“Ôi! Biết lấy gì làm quà tặng cho nhỏ đây nhỉ?” – Cường hiện tại đang ngồi suy nghĩ với gương mặt nhăn nhó. Còn 2 tuần nữa là đã đến ngày Phụ nữ Việt Quốc 20/10, cậu đang tính tặng cho Mộc Thảo một món quà coi như là lời cảm ơn chuyện lần trước. Vấn đề là hiện tại cậu đang bị viêm màng túi nặng vì phải tốn tiền sửa chữa bộ giáp Saint. Vừa mới đi làm thêm một lần để kiếm chút cháo thì bị thương nặng nên cha mẹ cậu đã cấm cửa luôn chuyện đó. Nếu là Cường của thế giới trước thì vào ngày lễ này mà có đứa con gái nào trong lớp hỏi thì cậu đã thoải mái mà trả lời rằng “Ủa? Mấy bà là con gái chứ đâu phải phụ nữ đâu mà đòi quà!” cho rảnh nợ rồi.
– Ê Nghĩa! Em có tiền không cho anh mượn một ít? – Cường mở lời hỏi Nghĩa, thằng em cậu đang nằm phè phỡn trên giường mà ăn kem.
– Có! Nhưng mà em không cho anh mượn được đâu! Em phải mua quà tặng gái rồi! – Nó đáp lại một cách lạnh lùng.
– Hơ! Tặng ai thế? – Cường tò mò.
– Tuyết Nhi đó! Hôm qua em lỡ hứa với nhỏ! – Nghĩa ngây thơ trả lời.
Tuyết Nhi, là cô gái bí ẩn hôm trước trong vụ của thằng Đại Dương đã giúp những người không liên quan tránh được rắc rối. Dạo này Cường cũng thấy Nghĩa và nhỏ đó hay nói chuyện với nhau nên cái lời hứa kia chắc là có thật. Cậu thở dài thất vọng rồi lấy bài ra học nhưng trong đầu chợt lóe lên ý tưởng gì đó. Đúng rồi, nếu không có tiền để mua thì cậu sẽ làm một cái gì đó thật ý nghĩa vậy.
Kế hoạch của Cường là sẽ kết tinh hóa dung dịch muối đồng sun phát thành những tinh thể xanh lam tuyệt đẹp, thứ mà hiện thế giới này vẫn chưa phát hiện ra. Nghĩ là làm, Cường ra chợ Kim Biên mua ngay nguyên liệu về pha chế. Phải mất gần cả tuần thì dung dịch mới thành hình. Sau đó cậu lấy dao cố gắng gọt cho khối đá ấy thành một ngôi sao tinh tế để làm mặt cho sợi dây chuyền bạc. Do tỉ mẩn từng chút nên phải đến sát ngày 20/10 thì cậu mới hoàn thành xong tác phẩm của mình, bù lại đó là một kiệt tác tuyệt đẹp có một không hai mà thằng Nghĩa bao lần kì kèo cậu bán cho nó mà không được…
Thứ tư, 20/10/2013…
Cường đang định đợi giờ ra về buổi chiều để tặng quà Mộc Thảo cho đỡ quê thì vô cùng bàng hoàng khi biết tin được nghỉ tiết học chiều. Kế hoạch thất bại nên dĩ nhiên giờ ra về buổi trưa cậu phải chặn đường Mộc Thảo để hẹn:
– Chiều nay 5 giờ gặp nhau ở sân trường nhé! Không gặp không về.
– Có việc gì không? Chiều nay tôi phải về quê ngoại rồi? Nếu là để tặng quà 20/10 thì tôi mới tới à nha!– Mộc Thảo thực dụng đáp trả.
– Ừ! Là tặng quà đó! Nhớ tới nha, sẽ không mất bao nhiêu thời gian đâu mà! – Cường tặc lưỡi thành thật trả lời.
– OK! Không gặp không về nhé! Bye bye! – Cô cười tươi tạm biệt cậu.
Chiều đó, Cường chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ thơm tho từ khá sớm rồi gói lấy sợi dây chuyền cho vào túi áo đến nơi hẹn. Bây giờ tuy mới 3 giờ chiều nhưng cậu không muốn làm mất thời gian của Mộc Thảo chút nào. Đang đạp xe giữa đường thì gặp ngay một người quen trong lớp. Người đó không ai khác chính là cô gái có vẻ đẹp đầy bí ẩn và quyến rũ với bất cứ thằng con trai nào.
– A! Chào Cường, thật là trùng hợp khi gặp cậu ở đây nhỉ? – Tuyết Nhi lên tiếng trước.
– Ờ! Đúng là trùng hợp thật đó! – Do có nghe những tin đồn về cô gái này từ trước nên cậu chỉ ậm ờ cho qua, người như cô ấy nếu dây vào thì sẽ rất phiền phức, mà cậu thì chẳng muốn thế chút nào.
– Nè! Cậu có thể đưa tôi về được không? Nhà tôi có hơi xa! Tôi đợi mãi mà không có xe! – Tuyết Nhi khách sáo nhờ vả.
Cường nhìn đồng hồ rồi gật đầu, cũng còn quá sớm nếu đến điểm hẹn nên mới đồng ý cho quá giang. Tuyết Nhi thấy vậy thì chỉ cười rồi nhanh chóng ngồi lên yên phía sau chiếc xe đạp của cậu. Té ra cô ấy hẹn gặp bạn ở đây để đi chơi nhưng giữa đường người đó báo có việc gấp nên phải bỏ nhỏ lại, đang không biết phải làm sao để quay về thì may mà có Cường đi ngang qua đó.
– Ủa? Không phải là có Nghĩa tặng rồi sao? – Cường hỏi lại.
– Đúng rồi! Nhưng mà mình cũng muốn quà của Cường nữa mà.
Cường đã gặp nhiều thể loại con gái ở thế giới trước nhưng thể loại ngây thơ vô số tội như thế này thì chưa thấy bao giờ nên chỉ cười trừ mà viện cớ hết tiền nên không thể mua quà và thay vào đó là một lời chúc 20/10 vui vẻ. Nhưng bất ngờ Nhi nói:
– Cảm ơn! Nhưng không phải trong túi áo cậu đang có một thứ rất tuyệt sao?
Cường ngạc nhiên tột độ, đang tính hỏi lại sao cô ta biết thì phía trước đã bị chặn đường bởi một đám thanh niên. Bọn chúng có khoảng 10 tên, mặt thằng nào thằng nấy cũng vô cùng trẻ trâu với mái tóc bảy sắc cầu vồng. Không nghi ngờ gì nữa, chúng là những người mà thế giới trước cậu gọi là đám lưu manh đầu đường xó chợ.
– Con quỷ kia, mày quyến rũ tao đã đời rồi đá tao vậy là sao? Vì mày mà tao với cái Liên chia tay rồi – Một thằng trong số đó ấm ức nói.
– Còn tao nữa, cũng vì mày mà giờ tao thân bại danh liệt luôn. A a! Hôm nay còn dắt một thằng thư sinh về nữa à! Nó là bồ mới của mày sao? – Một tên hơi lớn tuổi lên tiếng, giọng hắn ta đầy vẻ cay cú.
Hừm, đúng là đủ mọi thể loại như trong lời đồn nhỉ. Cường đang định thanh minh với họ để tránh rắc rối thì từ sau Tuyết Nhi đã đổ dầu vào lửa:
– Đúng rồi! Lũ cặn bã các người xứng đáng bị như thế mà. À! Người này đúng là bạn trai của tôi đó, nhìn thử xem các người có gì bằng cậu ta không?
– Đập chết mẹ bọn nó đi! – Mấy gã đó bực tức mà lao vào Cường và Tuyết Nhi như lũ hổ đói. Cường dễ dàng bị hai tên gần đó áp chế, cậu hoàn toàn không muốn đẩy chuyện này đi xa chút nào cả, với lại cậu tin với cái sức mạnh gì đó của Nhi mà cậu thấy lần trước là quá đủ để hành cho bọn chúng ra bã rồi. Nhưng không, Tuyết Nhi chẳng có vẻ gì muốn chống trả cả. Cô nhanh chóng bị bọn chúng đè ra mặt đất dễ dàng như một con búp bê vậy.
– Hiếp chết mẹ nó đi! Ngay trước mặt thằng bạn trai nó! – Một tên hò hét trong khi đang cố gắng cởi chiếc áo sơ mi trắng mà Nhi đang mặc. Bọn còn lại thì đang kéo mặt của Cường nhìn về phía đó, chắc bọn này tưởng Cường là bạn trai của cô ta thật nên đang muốn chọc tức cậu. Từng mảng da thịt trắng muốt trên cơ thể dần lộ ra, vẻ đẹp ma mị trong suốt của cô càng khiến dục vọng của bọn côn đồ này như muốn nổ tung. Chúng mất kiểm soát mà cùng lao vào như hổ đói để nhanh chóng hủy hoại đi thứ kiệt tác thiên nhiên trước mắt. Lúc này Tuyết Nhi vẫn không có dấu hiệu chống cự nào cả, cô chỉ đưa mắt về phía Cường mà van nài, nhưng trong đó đến chín phần là đùa cợt:
– Này! Cứu em với. Anh mà cứ nằm yên như thế thì bọn chúng sẽ hiếp em thật đấy!
“Rầm” – Một tiếng động kinh người vang lên, hai tên đang áp chế Cường bị đẩy văng xa vài mét, trên nét mặt chúng vẫn còn hiện rõ sự kinh hoàng. Những tên khác cũng dừng luôn hành động của mình lại, tất cả đều không ngờ kẻ thư sinh trước mặt lại có sức mạnh kinh khủng đến thế.
– Bọn mày tới số rồi đó! – Cường lạnh lẽo lên tiếng…
5 giờ 30 phút chiều 20/10/2013…
Cường đang ngồi thở mệt nhọc sau trận chiến. Cậu dù có loại Saint đặc biệt nhưng để đối đầu với chục tên giang hồ thứ thiệt trong khi nó chưa được sửa chữa là cả một vấn đề. Tuy kết quả là chiến thắng nhưng cả người cậu cũng bị thương tích không ít. Điều đáng nói là từ đầu đến cuối Tuyết Nhi vẫn thủy chung không can dự vào cuộc chiến lần này bất chấp khởi đầu của nó là từ cô ta mà ra.
– Sao cậu lại làm vậy? – Cường trách móc.
– Hì hì! Thì mình chỉ nghĩ nếu là người hào hiệp như Cường thì chắc chắn cậu sẽ cứu mình thôi mà. Cám ơn cậu nhiều nhé. Mà không phải cậu còn chưa tặng món quà trong túi cho ai đó sao? Chúc may mắn! – Cô ta bình thản đáp trả rồi chào tạm biệt cậu. Bóng dáng Tuyết Nhi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa sắt của một căn nhà nhỏ.
Cường giật mình xem lại giờ. Thôi chết, đã trễ giờ hẹn mất rồi. Cậu nhìn về phía căn nhà với ánh mắt tức giận rồi phóng lên chiếc xe đạp mà phi như bay tới trường. Trong lòng cậu nóng như lửa đốt, tự hỏi không biết con nhỏ ngốc kia giờ đang làm gì…
6 giờ chiều tại sân trường, Cường thở phào khi thấy Mộc Thảo vẫn còn đang ở đó đợi mình. Cậu lập tức chạy vào trong sân mà nói lớn:
– Ngốc vừa thôi chứ! Sao giờ này còn ở đây? Không phải là cậu phải về quê sao?
– Đã đi trễ còn nói gì thế hả? Hên cho cậu là hôm nay nhà tôi không về quê đó. Quà đâu hả? Ơ! Mà sao lại bị thương thế kia? – Mộc Thảo bực mình cãi lại, cô vốn muốn đánh tên này một trận bởi vì hắn mà cả nhà cô phải hoãn chuyến về quê nhưng khi thấy những vết thương khắp cơ thể của Cường thì mọi sự tức giận đều tiêu biến hết.
– Ừm! Nó đây – Cường móc món quà trong túi đưa cho Thảo. Thế nhưng cậu chợt thấy thất vọng vì sợi dây chuyền tinh xảo đã không còn lành lặn nữa, viên đá ngôi sao mà cậu dày công điêu khắc sau trận ẩu đả đã bị vỡ nát mất tiêu rồi.
– Xin lỗi! Nó không còn nguyên vẹn nữa. Để khi khác tôi tặng lại nhé! – Cường áy náy.
– Nói gì thế? Nó đẹp lắm mà! – Mộc Thảo kích hoạt Gift [Hồi Phục] của mình lên những vết thương trên người của Cường. Tức thì bọn chúng đều biến mất hết chỉ trong chớp mắt. Xong xuôi, cô lại sử dụng năng lực đó lên sợi dây chuyền, bất ngờ là nó cũng lành lặn như mới.
– Năng lực này tác dụng được lên cả vật thể sao? – Cường ngạc nhiên.
– Ừ! Nó tốn gấp đôi ma lực so với việc chữa trị cho sinh vật sống. Mà ông đã cố gắng như thế thì tôi mất chút sức có là gì đâu. A! Thật là đẹp! – Mộc Thảo giải thích, ánh mắt của cô trở nên lấp lánh khi cầm lấy sợi dây chuyền, đây quả thật là món quà đẹp nhất mà cô từng được thấy.
Trong ánh chạng vạng của chiều tà, hai con người đứng sát bên nhau thật thanh thản và yên bình. Giữa họ bỗng xuất hiện một khoảng lặng khó hiểu. Trong lòng cả hai lúc này đều chất chứa biết bao nhiêu phiền muộn và tâm sự, nhưng họ đều thấy thật dễ chịu khi ở bên nhau, tựa hồ như họ đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi vậy. Cường bất giác ghé sát mặt của mình vào mặt của Thảo. Cậu muốn hôn người con gái này nhưng cô ấy đã nhanh chóng né tránh. Thấy không khí xung quanh trở nên khó xử, Mộc Thảo tức tốc ra về. Dù vậy cô vẫn không quên để lại lời nhắn với nụ cười rạng rỡ:
– Nè! Cám ơn nhiều nha! Hôm nay tôi vui lắm!
Chỉ còn một mình giữa sân trường vắng lặng, Cường bất chợt nghĩ đến mục tiêu ban đầu của mình, cậu vẫn chưa biết được cô gái mình muốn tìm là ai. Mà có lẽ mục tiêu này cũng đang dần phai nhạt, chắc là do thế giới cũ của cậu không quá sôi động như thế này. Cường đang thở dài thất vọng thì bất chợt một bóng hình quen thuộc bước đến làm cậu kinh ngạc, cô ta có nhân ảnh giống hệt “cô gái” mà cậu đã thấy ở hàng lang hôm trước. Và bây giờ cô ấy hiện đang ở trước mặt cậu mà nở một nụ cười thân thiện: