Quốc Thanh? - Mộc Thảo nghi hoặc hỏi người thanh niên anh tuấn vừa mới xuất hiện trước mặt cô và Cường.
- Phải! Chính là anh đây! Cũng đã nhiều năm trôi qua từ lần cuối chúng ta gặp nhau rồi nhỉ? Gặp được em anh thật là mừng hết sức! - Chàng trai đáp lại với ánh mắt dịu dàng.
- Hừm! Ở đâu mà xuất hiện vậy cha nội? - Cường khó chịu chen vào giữa cuộc nói chuyện tình tứ của hai người.
- Cậu này là bạn của em à? - Anh ta liếc xéo Cường rồi đưa bàn tay ra trước mặt cậu lịch sự nói - Xin tự giới thiệu! Tôi là Võ Quốc Thanh, hân hạnh làm quen.
“Võ Quốc Thanh” - Cái tên này như sấm nổ bên tai của Cường. Cũng trong bản tin Thời Sự hôm qua còn có một phần nói về anh ta nữa. Mười bảy tuổi, là con trai đích tôn của gia tộc giàu có thứ ba ở Việt Quốc - Võ Gia, đệ tử chân truyền của nhất đại tông sư Phan Sơn, vừa đoạt giải nhất cuộc thi Anh Hùng Chiến và là thành viên trẻ nhất nằm trong Việt Quốc Bảng (một hệ thống cập nhật trực tuyến phân hạng 10 người được cho là mạnh nhất của quốc gia). Uy danh như thế so với tuổi đời của anh ta thật sự khiến mọi người ai nấy phải nể phục. Cường nuốt nước bọt cái ực rồi hỏi:
- Hân hạnh làm quen! Anh đến đây… để làm gì?
Quốc Thanh mỉm cười:
- Như tôi đã nói lúc nãy, tôi chỉ muốn mang Mộc Thảo về nhà chính thôi. Không phải vừa rồi suýt xảy ra chuyện lớn sao? Cậu đã không thể bảo vệ cho cô ấy thì hãy để tôi lo việc đó cho! Hừm! Mà quả thật thì mọi chuyện cũng hơi quá so với tầm vóc của một kẻ như cậu.
Anh ta thản nhiên mà nói với giọng kẻ cả như vậy mặc dù chỉ lớn hơn cậu đúng một tuổi. Đây rõ ràng là một thái độ coi thường ra mặt. Nhưng mà điều đó cũng không hẳn là sai, rõ ràng là so với Thanh thì Cường chỉ như một con ruồi cả về gia thế, diện mạo hay là sức mạnh.
- Anh đừng có mà xem thường Cường! Cậu ấy vừa rồi đã cố hết sức để bảo vệ em! - Mộc Thảo chạy đến chắn giữa hai người, cô tiếp - Là ông nội em phái anh đến đây phải không?
- Đúng vậy! Chính Sơn sư phụ là người ra lệnh cho anh bằng mọi giá phải đưa em về gia tộc. Sáu năm sống lưu lạc bên ngoài chắc là em đã chịu nhiều đau khổ rồi! Quay về đi Mộc Thảo. Anh tin chắc Mộc Long ở trên thiên đàng cũng mong muốn điều đó! - Anh ta kiên định nói.
- Anh…! Xin lỗi nhưng mà em thấy cuộc sống bên ngoài cũng rất tốt! Ba mẹ em hiện vẫn khỏe mạnh. Gia đình em cũng đã ổn định sau sự ra đi của anh hai, nhất là giờ còn có thêm bé Vy nữa. Nên… nên em… - Mộc Thảo hơi ngập ngừng, cô liếc nhìn Cường rồi kiên định mà nói - Em muốn tiếp tục cuộc sống như hiện tại, vô lo vô nghĩ và cũng rất hạnh phúc.
- Anh không đến đây để hỏi ý kiến của em! Anh chỉ có trách nhiệm đến để đưa em trở lại mà thôi - Quốc Thanh nắm chặt bàn tay của Mộc Thảo toan kéo cô đi.
- Nè! Anh diễn đủ chưa vậy? - Cường chen ngang - Tôi sẽ không bao giờ để cô ấy theo một kẻ như anh đâu. Anh nói thử xem anh đã theo dõi chúng tôi bao lâu rồi? Cho đến thời khắc quyết định anh vẫn không ra mặt ứng cứu mà luôn mồm bảo là lo lắng cho cô ấy sao? Còn cái gì ý muốn của anh Mộc Long nữa chứ? Đừng có quên là ai đã ép gia đình cô ấy phải rời khỏi gia tộc! Tôi chắc chắn mục đích thật sự sau việc này chính là ai đó đang rất cần năng lực của cô ấy phải không? Còn nữa…
- Điều quan trọng nhất là anh đã nghe rõ rồi đó. Cô ấy hoàn toàn không muốn trở về nơi đó nữa. Lí do như thế đã quá đủ để tôi đấm vào mặt anh nếu anh vẫn muốn dùng vũ lực để cưỡng ép đấy.
Quốc Thanh sửng sốt với những lời nói được phun ra từ miệng của chàng trai trẻ mà một phút trước anh ta còn xem thường. Những suy luận đó quả thật rất sắc sảo, nó đã đoán đúng hoàn toàn mục đích thật sự của anh và những người phía sau. Hơn nữa, cậu ta có vẻ như biết anh là ai nhưng vẫn không hề sợ hãi mà buông lời thách thức nữa. Quốc Thanh ngửa mặt lên trời cười một tràng sảng khoái rồi tự tin nói:
- Xin lỗi vì đã xem thường cậu nhé! Nếu cậu đã đoán được đến thế thì tôi xin xác nhận lại. Những điều cậu nói hoàn toàn là sự thật. Nhưng sẽ chẳng có gì thay đổi ở đây cả, Mộc Thảo và tôi nhất định phải về Phan thị, kể cả có phải sử dụng vũ lực đi nữa.
- Quốc Thanh…- Mộc Thảo giận dữ - … Anh không nhớ là mình đã hứa với em và anh hai của em điều gì sao?
- Luôn ủng hộ nhau, tin tưởng và mãi mãi là bạn! - Anh ta nhẹ nhàng đáp trả - Nhưng giờ thời thế đã khác rồi. Anh không còn muốn làm BẠN với em nữa…
- Nói đủ rồi! Ngủ ngon nhé! - Cường bất ngờ kích hoạt Saint của mình và tấn công. Trước giờ cậu vốn rất ghét những kẻ đánh lén nhưng trước một đối thủ rõ ràng ở một đẳng cấp khác so với mình, cậu cần phải “tiên hạ thủ vi cường” để kiếm lợi thế. Tuy nhiên, đòn đánh của cậu dễ dàng bị chặn đứng giữa không trung. Quốc Thanh liền sau đó phát ra một nguồn xung lực cực lớn khiến cậu văng xa cả mét, bộ giáp mới được Mộc Thảo sửa chữa phần nào giờ đã tan tành mây khói.
- Vẫn còn muốn chiến đấu sao? Không biết lượng sức à? - Anh ta khinh thường chặn đòn đánh tiếp theo của Cường rồi tiện tay cho cậu một đấm vào bụng.
- Vẫn còn có thể đứng lên? - Quốc Thanh thấy ngạc nhiên trước người thiếu niên trước mặt, cậu ta lại đứng lên và lao vào anh. Trình độ của cậu ấy thì rất cao nhưng những đòn đánh lại cứ như muỗi chích inox vậy vì anh đang mặc bộ Giáp Bạc, thứ hơn cậu ta đến những ba cấp độ. Ngược lại, dù đánh trúng ít hơn những mỗi nắm đấm của Thanh lên Cường lại nặng tựa ngàn cân.
Không biết đã qua bao lâu, sau khi ăn đủ kiểu đòn thế vào cơ thể nhưng Cường vẫn đứng vững vàng trước mặt Quốc Thanh, miệng lẩm bẩm:
- Đừng vội đắc ý! Tôi sẽ không để anh mang cô ấy đi đâu cả...
- Hừm! Tôi đã ngờ ngợ từ lúc cậu đánh với Hữu Linh, quả nhiên là cậu có nó. Là ý chí đế vương sao? - Quốc Thanh trầm mặc hỏi.
Ý chí đế vương chính là ý chí quyết chiến quyết thắng được sinh ra bởi những người chiến binh chiến đấu bằng cả trái tim vì niềm tin của mình. Nó là một năng lực siêu phàm có thể biến điều không thể thành có thể mà không phải ai cũng đạt được dù cho có khổ luyện nhiều cách mấy. Chỉ có những người được “Thần” lựa chọn để thay đổi thế giới mới có được đặc ân này mà thôi. Và điểm đặc trưng nhất của loại năng lực này là khả năng chịu đòn của họ sẽ cao hơn người thường hàng trăm lần.
- Dừng lại đi! Em sẽ theo anh mà! Hãy tha cho cậu ấy! - Mộc thảo ứa nước mắt nhìn Cường đầy đau khổ. Cô không muốn người con trai này phải chịu thêm bất cứ vết thương nào vì mình nữa. Cậu ấy đã chịu nhiều lắm rồi, đã đến mức có lẽ nếu là một người bình thường thì đã chết không dưới chục lần.
- Không! Muộn rồi! Đây là cuộc chiến của hai người đàn ông! - Quốc Thanh từ chối - Hiếm khi nào anh gặp một kẻ có ý chí đế vương như vậy. Này cậu nhóc, nếu cậu có thể đứng vững trước đòn kế tiếp thì tôi sẽ từ bỏ vậy.
- Anh… nhớ giữ lời hứa đó… Mộc thảo, cứ để mặc tôi đi! Chỉ là một đòn thôi mà! - Cường khổ sở đáp lại với gương mặt bê bết máu, nhưng ánh mắt của cậu vẫn ánh lên vẻ quyết tâm cao độ - Đến đây nào, đồ gà mờ!
Quốc Thanh cười thầm chàng trai chán sống đang đứng sừng sững trước mắt. Khi tham gia Anh Hùng Chiến thì anh chưa từng gặp ai có ý chí đế vương cả, cũng không ai chịu nổi quá ba đòn đánh. Nhưng Cường thì khác, cậu ta không những đứng vững được đến bây giờ trong điều kiện trước đó đã bị thương nặng mà còn có tinh thần mà thách thức cả anh. Quốc Thanh lòng thầm cảm phục, nếu là người bình thường chắc cũng bị ý chí của cậu ta dọa cho sợ phát khiếp rồi. Nhưng anh thì khác, anh có thứ sức mạnh có thể khắc chế ý chí đế vương:
- [Hắc Hỏa] cấp độ 5! - Quốc Thanh gọi ra một ngọn lửa màu đen để thiêu đốt Cường. Gift ở thế giới này tồn tại ở hai dạng là dạng cơ bản và dạng đặc biệt, mỗi dạng đều có tối đa 5 cấp độ khác nhau. Ở dạng đặc biệt trong tên sẽ thêm tiền tố “Thánh” hay “Hắc” ở phía trước. Trong tình huống này, Gift của Thanh sử dụng là ngọn lửa có thuộc tính Hắc, thứ không hề tổn hại đến xác thịt mà chỉ thiêu đốt trực tiếp linh hồn của nạn nhân mà thôi.
[Hắc Hỏa] cấp 1, hủy hoại tất cả các giác quan…
[Hắc Hỏa] cấp 3, loại bỏ nhận thức…
Và [Hắc Hỏa] cấp 5, triệt tiêu ý chí, mục đích sống, quyết tâm và mọi thứ…
Kết hợp sức mạnh lại, đây là 1 Gift đặc biệt có hiệu quả nhất trong việc tiêu diệt bất kì ai sở hữu ý chí đế vương. Ngọn lửa mà Thanh dùng không hề nương tay, nó đủ sức phá nát hoàn toàn linh hồn của một con người, biến họ thành cái xác sống suốt phần đời còn lại.
- Kết thúc rồi! - Quốc Thanh thu lại ngọn lửa vào tay trong khi cái xác của Cường đã khuỵu xuống. Cậu ta đúng là một con quái vật khi vẫn có thể đứng được trong tình trạng này, tuy nhiên chắc chắn hệ thần kinh đã bị phá hủy hoàn toàn. Thanh vội bước về phía của Thảo, người lúc này hiện đang sốc đến lặng người sau khi thấy anh tung ra ngọn lửa đen không chút nương tay.
- Đừng! Xin đừng mang cô ấy rời khỏi tôi…
- Cái gì? - Quốc Thanh sửng sốt khi thấy Cường vẫn có thể nói được. Không chỉ thế, năng lượng của cậu ta lại còn đang gia tăng theo cấp số nhân. Đành rằng thằng nhóc này có ý chí đế vương nhưng không phải đã bị ngọn lửa của anh thiêu đốt rồi sao? Không! Không đúng, đây hẳn phải là…
- Chấp niệm… - Thanh kinh ngạc nhận ra. Đó là hình thái tối thượng của ý chí đế vương. Nếu như ý chí là thứ giúp con người biến điều không thể thành có thể, là thứ chỉ biến mất khi người sở hữu chết đi thì chấp niệm lại ở một đẳng cấp khác hẳn. Nó là một tồn tại đỉnh cao của ý chí đế vương và có thể trường tồn kể cả khi cơ thể vật lý của người sử dụng đã mất. Nó cũng là cơ sở cho các hiện tượng thánh thần hay hồn ma bóng quế xảy ra trong thế giới này. Tuy nhiên, do đã mất cơ thể vật lý nên chấp niệm dù mạnh đến đâu cũng chưa từng gây ra một thảm họa nào đáng kể cả. Chưa từng có ai sinh ra được chấp niệm khi còn đang sống sờ sờ ra như vậy?
- Tôi xin các người. Lấy cái gì cũng được. Tiền bạc, danh dự hay kể cả là mạng sống của tôi nhưng đừng mang cô ấy đi… - Cường vẫn vô thức rên rỉ.
Tuy đây có vẻ đúng là chấp niệm nhưng do thấy không có bất cứ mối đe dọa nào cả nên Quốc Thanh tự tin bỏ qua Cường mà tiến đến chỗ Mộc Thảo. Bỗng bất ngờ cơ thể tàn tạ của Cường di chuyển…
- Tao đã bảo mày không được động đến cô ấy!
Quốc Thanh giật mình theo phản xạ thối lui ra xa gần cả chục mét. Đòn thế vừa rồi của Cường thật đáng kinh ngạc, nó cực nhanh và cực mạnh nên lựa chọn duy nhất của anh là phải tránh càng xa càng tốt. Mà khoan đã…
- Cái gì? - Thanh sửng sốt, bộ giáp bạc của anh đã hoàn toàn vỡ vụn phần ngực. Đây là thứ sức mạnh quỷ quái gì mà mới chỉ sượt qua một chút thôi đã gây sát thương kinh hồn như vậy, thậm chí cậu ta còn dùng tay trần để tung đòn chứ chẳng cần bất kì một thiết bị cường hóa nào cả. Một kẻ như Cường trên thế giới chắc chắn không có lấy người thứ hai. Tuy hơi nuối tiếc vì đã gặp một đối thủ mạnh nhưng anh vẫn lạnh lùng lên tiếng:
- Xin lỗi chàng trai! Nếu không triệt tiêu được cơ thể vật lý của cậu thì e là...
Nói rồi anh ta tập trung một quả cầu lửa sáng nóng bỏng ở tay. Hơi nóng của nó tỏa ra đủ khiến mọi thứ trong phạm vi vài mét gần đó bị cháy thành than. Quốc Thanh sau khi vận đủ công lực liền ném quả cầu về phía của Cường…
“Bùm”! - Một tiếng nổ chói tai vang lên, quả cầu lửa đã hoàn toàn bị chặn đứng và biến mất không còn một dấu vết nào cả.
- Là kẻ nào? - Quốc Thanh thắc mắc.
- Hi hi! Ông anh chơi xấu quá nha! Dám làm tổn hại đến đồ chơi của tôi sao? Xem chừng phải cho ông anh này một bài học nhớ đời rồi...