Tôi dùng hai ngày cuối tuần để sinh hoạt và trợ giúp các công việc trong trại trẻ.
Ngày tháng ở đây đại khái cũng khá yên bình, sáng dậy chăm sóc đám rau quả tự trồng trong vườn, sau đó giặt giũ phơi phóng tận dụng ánh nắng ban ngày, kế tiếp chuẩn bị cơm nước cho lũ trẻ. Hôm nay có tôi ở đây nên chúng được ăn thêm mấy bữa cải thiện, thịt thà đầy bát ăn mãi không hết. Nhìn sức ăn của lũ trẻ tôi lại nhớ đến mấy bữa ăn buffet cùng anh Ngủ Yên. Thế quái nào một người giàu có như anh ta lại ăn kiểu thủng nồi trôi đế, ăn nhiều đến nỗi tôi phải vừa ăn vừa hoang mang lo sợ nhà hàng sẽ bị thiệt hại doanh số khá nhiều mỗi lần anh ta đến ăn, sợ rằng nếu khách ăn buffet nào cũng như anh ta, nhà hàng chẳng sớm thì muộn cũng phải đóng cửa trả mặt bằng tuyên bố phá sản do làm ăn thua lỗ mất... Tôi đang lạc trôi trong dòng suy nghĩ vẩn vơ thì nghe tiếng chị Nhàn, người đã chăm sóc tôi từ ngày tôi còn rất nhỏ hỏi: "Năm nay hơn 28 rồi, đã có dự định gì chưa?"
"Chị lại hỏi em câu này rồi. Người ta nói trời đánh còn tránh bữa ăn trưa mà chị." Tôi lắc đầu.
"Thế tóm lại là có bạn trai chưa?" Chị cắn chặt không buông.
Trước kia tôi vẫn trả lời nước đôi, kiểu như nói mình bận làm việc hoặc là chưa có người phù hợp cho qua chuyện. Lần này chẳng hiểu sao tôi đáp thẳng thừng như đang cố tự thuyết phục bản thân hơn là thuyết phục người khác: "Em không định yêu đương."
Câu trả lời này vừa như nói cho chị Nhàn, vừa như nhắc nhở chính bản thân tôi vậy.
Chị Nhàn nghe vậy nghiêm giọng nói: "Đừng nói với chị em vẫn canh cánh trong lòng chuyện xưa nhé?"
Tôi im lặng không đáp, chị tỏ vẻ biết thừa, khuyên nhủ tôi: "Em tới từng này tuổi rồi, có lẽ đến lúc cần hiểu đó đều là chuyện ngẫu nhiên thôi." Nghe chị nói, tôi suýt quên mất việc tôi đã ám ảnh với vận đen ám người thân của mình như thế nào. Trước kia tôi một mực không dám thân cận với ai, một phần cũng là do chức danh sao chổi này. Qua tìm hiểu mới biết sơ sơ, rằng khi tôi đủ 6 tuổi thì người nhà đều lần lượt mất đi, từ bố mẹ tới ông bà nội ngoại. Không ai còn sống để đổ tội cho tôi, nhà bác ruột thì sợ tới mức chối bỏ trách nhiệm.
Ngày bé tôi khá hồn nhiên khi kể về chuyện bố mẹ mất ông bà mất, chuyện tôi có cô bác ruột thịt nhưng không nuôi tôi mà đưa vào đây, nên bọn trẻ con lớn hơn một chút đầu có chút tư duy nguyên nhân kết quả liền đồn tôi là kẻ đen đủi, ban đầu từ trêu đùa dần trở thành ác ý. Những đứa trẻ khác chơi cùng tôi vô tình lại cũng thường xuyên gặp chuyện không may, hết tai nạn nhỏ tới tai nạn lớn khiến lời đồn ngày một ác ý hơn. Sau này, khi biết mình sắp chết, tôi chỉ nghĩ đơn giản rằng cuối cùng ngày này cũng đến và quên béng chuyện này đi, xác định bản thân sẽ chết trong cô độc. Vậy mà không ngờ tôi lại quen được anh Ngủ Yên.
Anh Ngủ Yên từ ngày chơi với tôi chưa thấy gặp phải tai nạn gì, ngược lại đi mua kem que còn rút thưởng trúng thêm một que kem nữa. Thi thoảng cào thẻ quà khi mua sản phẩm ở siêu thị cũng không gặp phải câu "chúc bạn may mắn lần sau" mà trúng hẳn cái thẻ điện thoại 10 nghìn.
Đau đớn duy nhất anh ta phải chịu chỉ có mỗi hôm tôi bóc vảy vết thương làm chảy ra chút máu, hoặc là hôm đi bấm lỗ tai về hơi đau đau... tất cả đều là hành vi có chủ đích chứ chẳng phải tai nạn gì.
Nghĩ về anh Ngủ Yên tôi lại trầm mặc, chị Nhàn mất một lúc mới kéo được tôi về thực tại: "Chị nói là, em cứ tiết kiệm lo cho tương lai đi. Chỗ mình mấy tháng gần đây cũng được một người có tiền quyên góp đều đặn và nhiều lắm, em không cần gửi cho bọn trẻ nhiều như vậy nữa. Người đó ngày trước cũng ở chỗ mình đó, hình như em cũng có chơi với cậu ta thì phải. Em nhớ Quân không?"
Tôi hơi bất ngờ đáp: "Em nhớ."
"Ừ, cũng hào phóng lắm đấy. Nên là em cứ lo cho em trước đi."
Quân là một anh trai hơn tôi hai tuổi, được đưa tới trại từ khá sớm, gần như là từ thời còn nằm tã. Trái ngược với đám trẻ con coi tôi là vận rủi thì chỉ có anh Quân không sợ tôi, khi đi với tôi dù gặp chuyện xui hay tai nạn gì cũng chỉ cười hì hì và nói đó không phải lỗi của tôi.
Nhưng tất nhiên một chàng trai có nụ cười đẹp như vậy sẽ sớm được người ta nhận nuôi. Khi anh mới lên trung học cơ sở đã có người tới nhận nuôi rồi, tính ra tôi chỉ được ở chung với anh khoảng 4 năm. Thời gian qua nhanh, chẳng mấy ai biết trong tiềm thức của bọn trẻ con còn lại gì, mười lăm năm trôi qua tôi cũng chỉ còn nhớ mang máng nụ cười của anh cùng một vài kí ức vụn vặt.
Giờ khi nghe nhắc lại, không ngờ ngoài tôi ra thì anh cũng là một người khá thành đạt và có liên hệ lại với trại trẻ sau khi rời khỏi đây.
Nhìn bàn đối diện thấy hai đứa nhóc Nhung và Huy ngồi ăn chung rất thân thiết, đột nhiên tôi có cảm giác Huy và Quân rất giống nhau.
Tôi quay sang hỏi chị Nhàn: "Hai bạn kia... Nhung và Huy, từ đó đến nay không có ai tới nhận nuôi hả chị?"
"Giờ người hiếm muộn có lẽ vẫn nhờ y học can thiệp được, nên mấy năm trở lại đây chị thấy các cặp vợ chồng tới nhận trẻ về nuôi ít hơn bình thường. Trường hợp của Huy thì... cậu nhóc đó ban đầu có rất nhiều người muốn nhận, nhưng cậu ta không chịu. Về sau cứ thấy người tới là trốn tiệt đi thôi."
Nhìn Huy và Nhung, tôi mơ hồ nhận ra điều gì đó. Nó gần tương tự với thứ tình cảm thuần khiết không nỡ xa rời tôi dành cho Quân những ngày thơ bé. Nhưng suy cho cùng tôi vẫn không may mắn như Nhung khi có một người kiên quyết ở lại tới cùng.
"Nhưng cậu Quân này chỉ gửi tiền thôi, chưa thấy trực tiếp tới đây bao giờ."
Tôi bình thản nói: "Giàu như vậy chắc cũng chẳng nhớ em là ai đâu nhỉ."
Khi nói câu này đồng thời tôi cũng nhớ tới anh Ngủ Yên.
Tầm chiều tối tôi mới về đến nhà. Âm thanh vui đùa của trẻ nhỏ cùng tiếng còi xe náo nhiệt của đường phố trôi xa, chào đón tôi lúc này chỉ còn là sự tĩnh lặng chứ không phải một người cố chấp hỏi tôi "tối nay ăn gì".
Ngày đi làm lại tôi hơi lo sợ việc mình sẽ vô tình gặp lại anh Ngủ Yên ở công ty, nhưng có vẻ như tôi không cần sợ vì hôm nay công ty có buổi họp kết thúc quý II/2022, đồng thời là kết thúc nửa năm hoạt động. Điều này giúp tôi không cần vô tình gặp anh Ngủ Yên trong công ty nữa, mà là gặp thẳng mặt có kế hoạch đàng hoàng luôn.
Đúng 8 giờ sáng tôi và các giám đốc, trưởng phòng ban khác ngồi ngay ngắn trong phòng họp, chỉ chốc lát sau cánh cửa phòng họp mở ra.
Tổng giám đốc Đặng Nhật Nguyên bước vào, có lẽ do màu tóc của tôi quá nổi bật nên vừa tới anh ta đã liếc về phía này, lòng tôi dâng lên một nùi dự cảm xấu.
Nhưng khoảnh khắc này diễn ra không lâu, rất nhanh sau đó Tổng giám đốc Đặng Nhật Nguyên đã nhìn sang hướng khác, lạnh lùng đi về phía chủ toạ.
Buổi họp diễn ra khá thuận lợi, phần đầu giới thiệu và làm quen về những nhân sự mới, sau đó cơ bản cũng chỉ đưa ra báo cáo kết quả hoạt động, theo đó đưa ra một vài đề xuất mới và thảo luận. Tôi ở bộ phận kế toán vốn chẳng liên quan lắm nên không phải phát biểu nhiều, sau phần giới thiệu cũng chỉ ngồi một bên quan sát.
Trước đây tôi luôn chỉ nhìn cấp trên và các lãnh đạo dưới cương vị nhân viên, không hề xen lẫn một chút suy nghĩ cá nhân nào. Nhưng riêng với anh tổng giám đốc này thì cảm xúc của tôi vô cùng lẫn lộn, mất một lúc ngồi nghe anh ta thảo luận với người trong phòng tôi mới dần thực sự đưa anh ta tới một thế giới khác bản thân mình.
Tổng giám đốc là người rất điềm tĩnh, biết lắng nghe, đưa ra ý kiến đúng lúc hợp lý, nói câu nào cũng rất thuyết phục khiến tôi không có cách nào liên tưởng với cái tên ăn như một con thuồng luồng mất điềm tĩnh ở nhà. Và dường như tư duy con người thay đổi khi cách nhìn thân thế thay đổi. Khi nghĩ anh ta là đa cấp thì tôi chỉ thấy anh ta mặc âu phục đẹp như người mẫu là cùng, nhưng khi biết anh ta là tổng giám đốc kiêm chủ tịch tập đoàn thì tôi thấy anh ta ngoài đẹp ra còn ngầu lòi nữa. Người như anh ta hẳn là được phụ nữ theo đuổi nhiệt tình lắm, cớ sao anh ta còn muốn lừa tình tôi...
"Mọi người thấy ý kiến này có được không?"
"Nhất trí tổng giám đốc ạ."
"Còn Trưởng phòng Chi thấy thế nào?"
Tôi hơi giật mình khi nghe giọng nói kia gọi, cố gắng nhớ lại xem vừa rồi mọi người bàn bạc cái gì. Nhớ mang máng là mọi người đều nhất trí nên tôi cũng gật gù nói: "Tôi tán thành ạ."
"Được, vậy mọi người nhớ tham gia buổi tiệc giao lưu diễn ra vào tối nay. Thời gian và địa điểm sẽ được Thư ký Phương gửi thông báo cụ thể. Cũng đừng quên rằng tiệc này tôi mời, Thư ký Phương không cần tới bộ phận kế toán xin xuất quỹ." Tổng giám đốc mỉm cười đứng dậy, ra hiệu rằng mọi người cũng có thể rời đi, "Họp đến đây thôi nhỉ.".
Uây, giàu quá ta.
Nghe mọi người chào anh ta, tôi cũng dõng dạc nói theo: "Chào tổng giám đốc ạ."
Không hiểu sao sau khi nói câu này tôi thấy ánh mắt anh ta liếc ngay về phía tôi, tự nhiên tôi thấy hơi rét lạnh.
Chắc là do điều hòa để 24 độ.
Chiều hôm đó tôi cũng tổ chức một buổi họp quý cho phòng kế toán. Mọi việc đều thuận lợi, tôi cảm thấy nhân sự trong phòng cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tích cực hơn, vậy mà chẳng hiểu sao lúc ra về vô tình gặp giám đốc nhân sự ở hành lang chị ta lại nhìn tôi như thể người có tiền án tiền sự.
Chị ta tới cạnh tôi hỏi nhỏ: "Chi này, em có làm gì đắc tội với tổng giám đốc không đấy?"
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, ngoài việc đuổi anh ta ra khỏi nhà thì tôi chẳng đắc tội anh ta chuyện gì cả nên đáp: "Chắc chắn là không có chị ạ."
"Ừ, vậy thì tốt. Hôm chị nộp danh sách nhân sự tham gia buổi họp quý cho tổng giám đốc, tổng giám đốc xem hồ sơ của em lâu lắm... biểu cảm trông rất khó tả... À mà đây không phải là chuyện chị nên nói với em, nhưng em là do chị tuyển nên chị muốn hỏi xác nhận lại một chút thôi, nhỡ đâu bị vạ lây thì..."
"Biểu cảm khó tả là như thế nào hả chị?"
"Thì nó khó tả nên mới nói là khó tả đấy."
"À."
"Ừ thế nhé, chuẩn bị đi dự tiệc công ty thôi."
Nghe đến chữ tiệc tôi lại thấy đau nửa đầu. Kì thực công ty nào cũng sẽ có các bữa tiệc giao lưu như vậy, chỉ cần miễn phí là tôi sẽ đi, nhưng cứ nghĩ đến cảnh phải gặp lại anh Ngủ Yên, à không, là tổng giám đốc với thân phận như hiện tại khiến tôi thấy áp lực vô cùng.
Cố gắng nghĩ đến việc bữa tiệc sẽ rất đông người, chẳng đến lượt tôi nói chuyện với anh ta mới khiến tôi yên lòng hơn đôi chút, tâm lý thoải mái về nhà tắm rửa thay đồ.
Lúc vừa đặt mông xuống ghế bàn tiệc thì tôi thấy ghế bên cạnh được kéo ra, kế đến là tổng giám đốc dùng gương mặt thản nhiên điềm tĩnh nhất mà ngồi xuống.
Rõ ràng là bàn tiệc mấy chục người, cớ sao anh ta không ngồi ở vị trí chủ toạ mà lại ngồi đây...
Sau đó tôi mới biết để tạo không khí bữa ăn thoải mái thân mật thì tổng giám đốc không để tâm nhiều vào vị trí ngồi, mọi người ngồi đâu cũng được.
Nhưng tại sao ngồi đâu cũng được của anh ta lại là bên cạnh tôi - người đang ngồi góc dưới cuối bàn chứ!
Bữa tiệc này đúng chất là giao lưu, người mới người cũ khác phòng ban tận dụng cơ hội để gặp gỡ chuyện trò quan hệ nhiều hơn, mà một trong những cách đó là đi kính rượu kính bia. Mấy ngày này trời mát, toàn thể mọi người đều thống nhất gọi bia hơi, đương nhiên tổng giám đốc ngồi cạnh tôi là đối tượng được người ta tới kính mời liên tục, cốc bia cứ hết lại đầy, còn nhân vật nhỏ như tôi thi thoảng được mời cụng ké vài nhát. Vì thuộc hội chị em phụ nữ nên trước giờ trong các bữa tiệc tôi không bị ép uống, có quyền cầm cốc Pepsi cụng ly nên có thể nói là ăn uống khá thoải mái.
Điều khiến tôi bất ngờ là con thuồng luồng, à không, anh Ngủ Yên, không đúng, tổng giám đốc Đặng Nhật Nguyên không ăn nhiều như tôi nghĩ. Trên bàn tiệc hôm nay có rất nhiều món mà anh ta thích, không đúng, món nào anh ta cũng thích và ăn rất nhiều khi đi ăn với tôi, vậy nhưng trong bữa tiệc anh ta lại chỉ tập trung vào uống bia cùng nói chuyện giao lưu với mọi người, thi thoảng mới gắp vài miếng thịt bé bằng một phần ba thường ngày để bỏ vào mồm.
Nhưng anh ta không chủ động nói chuyện với tôi.
Lúc gần như tất cả mọi người trên bàn tiệc đều đứng giới thiệu đi quan hệ một lượt để mọi người nhớ tên xong xuôi cả rồi thì chợt có người hỏi tôi không mời tổng giám đốc à. Bất đắc dĩ tôi đành cầm cốc Pepsi đứng dậy, quay sang nhìn người ngồi cạnh nói: "Em kính tổng giám đốc ạ."
Đôi mắt tổng giám đốc hơi nheo lại, trông ba phần lạnh lùng bảy phần nhịn chửi. Nhưng vì tất cả mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía này nên anh ta rất nhanh nở một nụ cười hiền hậu như sếp đang nhìn nhân viên, nói với tôi: "Chúc em công tác thuận lợi tại công ty nhé."
"Em cảm ơn tổng giám đốc."
Trước kia tôi và anh Ngủ Yên đi ăn đều tập trung ăn uống, sẽ không có động tác dư thừa như cụng ly.
Kế tiếp anh ta lại quay ra thảo luận với mọi người.
Chẳng hiểu vì lý do ngu ngốc gì mà khi anh Ngủ Yên gắp một miếng cá hấp, đột nhiên tôi theo thói quen lấy đĩa muối chấm Hảo Hảo đang ở phía xa mang về gần cho tổng giám đốc.
Quên không nói thì anh Ngủ Yên bị nghiện muối chấm Hảo Hảo, tôi chỉ lấy cho anh ta theo thói quen thôi.
Mọi người trên bàn tiệc đều không chú ý tới hành động này, nhưng tất nhiên đương sự là anh Ngủ tổng giám đốc biết tôi vừa làm gì. Bởi chẳng ai ăn cá hấp chấm muối Hảo Hảo như anh ta cả.
Tôi rất tức giận vì hành động ngu ngốc thừa thãi của mình, vậy mà chẳng hiểu sao tổng giám đốc cũng nhìn tôi với ánh mắt u ám.