũng lộ rõ vẻ ghen tị, còn phải nói đó đích thì là khao khát của tất cả bọn chúng rồi. Nhưng vài đứa con gái gần đó đã nghe cuộc trò chuyện thì bắt đầu có những phản ứng như sau:
– Huh! Thật kinh tởm! Đúng là Phúc “dâm” có khác…
– Khôn hồn thì bịt con mắt đó lại, nếu không bọn tôi sẽ chọc mù nó luôn…
– Không! Mấy bạn hiểu lầm rồi! – Thằng Phúc giải thích. Té ra khả năng của nó đúng là nhìn xuyên thấu thật, nhưng mà là theo đúng nghĩa đen ấy. Bạn có thể tưởng tượng hai mắt nó giống như Superman có thể phóng ra tia laser xuyên thủng mọi thứ, còn con mắt giữa trán hoạt động như ống nhắm vì khi bắn laser nó cũng không thấy được gì cả. Phải nói ra rõ ràng như thế thì nó mới may mắn thoát được một kiếp nạn.
Hai anh em Cường và Nghĩa thì không cần giới thiệu vì hai đứa đã quá nổi tiếng sau vụ ẩu đả hồi đầu năm nên bọn nó đều biết cả. Bây giờ cả đám trẻ trâu này đang suy nghĩ một cái tên nào đó thật kêu cho nhóm, nhưng chả thằng nào chịu nhường thằng nào…
– Đặt là Hội Liên Minh 10C1 đi! – Cường mệt mỏi rời khỏi chỗ ngồi, đó là câu nói duy nhất của cậu trong cuộc hội thoại này. Cậu biết chắc bọn họ sẽ chấp nhận thôi. Bởi vì cái tên đó thật sự có tồn tại trong thế giới trước, và cậu đã đoán đúng.